Nữ Phụ Báo Thù

Chương 62: Chương 62: Chương 61. Khảo nghiệm cuối cùng




Editor: trang bubble ^^

“Tài sản nhà họ Lý, phần tài sản thuộc về mình kia?” Mạn Dao có chút chần chờ mở miệng lặp lại lời Hạo Đình. Đời trước lúc đầu mình chưa bao giờ nghi ngờ tới phần tài sản nên thuộc về mình kia, nhưng sau đó biết mình chỉ là một vật thay thế, thì mình cũng chưa từng suy nghĩ phần tài sản kia.

Chỉ là suy nghĩ đời này sau khi có tiền sẽ mua cổ phần nhà họ Lý, chờ đến sau này lúc nhà họ Lý sụp đổ lại quang minh chính đại xuất hiện ở trong hội đồng quản trị của nhà họ Lý. Nhưng hôm nay đột nhiên nói cho cô biết, cô cũng là cháu gái của Lý Vạn Sơn, tất cả đều chỉ là một ngoài ý muốn, Mạn Dao thật sự không biết phải trả lời như thế nào.

“Hạo Đình, hiện tại ở trong lòng em rất loạn, nghe anh nói như vậy, bọn họ còn không biết chân tướng mà anh nói, đoán chừng lúc em trở về, sẽ có người nói thân phận của em, vậy anh cho là em nên làm như thế nào mới đúng?”

“Gần đây nhà họ Lý rất rối loạn, vào lúc Lý Vạn Sơn chưa tắt thở, trước di chúc chưa công bố, những người của nhà họ Lý không thể thiếu một ít thủ đoạn nhỏ, thật ra thì chuyện giới hạn vừa vặn có thể để cho em tránh được sóng gió này. Gần đây công việc của anh rất bận, bên nước ngoài cũng có một số chuyện anh phải xử lý. Mạn Dao, không bằng em mượn cơ hội này đi giải sầu với anh, vừa vặn hai ngày nay trường học em sẽ nghỉ. Chờ lúc chúng ta trở lại, chuyện nhà họ Lý gần như cũng có thể yên bình rồi.”

Đi du lịch với Mạn Dao vừa có thể tránh né đầu sóng ngọn gió, lại có thể bồi dưỡng tình cảm hai người bọn họ một chút, sinh nhật của Mạn Dao cũng là thời gian tháng này, bọn họ có thể trải qua thế giới hai người ngọt ngào ở nước Pháp.

“Ra nước ngoài, cũng tốt. Chỉ là không cho nghĩ ý biến thái gì, biết chưa?” Khẽ ngẩng đầu nhìn nụ cười ý vị sâu xa trên mặt Hạo Đình khi đó, tay Mạn Dao vỗ bả vai Hạo Đình một cái.

“Có phải sợ anh đối với em như vậy hay không?” Hạo Đình bật cười, cúi đầu hôn đôi môi đỏ hồng của đối phương, đôi tay di chuyển lên xuống ở trên người đối phương, “Không, đừng.” Mạn Dao giãy giụa một chút chạy ra từ bên cạnh Hạo Đình, đứng dậy bước nhanh chạy về phía phòng ngủ.

“Xem em chạy đâu, xem anh không trừng trị em thật tốt.”

---

“Cái gì? Đổi mục tiêu, Lý tiên sinh có phải là ngài nói giỡn với tôi hay không, chỗ tôi đã tiến triển đến chỗ hiện tại, ông lại đột nhiên nói muốn đổi mục tiêu, từ xuất đạo đến bây giờ tôi chưa từng tiếp nhận case như vậy. Thật xin lỗi, Lý tiên sinh, tôi không thể chấp nhận.” Người bên kia điện thoại hoàn toàn không nghe lọt lời giải thích của Lý Kiến Nghiệp.

“Ngân Hồ tiên sinh, trước đó tiền chúng ta giao hẹn tôi cho anh không phải ít. Nếu anh đạt được mục tiêu này thì tôi có thể sẽ cho anh tiền gấp đôi, có điều thời gian rất gấp. Ngân Hồ, điều này cũng cho thấy bản lãnh của anh. Tôi lập tức sẽ giao cho anh tư liệu của đối phương. Ngân Hồ tiên sinh, anh giúp một tay.”

“Gấp đôi giá tiền, Lý tiên sinh xem ở phần ngài là người quen giới thiệu, chuyện này cứ tính như vậy.” Cúp điện thoại, Ngân Hồ không biết có phải là nên may mắn hay không, mục tiêu Lý Mạn Dao trước đó, mình đã dựa theo tính cách của cô, theo đuổi cô thời gian lâu như vậy lại hoàn toàn không có bất kỳ tiến triển nào, thiếu chút nữa đã vứt bỏ danh tiếng tốt của Ngân Hồ anh.

Nhưng người trong tài liệu trước mắt này dễ đối phó hơn nhiều so với Lý Mạn Dao, đổi thành mục tiêu như vậy người đàn ông hẳn rất hưng phấn. Nhưng trên thực tế người đàn ông này lại có một loại thất bại và không cam lòng, Mạn Dao là đối tượng thất bại đầu tiên từ khi người đàn ông xuất đạo tới nay. Đối mặt Mạn Dao như vậy, trong lòng người đàn ông có thêm một loại cảm giác kỳ diệu. Loại cảm giác này làm cho người đàn ông không muốn cứ từ bỏ như vậy.

---

“Như Tuyết, ông biết rõ hiện tại trong lòng con rất bối rối, nhưng con yên tâm tất cả đều có ông ở đây. Mặc dù ông không phải là ông nội ruột của con, nhưng những năm gần đây ông lại thật sự coi con là cháu gái. Như Tuyết, trước đó không phải đã đồng ý với ông, dù lúc nào, dù xảy ra chuyện gì, cũng vĩnh viễn tin cậy ông.” Lý Bách Niên dẫn theo Lý Như Tuyết về nhà, kéo Lý Như Tuyết ngồi vào trên ghế sa lon, mở miệng nói.

“Ông nội, ông vĩnh viễn đều là ông của con. Chỉ là dường như bọn họ đều không thích con, con biết con đột nhiên lại thành cháu gái của ông nội, bọn họ nhất định rất khó tiếp nhận. Nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai chán ghét con như vậy, bọn họ là người thân của con. Ông, con phải làm sao mới phải?” Như Tuyết rất rõ ràng lúc này chỗ duy nhất cô có thể dựa vào chính là Lý Bách Niên. Tất cả mọi người đều biết thân thể Lý Vạn Sơn không chịu đựng được bao nhiêu thời gian. Đợi đến khi mình thừa kế tài sản kếch xù sẽ phải dựa vào Lý Bách Niên để giữ lại, mới có thể không bị những người khác ám hại.

Có điều mình sẽ không ở bị động tiếp nữa, nhất định sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ những tài sản này, những thứ này đều thuộc về mình, không ai có thể chiếm được món hời của mình, cho dù kẻ nào cũng không thể.

---

“Như Tuyết, không ngờ cậu lại là chị của tớ. Thật tốt quá! Chẳng trách, chúng ta ăn nhịp như vậy, thì ra là chúng ta thật sự có liên hệ máu mủ.” Đây là ngày thứ ba biết thân phận Như Tuyết, lúc Như Tuyết ở trong bệnh viện cùng với Lý Vạn Sơn, gặp được Lý Tĩnh Xu cũng tới thăm giống vậy.

“Tĩnh Xu, em không trách chị? Mấy ngày này, chị đều rất thấp thỏm, chỉ sợ bạn tốt duy nhất cũng không để ý chị.” Như Tuyết thấy Tĩnh Xu đi vào bên trong phòng bệnh, sắc mặt có chút trắng bệch, đợi đến nghe được lời Tĩnh Xu nói, mới thở dài một hơi.

“Như Tuyết, làm sao em sẽ vậy, những việc này cũng có quan hệ gì với chị, tất cả đều là có người làm sai mà thôi, chúng ta đều là cháu gái của ông, đương nhiên phải tương thân tương ái, suy nghĩ một chút lúc chúng ta ở nước ngoài đã tình như chị em, hiện tại chúng ta thật sự trở thành chị em, em vui mừng còn không kịp, làm sao sẽ trách cứ chị chứ!” Tĩnh Xu nhìn Như Tuyết bên cạnh Lý Vạn Sơn, cười tiến lên vài bước kéo tay Như Tuyết.

“Ông nội, ông yên tâm con sẽ chăm sóc chị Như Tuyết thật tốt. Vào lúc biết thân phận chị Như Tuyết, con đã vui vẻ nhảy dựng lên rồi. Nếu không phải là nghĩ những ngày này có lẽ chị Như Tuyết cần yên lặng một chút, con đã sớm gọi điện thoại cho chị Như Tuyết. Ai biết hôm nay gặp được chị Như Tuyết ở trong bệnh viện, ông nội nói có phải là duyên phận của hai chúng con hay không?”

Lúc trước, Lý Vạn Sơn giao Như Tuyết cho Tĩnh Xu ở nước ngoài, chính là hi vọng hai cô gái có thể chăm sóc lẫn nhau ở nơi đất khách quê người, tương lai lúc Như Tuyết khôi phục thân phận, cũng sẽ có người đứng ở bên cạnh cô. Bây giờ thấy Tĩnh Xu quả nhiên rất nhanh đã đón nhận thân phận của Như Tuyết như là trong tưởng tượng của mình, Lý Vạn Sơn lộ ra nụ cười vui mừng. Tĩnh Xu không hổ là đứa cháu gái mình thương yêu nhất trước đó, vào lúc này biết rõ đạo lý không làm cho mình thất vọng.

“Chị em các con phải trông coi lẫn nhau, chỗ ông nội không có chuyện gì. Tĩnh Xu, con và Như Tuyết đi ra ngoài dạo, chị em các con cũng cố gắng nói một chút lời thân thiết. Như Tuyết đột nhiên chuyển đổi thân phận, rất nhiều chuyện cũng không làm rõ được, con làm em gái, phải nhắc nhở Như Tuyết nhiều thêm mấy câu, biết không?”

“Ông nội, ông yên tâm đi, chính là ông không nói con cũng sẽ chăm sóc chị Như Tuyết. Ông nội, vậy chúng con đi ra ngoài trước. Ông cũng nghỉ ngơi thật tốt, một lát hai chúng con trở lại thăm ông.” Tĩnh Xu rất dứt khoát gật đầu đồng ý, Như Tuyết thấy Tĩnh Xu đồng ý, trước đắp kín chăn cho Lý Vạn Sơn ở trên giường, mới lôi kéo tay Tĩnh Xu xoay người rời đi.

Tĩnh Xu nhìn động tác vừa rồi của Như Tuyết, khóe mắt chú ý tới ánh mắt Lý Vạn Sơn vui mừng, hơi cúi đầu không để người ta thấy thù hận trong mắt cô. Con bé chết tiệt này lại thành chị em của cô, mặc dù lúc biết Lý Mạn Dao không có bất cứ quan hệ gì với cô, chỉ là một thế thân thì TĩnhXu có sự vui vẻ không nói ra được.

Nhưng nghĩ tới mất một Lý Mạn Dao lại thêm một người Lý Như Tuyết, ngẫm lại tất cả xảy ra ở nước ngoài, Tĩnh Xu có sự ghê tởm không nói ra được, mình đúng là một người ngu, bị hai người ông và Lý Như Tuyết tính toán trong lòng bàn tay. Tĩnh Xu cũng không tin, lúc đầu Lý Như Tuyết cái gì cũng không biết, biểu hiện ra thật giống như là bạch liên hoa vậy. Tuy là Lý Như Tuyết che giấu chuyện xuất ngoại rất tốt, nhưng người nào không biết Lý Như Tuyết xuất ngoại là bởi vì làm ra chuyện bê bối gì đó, chuyện bê bối đó cũng không phải đơn giản như là ngoài mặt vậy.

Lý Như Tuyết đoán chừng có thể là muốn tính toán người nào rồi lại bị những người khác cho tương kế tựu kế tính toán ở trong đó, cuối cùng không sống ở trong nước được mới xuất ngoại tránh khó khăn. Nếu không phải là sau đó thân thể ông nội không ổn, Lý Như Tuyết tránh tới mấy năm ở nước ngoài, đợi đến khi trong nước đã quên đi chuyện này thì thay đổi một thân phận trở về nước, trở thành cháu gái của ông nội, thật sự là tính toán thật hay.

Trước đó, cô chính là quá đơn thuần mới có thể bị Lý Mạn Dao tính toán, lần này thì cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng sự ngụy trang của Lý Như Tuyết. Chẳng qua, nếu ông nội hi vọng chị em các cô ở chung vui vẻ, mình đương nhiên phải ở chung thật tốt với người chị họ này. Phải biết, cho đến bây giờ di chúc của ông nội chưa chính thức quyết định, cô đương nhiên còn cần biểu hiện thật tốt một chút.

“Tĩnh Xu, em thật sự không oán trách chị, chị thật sự rất vui mừng. Em biết đó chị rất quý trọng tình hữu nghị của hai chúng ta, chị chỉ có một người bạn tốt là em, chị thật sự vô cùng sợ hãi tình hữu nghị của hai chúng ta xuất hiện vết nứt gì đó.” Đi tới sân cỏ bên ngoài bệnh viện, hai người ngồi ở trên ghế đá, hốc mắt Như Tuyết có chút đỏ lên, từng giọt nước mắt chảy ra.

“Như Tuyết, chị đều nói cái gì, làm sao em lại có thể trách chị, chúng ta là chị em tốt. Đúng rồi, chị biết không, lần trước lúc em và chị tách ra thì gặp được một người, người kia thật sự rất dịu dàng, rất tốt.” Tĩnh Xu nói tới chỗ này, lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ lần đầu rơi vào lưới tình, giọng nói khi nhắc tới người kia có sự dịu dàng không nói ra được.

“Tĩnh Xu, em biết thân phận của người kia. Tĩnh Xu của chúng ta xinh đẹp như vậy, người kia nhất định cũng sẽ thích Tĩnh Xu.” Đối với nữ sinh mà nói thì loại chuyện riêng tư thầm mến một người này, chỉ có thể đối với bạn tốt mới nói. Tĩnh Xu hoàn toàn không có kiêng kỵ nói chuyện này cho mình nghe, nên thật sự không có so đo thân phận của mình mới phải. Chỉ là người có thể được Tĩnh Xu coi trọng nhất định rất ưu tú, thời gian ở nước ngoài, Như Tuyết cũng đã biết ánh mắt củaTĩnh Xu cao bao nhiêu.

“Thật sao? Anh ấy cũng sẽ yêu thích em, chúng em đã hẹn ngày mai cùng đi xem phim, em còn không biết anh ấy có bạn gái hay không? Nếu mà không, có phải là em sẽ có cơ hội rồi. Như Tuyết, chị cũng biết, bây giờ trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, vào lúc này em không nên suy nghĩ chuyện này, nhưng mà duyên phận chính là như vậy, xảy tới rồi tớ thật sự không ngăn được, em thật sự là không muốn lỡ mất anh ấy.”

“Tĩnh Xu, em yên tâm, chị sẽ giúp cho em. Chờ có thời gian em dẫn theo anh ấy đến cho chị xem một chút, ngược lại chị muốn xem hạng người gì có thể khiến Tĩnh Xu của chúng ta động lòng.” Những lời này của Như Tuyết không có suy nghĩ gì, nhưng khiến trong lòng Tĩnh Xu căng thẳng. Quả nhiên hệt như trong tưởng tượng của mình, mình cố ý nhắc tới thích một người ở trước mặt cô ta chính là muốn nhìn một chút người này có thể có hứng thú đối với người kia hay không? Có thể muốn giành người đàn ông của mình hay không? Trước đó khi ở trong trường học, cô ta lại đều duy trì mập mờ đối với tất cả người theo đuổi.

“Được đó, chờ lúc chúng em chính thức ở cùng nhau. Đúng rồi, chị Như Tuyết, không biết có phải con bé Mạn Dao kia đã biết chuyện này rồi hay không? Em thật sự rất muốn thấy vẻ mặt cô ta khi biết việc này!”

Nghe được Tĩnh Xu nhắc tới Mạn Dao, thù hận trong mắt Như Tuyết hoàn toàn không cách nào che giấu đi. Lý Mạn Dao, bây giờ thân phận bọn họ lại đảo ngược, bên cạnh cô ta đã không có người có thể trợ giúp cô ta, đoán chừng ngay cả ngôi trường kia cũng không đến được, cô thật muốn xem Lý Mạn Dao này sẽ nghèo túng đến mức nào. Nếu không phải vì giữ gìn hình tượng của mình ở trước mặt ông nội, Như Tuyết đã sớm không nhịn được đi tìm Mạn Dao làm phiền. Nhưng mà bây giờ cũng tới kịp, không phải còn có Tĩnh Xu bên cạnh.

“Việc này, chị cũng không rõ ràng lắm. Tĩnh Xu, chỗ chị cũng không tiện. Em cũng biết rõ thân phận của chị, con bé kia vẫn ở tại nhà lớn. Tĩnh Xu, không bằng em đến chỗ đó xem tình huống một chút có được hay không? Nếu con bé kia không phải là người của nhà họ Lý chúng ta, cũng không thể ở nơi đó. Dù sao nơi đó chỉ có người của nhà họ Lý có thể ở, đúng không?”

“Như Tuyết, chị nói đúng lắm, có điều nói chuyện với con bé kia là cô hai của em phụ trách. Chờ lúc em có thời gian sẽ hỏi cô hai một chút, định lúc nào nói rõ ràng với con bé kia. Mấy ngày nay, em khá bận rộn, cũng chưa kịp đến chỗ bà nội.”

---

“Cô, cô nói là con không phải cháu gái của ông nội, tất cả những thứ này đều làm sai rồi. Cô, không phải là cô nói giỡn chứ? Hôm nay không phải ngày Cá Tháng Tư. Con không tin, con không tin nhất định là cô nói giỡn.”

Lúc tách ra với Hạo Đình, Mạn Dao vừa đi vào nhà lớn đã phát hiện ánh mắt thím Trương đang nhìn mình tràn ngập thương xót, lại nhìn một chút Lý Ngọc Lam ngồi ở trong đại sảnh, đã nghĩ đến là lúc muốn nói rõ ràng với mình.

Mặc dù đã sớm biết chân tướng, nhưng Mạn Dao vẫn muốn làm ra bộ dáng hoảng hốt lo sợ, không dám tin.

“Mạn Dao, cô thật sự không nói đùa với con. Chuyện này là thật, con không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Lý chúng ta. Chúng ta cũng là mới vừa xác định tin tức này, cô cũng không bỏ được Mạn Dao, nhưng con cũng biết tình huống nhà họ Lý chúng ta rồi. Có điều, con yên tâm tuy con không có bất kỳ quan hệ gì với chúng ta, chúng ta cũng sẽ cho con một khoản tiền làm học phí cấp ba và đại học của con, như vậy cũng coi như là hết tình nghĩa giữa chúng ta.”

Mấy anh em Lý Ngọc Lam đã đạt thành nhận thức chung, dù cho thân phận của Lý Mạn Dao này là thật hay giả, cũng sẽ không để Lý Mạn Dao lại làm giám định DNA với Lý Vạn Sơn một lần nữa. Nếu Lý Vạn Sơn cho là giả, vậy thì dùng mười vạn đồng đuổi cô đi, như vậy tương lai cũng ít phiền phức.

“Cô, con muốn hỏi ông nội một chút. Con không tin, con không tin, rõ ràng dáng vẻ con lớn lên giống với bà nội ở trong hình, con không tin đây nhất định không phải là thật.” Đưa ra bức hình là một cơ hội cuối cùng mà Mạn Dao cho người nhà họ Lý, nhưng Lý Ngọc Lam nghe được bức hình, mặt liền biến sắc, đây chính là chỗ bọn họ nghi ngờ.

So sánh với Lý Như Tuyết, họ càng muốn tin tưởng Lý Mạn Dao mới là cháu gái của cha. Có điều, nếu cha đã cho rằng Lý Như Tuyết tự nhiên có nguyên nhân mà không biết bọn họ, vậy Lý Mạn Dao này nhất định phải là giả. Bọn họ cũng không hy vọng làm tới làm lui, cháu gái từ một biến thành hai, nhà họ Lý cũng không có nhiều tiền để cho những người ngoài như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.