Nữ Phụ, Anh Yêu Em

Chương 3: Chương 3: Nam Chủ Lên Sàn




“Cô không sao chứ”

Một giọng nói trầm ấm không kém phần quyến rũ đều đều vang lên trên đỉnh đầu của cô

Theo bản tính thường ngày của cô thì chắc chắn là phải chửi rồi. Cho dù làm không lại người ta thì cũng phải chửi cho bớt tức chứ. Nói thật khi còn ở thế giới của cô , thì cô được mệnh danh là bà chằn số một. Tuy biệt danh này không tốt đẹp gì nhưng ít ra cô cũng cảm thấy tốt hơn vì nếu cô thể hiện là người dịu dàng và hiền thục thì không biết có người nào để ý đến cô rồi ngỏ lời làm vợ anh ta thì lúc đó chắc cô mệt lắm ( Chị này tự nghĩ rồi tự luyến luôn )

“Đúng là ....”

“Đúng là cái gì?”

Khi cô vừa định nói *đúng là người không có mắt @#@#@&%₫₫*

Cũng vừa lúc cô quay lên thì đập vào mắt cô là một tên siêu cấp đẹp trai. Hắn có sắc đẹp góc cạnh, mái tóc màu đỏ thẳm, mắt cũng màu đỏ nốt đang nhìn chằm chằm vào cô, chiếc mũi thon dài, làn da có chút ngăm nhưng không làm mất đi vẻ đẹp ấy mà như là bước đệm để tôn vinh lên cái đẹp của hắn vậy.

Trong lúc Ngọc Ly đang nhìn hắn thì hắn cũng cùng loạt đánh giá cô. Người con gái này có một vẻ đẹp thánh khiết nhưng ma mị, thân thiện nhưng không kém phần lạnh lùng những thứ ấy tuy là đối ngược nhau nhưng sao khi được kết hợp trên người cô gái này lại đẹp đến thế , lại hoàn hảo đến thế và làm cho hắn phải ngay ngẩn trong vẻ đẹp này của cô

Hắn là người chấn định đầu tiên liền lên tiếng bằng giọng băng lãnh thường ngày của mình

“Cô không sao chứ?”

*Cái tên này có cần lạnh lùng vậy không ,đẹp thì đẹp nhưng lạnh lùng thì ta không thích đâu à nha* Đó là tiếng lòng của Ngọc Ly

“À tôi không sao, cảm ơn anh”

Vừa nói cô vừa đặt tay mình lên bàn tay của hắn khi hắn đưa bàn tay ra để đỡ cô. Nhưng khi cô đã đứng dậy được rồi thì hắn không những không buông cô ra mà còn ôm chặt cô lại rồi vùi đầu vào tóc cô ngửi ngửi làm cô rất khó chịu *sao tên này biến thái quá vậy*

“À anh có thể buông tôi ra được chưa “

Cô rất bối rối khi tiếp xúc với người đàn ông này , với lại tuy ở thế giới trước cô đã 25 tuổi rồi cũng là gái lỡ thì, nhưng mà ở thế giới này cô mới có 18 tuổi thôi có được hay không.

Như nhìn thấy nét bối rối và ngại ngùng của Ngọc Ly hắn lại càng làm tới.

“Ưm thơm quá”

Bang- Tiếng dây thần kinh tức giận của cô tuyên bố chính thức đứt ra

“Nè, anh đủ rồi nha, đừng thấy tôi hiền không nói gì mà ăn hiếp à nha”( Vâng chị ấy rất hiền )

Như thấy con mèo nhỏ trong lòng mình đã xù lông rồi anh thôi không trêu chọc nữa

Vội buông cô ra ,nở một nụ cười tiêu chuẩn và ngàn năm có một để quyến rũ cô nhưng hình như cô không bị cuốn vào vẻ đẹp của hắn thì phải

Không phải là cô không rung động trước nụ cười của hắn mà cô còn bận tâm đến chuyện khác tuy nhiên vẫn thấy nụ cười của hắn . Được rồi cô công nhận tên này tuy lạnh lùng nhưng khi cười lại rất đẹp khiến cô có chút thất thần . Như cảm nhận được ánh mắt thất thần của cô khi nhìn hắn ,vì đã đạt được mục đích của mình nên hắn liền đánh nhanh rút gọn

“Chào em ,anh tên là Cảnh Việt Thanh mong được làm quen với em”

Hắn bày ra một bộ dạng đoan chính giới thiệu về mình làm cho người khác phải bỏ phòng bị của mình mà tin tưởng hắn

Nhưng cô không phải là một trong cũng người đó

Hic. Lại một giây thần kinh của cô đứt ra ,đáng lẽ cô định quen tên này và xem hắn như bạn nhưng người tính không bằng trời tính . Tên Cảnh Việt Thanh này là một trong những nam chủ của Bạch Cẩm Tuyết, tên này tuy có vỏ bọc ngoài là tổng giám đốc của tập đoàn Cảnh thị rất có danh tiếng nhưng trong giới Hắc đạo hắn lại là bang chủ của bang Quyết Minh ,là người tàn độc nhất trong các nam chủ cũng chính là tên này đã kêu người hiếp dâm tập thể thân chủ này sau đó mới bị Thẩm Anh Tuấn đưa thuốc độc cho uống, đúng thật là độc ác mà. Còn nữa , vấn đề quan trọng là bây giờ cô đã xác nhập vào thân xác này rồi. Đúng là kêu trời, trời không thấu mà .

Thấy được tất cả vẻ mặt của cô từ ngạc nhiên, lo lắng lại chuyển sang hoảng sợ rồi cuối cùng là bất lực làm Cảnh Việt Thanh cảm thấy buồn cười

“Anh đáng sợ lắm sao”

Câu này chỉ là do hắn buộc miệng hỏi thôi

Hic. Thử hỏi coi có người nào đứng trước người sau này sẽ giết mình một cách dã tâm mà không sợ thì cô sẽ đi bái người này làm sư phụ của cô luôn cho dù khó khăn như thế nào đi nữa

“À..haha.. anh không đáng sợ ..đâu..haha”

Câu này của cô nói ra liền muốn tự mình chết đi cho xong đúng là cái bản tính sợ sệt không biết của thân chủ hay là của cô nữa bộc phát làm cô thấy rất tủi

“Vậy thì được”

Lại nụ cười ngàn năm có một nhưng lại xen lẫn chút ôn nhu làm cho Cảnh Việt Thanh cũng phải giật mình

*Từ khi nào hắn biết cười ôn nhu vậy?*

Nhìn thấy nụ cười của hắn tuy có chút thưởng thức nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh trở lại. Nói gì chứ mạng nhỏ của cô cũng rất quan trọng à nha. Cô cũng không muốn có quan hệ gì với nam chủ của nữ chính đâu có nguy cơ rất phiền phức à nha. Sau khi tính kế xong đầu đuôi thì cô liền nở nụ cười tươi rói làm hồn ai kia phải điêu đứng, sau đó cất lên giọng nói đều đều

“Rất vui khi được làm quen anh, à mà bây giờ tôi có việc rồi hẹn gặp lần sau”

“Vậy lần sau gặp lại”

Nghe câu nói đó thì cô như người chết chìm vớ được cái phao liền ba chân bốn cẳng chạy đi mất chỉ để lại một bóng dáng nhỏ đang thoăn thoắt chạy. Trong lòng còn nghĩ thầm

*Tốt nhất là đừng gặp lại luôn*

~~Trong chương này có một điều thú vị mà mình muốn các bạn tìm ra. Đó có thể là một lời thoại, một tiếng lòng của nhân vật hoặc là cốt truyện mà nói lên một việc sau này sẽ không thành hiện thực mà có nguy cơ ngược lại nữa

Các bạn có thể không thích , mình cũng chỉ tạo ra để chơi vui thôi không có ý gì đâu

Cám ơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.