Nữ Phụ Báo Thù

Chương 9: Chương 9: Chương 8. Lấy lòng




Editor: trang bubble ^^

Mạn Dao ngồi ở bên ngoài, ở trong đầu suy nghĩ nếu như cô cũng len lén thay đổi nhãn hai dòng máu trong ống tiêm, hoặc là mua chuộc y tá để làm sai nhãn, có phải là cuộc sống của cô sẽ biến thành một loại bộ dáng khác hay không. Nhưng việc này cũng là ảo tưởng của Mạn Dao, cô chỉ là một cô gái mới vừa đến thành phố S, không có bất kỳ quan hệ giao thiệp và tư cách để cho mình đạt tới mục đích này, thậm chí không thể tự mình hành động dẫn tới Lý Vạn Sơn nghi ngờ.

Có điều Mạn Dao rất khó hiểu, theo sự cẩn thận của Lý Vạn Sơn, trước khi lại dẫn theo Lý Như Tuyết đến thành phố S cũng đã làm giám định DNA, như vậy tại sao lại làm một lần như vậy. Sau khi thoát khỏi Đổng viện trưởng, Lý Vạn Sơn đứng dậy rời đi, bệnh viện lớn như vậy, Đổng viện trưởng cũng như ông mỗi ngày có rất nhiều chuyện cần xử lý, ra khỏi phòng viện trưởng, Lý Vạn Sơn bảo thư ký bên cạnh đưa Mạn Dao về nhà, mình thì đến công ty.

Gần đây bận chuyện này, đã vài ngày không đi xem một chút, gần đây công ty và bên nước Mỹ có một hạng mục lớn cần thảo luận, không biết ra sao tiến triển thế nào.

Trên xe, thư ký Vương nhìn Lý Mạn Dao khéo léo ngồi ở một bên, chủ động mở miệng hỏi thăm Lý Mạn Dao ở nhà họ Lý có quen hay không. Nghe cô gái bên cạnh cố gắng muốn nói ra tiếng phổ thông, nhưng lại không cách nào che giấu giọng địa phương nồng đậm, trong lòng thư ký Vương thầm thở dài.

Không biết đứa bé có lần cơ duyên này là tốt hay xấu, nhà họ Lý cũng không phải là nhà họ Lý lúc trước kia. Từ lúc Lý Vạn Sơn lập nghiệp, thư ký Vương đã ở bên cạnh Lý Vạn Sơn, cũng rất rõ ràng đối với chuyện nhà họ Lý ,nhà họ Lý hiện nay mặt ngoài thấy yên bình, nhưng bên trong lại là sóng lớn mãnh liệt. Nhiều năm như vậy, nhà họ Lý đều dựa vào Lý Vạn Sơn chống đỡ, nếu như Lý Vạn Sơn ngã xuống, vậy nhà họ Lý sẽ lập tức gặp phải một đợt chém giết quyền lợi, vậy cô gái này chính là vật hy sinh đầu tiên.

“Ông nội Vương, cho tới bây giờ con cũng không ngờ con lại sẽ có một căn phòng đơn độc, con chỉ từng thấy những thứ bên trong phòng đó ở trên TV. Tối hôm qua, em Tĩnh Xu kéo con nói thật là nhiều, em Tĩnh Xu thật là thân thiết, kéo tay của con nói để cho con coi nơi này là nhà của mình. Sau khi em Tĩnh Xu rời đi, con lại hối hận, con cũng không biết dùng những thứ trong phòng đó, lo lắng ngại đi xin em Tĩnh Xu chỉ bảo, sợ em ấy cười nhạo, sợ em ấy xem thường con. . . . . .”

Vốn là Mạn Dao còn hưng phấn nói chuyện hôm qua ở nhà họ Lý, nhưng kế tiếp âm thanh càng ngày càng nhỏ, ngồi ở chỗ tài xế, thư ký Vương không biết làm sao an ủi cô gái này. Tất cả cô trải qua trước mắt vẫn là mới bắt đầu, qua ít ngày nhà họ Lý sẽ sắp xếp cô đến trung học cơ sở quý tộc, đến lúc đó gặp phải lúng túng và nhục nhã sẽ càng ngày càng nhiều, có phải cô gái nhút nhát này sẽ chịu đựng được những thứ này hay không? Thư ký Vương cũng không biết, nghĩ tới đây, quay về phía Mạn Dao, thư ký Vương thêm mấy phần thương tiếc, nếu như có thể, ông hi vọng cô gái này có thể chịu ít sĩ nhục một chút.

“Những thứ đó, tiểu thư, cô cũng không cần làm phiền tiểu thư Tĩnh Xu, chờ lúc tôi đưa tiểu thư trở về, tiểu thư có chỗ nào không rõ, tôi đều sẽ giúp tiểu thư giảng giải từng cái. Còn có tiểu thư, đừng kêu tôi là ông nội Vương nữa, tôi là thư ký của chủ tịch, cô cứ gọi tôi là thư ký Vương như những người khác là được rồi.”

“Ông nội Vương, là ông và ông nội dẫn con từ trong cô nhi viện về, lúc ấy con bị viện trưởng khiển trách, là ông giải vây cho con. Ông nội Vương, ông đối với con tốt như vậy, con không giống với em Tĩnh Xu bọn họ, ông đối với con tốt như vậy, con không muốn cùng gọi ông là thư ký Vương như những người khác, con muốn gọi ông là ông nội Vương, như vậy con ở trong lòng ông nội Vương, cũng khác biệt với em Tĩnh Xu bọn họ.”

Thư ký Vương thấy gương mặt mong đợi và ao ước của Mạn Dao từ trong kính chiếu hậu, ông phục vụ ở nhà họ Lý nhiều năm như vậy, Mạn Dao là người đầu tiên mở miệng gọi ông là ông nội Vương. Lý Vạn Sơn này có lẽ là người xuất thân nhà nghèo sau đó giàu có, rất chú ý thân phận tôn ti, đứa bé được Lý Vạn Sơn giáo dục lớn lên cũng tương tự đều là như vậy. Hôm nay, cháu gái của Lý Vạn Sơn gọi ông là ông nội Vương, thật ra khiến trong lòng thư ký Vương dâng lên cảm giác thành tựu không tên.

“Ông nội Vương, ông không cần gọi con là tiểu thư nữa, con không xứng với danh xưng này, con cái gì cũng không hiểu. Tuy rằng mọi người đều đối đãi với con rất tốt, nhưng con vẫn sợ làm gì sai, khiến người khác chê cười. Chỉ có ở trước mặt ông nội Vương, con mới có thể không căng thẳng như vậy, con biết rõ ông sẽ không chế nhạo con, sẽ thông cảm cho con.”

“Tại sao khóc, con là cháu gái của chủ tịch, sau này không nên nói khác biệt gì đó với những người khác nữa, hôm nay thế nào để người ngoài nghe được sẽ dẫn tới hiểu lầm không cần thiết. Sau này nếu lúc không có người, con cứ kêu ông là ông nội Vương, vậy sẽ coi như là bí mật giữa hai người ông và Tiểu Tháng Tư.” Nghe được lời Mạn Dao có nghẹn ngào, thư ký Vương ngừng xe lại, cũng may hôm nay tài xế chở chủ tịch trở về công ty, trên xe chỉ có hai người bọn họ. Nếu không để chủ tịch nghe thấy giọng điệu của tiểu thư như vậy, ấn tượng đối với tiểu thư tất nhiên là tuột dốc không phanh.

“Ông nội Vương, Tháng Tư biết.” Mạn Dao nghe được lời của đối phương, dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt trên mặt, hì hì một tiếng bật cười. “Thật là một đứa bé.” Thư ký Vương nhìn Mạn Dao mới mấy câu nói đã qua khóc đến cười, trên mặt cũng lộ ra nụ cười yêu mến.

Thư ký Vương, đời trước ở trong lúc lơ đãng người này luôn nhắc nhở mình mấy câu, nhưng lúc đó mình quá ngu rồi, không nghe rõ ràng ý ngoài lời nói của thư ký Vương, không chỉ không có cảm ơn Thư ký Vương có ý tốt, ngược lại còn bị Tĩnh Xu bọn họ giáo dục, rất là coi thường những tôi tớ như thư ký Vương này. Tĩnh Xu nói đúng, cô đã không phải là Tháng Tư lúc trước kia, cô nhất định phải thường xuyên nhớ tới thân phận của mình, không thể để cho người ngoài chê cười. Bây giờ nghĩ lại, người kia vốn có thể quan tâm mình, chính là dưới cái mà cô gọi là kiêu ngạo và tự ái dần dần xa cách quan hệ với ông.

Đời trước, lúc ban đầu thư ký Vương thương tiếc cô, là bởi vì biết thân phận bia ngắm của cô, mới chăm sóc cô nhiều hơn mấy phần. Đời này, cô không thể thay đổi những chuyện khác, chỉ hy vọng có thể dựa vào thời cơ này, kéo gần lại quan hệ giữa thư ký Vương. Phải biết thư ký Vương ở bên cạnh Lý Vạn Sơn nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải một người thư ký bình thường có thể hình dung được. Lại nói, dưới gối thư ký Vương có hai đứa con trai, hai đứa con trai này lại sinh ra hai cháu trai cho ông, từ tuổi trẻ đến tuổi già, bên cạnh ông đều bị những thằng khỉ con nghịch ngợm này ồn ào nhức đầu, ông và bạn già chỉ hy vọng bên cạnh có thể có một cháu gái khéo léo hiểu chuyện, hôm nay nghe Mạn Dao kêu mình là ông nội, lòng của thư ký Vương cũng là mềm nhũn ra.

“Hai đứa giày thối các con, làm sao lại một chút năng lực phân biệt cũng không có, bỗng dưng để Tĩnh Xu kia làm ông cụ bà cụ vui vẻ. Nếu hai người các con học được một phần bản lãnh của con nhóc Tĩnh Xu chết tiệt kia, mẹ đây làm mẹ cũng không cần ở đây hao hết lòng dạ tính toán cho các con như vậy.” Rời khỏi nhà lớn họ Lý, ngồi lên xe về nhà, Lý Ngọc Nhu nhìn hai đứa con trai không hăng hái tranh giành, lửa giận cũng không phát đến một chỗ.

Mạng của mình đúng là thật khổ, cha có trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, cũng may mà mẹ đối với cô rất là thương yêu. Sau khi trưởng thành, mình lại bị người đàn ông hèn nhát trước mắt làm cho mê hoặc, không để ý cha mẹ phản đối kết hôn với người đàn ông này có hai đứa con trai. Khi đó mình tưởng tượng tương lai tốt đẹp như vậy, cam kết của người đàn ông này cũng là hoa ngô rơi nát. Chỉ chớp mắt đã nhiều năm như vậy, sự nghiệp của người đàn ông này không có bất kỳ khởi sắc nào, tất cả nhà này đều dựa vào cô cố gắng chống đỡ.

Hai đứa con trai này cũng không hăng hái tranh giành, cô đã sáng tạo nhiều cơ hội cho bọn họ như vậy, để lấy lòng cha mẹ, hi vọng tương lai bọn họ có thể đến tập đoàn Lý thị công tác, mà bọn họ rõ ràng là con trai nhưng không bằng con bé Tĩnh Xu chết tiệt kia biết làm các cụ vui vẻ. Nếu lại tiếp tục như vậy, đợi đến khi cha mẹ già rồi, hai đứa bé này kể cả nhà mình, chính là chỗ tốt gì cũng không vớt được rồi. Kính Quân nhíu mày một cái, từ nhỏ đến lớn luôn nghe mẹ của mình lẩm bẩm chuyện bản thân, tại sao gia đình của mình không giống như gia đình mấy bạn học kia, trong nhà vô cùng ấm áp.

Mà mỗi ngày từ sáng đến tối, mẹ nhà mình hung hăng chỉ trích cha, chỉ trích bọn họ. Kính Đào rất ghét đi chỗ ông ngoại, chỉ cần đi về thì nhất định sẽ bị mẹ hung hăng trách cứ một lần. Cậu là con trai, làm sao có thể giống như là con nhóc Tĩnh Xu kia, nói những lời làm người buồn nôn kia. Ông ngoại và bà ngoại cũng rất tốt với cậu, cậu còn trẻ, đợi đến sau khi lớn lên, đương nhiên trở về tập đoàn Lý thị công tác, đến lúc đó mình là một người đàn ông làm sao có thể không sánh được con nhóc Tĩnh Xu kia. Chồng Ngọc Nhu không nói câu nào trầm mặc nghe vợ mình oán trách.

Nhiều năm như vậy, ông đã quen vợ mình hung hăng, mình tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhiều năm như vậy không phải là vì giàu sang của nhà họ Lý. Từ một nông thôn nhỏ đi tới thành thị lớn, nếu như không phải là lúc trước ông dựa thế tổn thương đại tiểu thư nhà họ Lý, làm sao ông có thể có tất cả ngày hôm nay. Cho dù tất cả mọi người cho rằng ông bám váy đàn bà thì thế nào, ít nhất cha mẹ ông, em trai em gái của ông tất cả đều đến thành thị lớn, trước có nghĩ cũng không nghĩ tới tất cả.

“Chồng à, cha dẫn con bé mồ côi đó đi làm giám định DNA, có phải chúng ta đi bệnh viện một chuyến hay không? Ai nói Đổng viện trưởng đúng là bạn bè tốt của cha, nhưng giám định lại là những bác sĩ khác, chỉ cần chúng ta hơi cho bọn họ một vài chỗ tốt, vậy con bé mồ côi sẽ không vào được cửa chính nhà họ Lý chúng ta.” Vợ anh cả bưng một ly trà đưa đến trong tay con trai cả của Lý Vạn Sơn xem công văn.

“Một con bé mồ côi cái gì cũng không hiểu, cũng chỉ là nhiều hơn một chén cơm thôi, cũng không cần kiếm chuyện nữa. Gần đây, tôi đang bận chuyện làm ăn bên nước Mỹ, chuyện này trước hết ngừng một chút, chúng ta không cần phải gấp, có rất nhiều người càng gấp gáp hơn so với chúng ta.” Anh cả nhận lấy ly trà, bỏ công văn cầm trên tay lên bàn, đẩy khung kiếng trên lỗ mũi một cái, cân nhắc một chút mở miệng nói.

“Chồng à, tôi thấy con bé mồ côi này cũng không đơn giản, ông suy nghĩ một chút cha vốn là thêm mấy phần áy náy với người đàn bà bên ngoài kia, tương lai cũng không biết sẽ chia bao nhiêu tài sản của nhà họ Lý đến tay con bé mồ côi đó. Ông là con trai cả nhà họ Lý, là Tổng giám đốc của công ty, nhiều năm qua, công ty có thể có hôm nay đều dựa vào ông ngày đêm cực khổ dốc sức làm ra.

Nhà họ Lý vốn là nuôi một đám sâu mọt như vậy, hôm nay lại thêm một đứa như vậy, đợi đến tương lai con bé mồ côi này đã có thành tựu, thì chúng ta thật sự sẽ nuôi hổ thành họa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.