Nữ Phụ Chị Đến Trước Nam Chủ, Em Chính Là Của Chị A

Chương 4: Chương 4




Ánh nắng chói chang của ngày hè chiếu xuống mặt đường vắng vẻ, những chiếc lá ố vàng bay phấp phới trên mặt đất, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót ngân vang trên những táng cây, những âm điệu êm tai làm cho lòng người thanh bình yên ấm.

Mộng Lưu Y đang bước trên đường, hôm nay cô mặc trên người một chiếc quần tây đen, một cái áo sơmi đủ màu sắc từ các họa tiết hoa lá đan xen nhau làm nổi bật chiếc áo mỏng manh bên trong, cô khoác bên ngoài chiếc áo khoác jean đen xanh, bởi vì thân hình đạt chuẩn của người mẫu cộng với chiều cao 1m76 đã tạo lên một thân y phục khí chất vô cùng hấp dẫn cũng không kém phần cao ngạo.

Cô bước nhanh về phía trước, đến trước cửa nhà hàng mang phong cách cổ điển, cô đẩy cửa bước vào, bên trong có phục vụ đã đợi sẵn, anh ta bước đến khom người mời cô đi theo lên lầu, vào bên trong, căn phòng được phối màu tối tạo nên không gian âm cúng của gia đình, ở ngay giữa căn phòng là chiếc bàn hình vuông màu trắng, trên ghế đã có người ngồi chờ đợi từ trước, nghe thấy tiếng động người nọ chợt xoay người nhìn về phía cô, mắt mang ý cười cô nói “ Xin lỗi, hôm nay chị bận việc nên đến trễ, đã để em phải đợi lâu như thế “.

Cố Tưởng Vy, sau khi trông thấy Mộng Lưu Y đã bị vẻ đẹp ấy hấp dẫn khoảng một lúc sau mới hồi thần mĩm cười, cô vội nói “ Không sao em cũng vừa mới đến, nào chị ngồi đi, em sẽ gọi phục vụ “, cô dùng tay ấn chiếc chuông trên bàn đoạn ngước mắt hỏi Mộng Lưu Y “ Chị cũng gọi món đi, em vừa rồi có giặn phục vụ chuẩn bị trước hai món”

Chuyện là hai hôm trước, Cố Tưởng Vy bất ngờ nhắn tin mời Mộng Lưu Y dùng cơm, chẳng qua do bận việc luyện tập nên dời đến hôm nay mới có việc gặp mặt. Để chuẩn bị tốt nhất có thể khi gặp Cố Tưởng Vy cô đã chuẩn bị rất nhiều quần áo nhưng khi tới ngày hẹn cô lại bận rộn hết cả buổi sáng mới vừa mắt được bộ trang phục mà mặc đến đây.

Mông Lưu Y tiếp nhận menu trên tay, lật được vài trang, cô liền gọi “ Cho tôi một phần sường xào chua ngọt, canh gà hầm măng với lại một dĩa rau trộn. Cảm ơn “ cô liếc nhìn người đối diện rồi cười nhẹ.

Tia kinh ngạc đông đầy trong mắt, Cố Tưởng Vy ngại ngùng vì những món vừa được gọi đều là món mà cô thích ăn nhất, mặt hơi ửng đỏ cô cuối thấp đầu mỉm cười giấu diếm.

Phục vụ rất nhanh đã dọn món lên, sau đó khui ra một chai rượu vang đỏ rót xuống ly trước mắt Mộng Lưu Y đoạn quay sang định rót cho Cố Tưởng Vy, Mộng Lưu Y giơ tay ngăn lại cô nói “ Em ấy không uống rượu được, phiền anh cho một ly nước trái cây “

Người phục vụ gật đầu xoay người rời đi.

Cố Tưởng Vy mỉm cười, nhịn không được lên tiếng “ Chị.... sau chị có thể biết rõ sở thích của em đến thế? “ quả thật có nhiều lúc cô thật sự bất ngờ vì người trước mặt này có thể hiểu rõ cô như thế.

Mộng Lưu Y khóe môi giần giật, hơi bối rối nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cô mở miệng lấp liếm “ Ờ..... à chắc là do thói quen, vì trước kia chị có một người bạn thạc nhìn thân hình cũng mỏng manh thấp bé giống em vậy, cậu ấy cũng không uống được rượu lại rất thích nước trái cây “ cô nhấp nhẹ ly rượu trong tay, mắt vẫn nhìn Cố Tưởng Vy.

Mày nhíu lại, Cố Tưởng Vy hơi thất vọng, mặt ỉu xìu, thở dài, sau đó liền lấy lại nét vui tươi thường ngày, cô chậm rãi lên tiếng “ Người bạn ấy của chị chắc hẳn rất mai mắn nhỉ, vì có một người bạn tốt như chị vậy “

Mộng Lưu Y có thể bắt gặp vẻ mặt vừa rồi của Cố Tưởng Vy trong lòng mừng thầm, cô nói “ Chả phải chị cũng là bạn của em sau, em không muốn à? “

“ Đâu có, em cũng rất vui vì có người bạn như chị “ Cố Tưởng Vy bối rối trả lời.

Bữa cơm diễn ra rất suông sẻ, khoảng gần hai giờ chiều hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Mộng Lưu Y đề nghị mời Cố Tưởng Vy đi công viên thuỷ cung, nói là vì để cảm ơn về bữa cơm hôm nay, Cố Tưởng Vy cũng không từ chối bởi vì từ khi tốt nghiệp đến giờ Mộng Lưu Y là ngày bạn đầu tiên của cô, người này luôn tạo cho cô cảm giác thoải mái và an tâm khi ở bên.

- -----

Đến nơi hai người phải sếp hàng mua vé xem, đợi khoảng năm phút mới có thể vào.

Vừa bước vào bên trong hai mắt Cố Tưởng Vy đã tỏa sáng, cô vui vẻ chạy tới chạy lui ngắm nhìn cá Voi trắng đang vẫy đuôi trong hồ kính.

Tim bổng nhiên đập nhanh, Mộng Lưu Y dùng tay đặt lên ngực, vành tai đỏ lên, ánh mắt vẫn luôn giỏi theo người con gái diệu dàng đơn thuần trước mắt, môi bất giác cong lên, cô giơ điện thoại lên phía trước chụp lại khoảnh khắc đáng yêu của Cố Tưởng Vy.

“ Chị Lưu Y, nào lại đây, ở đây có nhiều cá ghê á “ Cố Tưởng Vy vẫy tay về phía cô, lớn tiếng gọi to.

Mộng Lưu Y bước đến bên cạnh Cố Tưởng Vy, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn người con gái nhỏ nhắn này từng cử chỉ, nụ cười, ánh mắt ngập tràn hưng phấn, háo hức cô đều ghi nhớ trong đầu, không muốn quên đi bất cứ thứ gì thuộc về Cố Tưởng Vy cả.

Hôm nay là ngày nghỉ nên người đến đây cũng nhiều không đếm xuể, trèn qua ép lại chỉ để kiếm được một chỗ thật đẹp để chụp ảnh.

Đột nhiên bị đẩy mạnh Mộng Lưu Y lảo đảo ôm lấy Cố Tưởng Vy lưng đập mạnh vào lớp kính cường lực dày, đau đến nghiếng răng. Cô cuối mặt nhìn người được cô ôm trọn trong ngực, vành tai lại vô thức đỏ lên.

Cố Tưởng Vy bị hành động bất ngờ làm cho sửng sờ, tay lại vô tình đặt lên ngực của Mộng Lưu Y, khi cô kịp nhận ra thì vô cũng bối rối không biết phải làm sao có nên rút tay lại hay không, khuôn mặt nóng bừng màu đỏ nhuộm đến cả mang tai, cô cuối thấp đầu môi bất giác cong lên.

Hai người cứ thế ôm nhau, không biết đã qua bao lâu bên tai lại vang lên tiếng ai đó “ Xin.... xin lỗi, tôi không cố ý, là có người bất ngờ đụng vào tôi, tôi.... Hử? Cô có phải là Mộng Lưu Y của võ quáng Long Quyền không? “ người đàn ông liên tục xin lỗi kia hóa ra là Nghiêm Ôn, hắn rất bất ngờ khi có thể gặp được Mộng Lưu Y ở đây.

Mộng Lưu Y trợn tròn mắt kinh ngạc cô ngước nhìn hắn một cái lại liếc nhìn người con gái còn e dè bên cạnh, khi thấy Cố Tưởng Vy vẫn cuối đầu chưa hề nhìn đến Nghiêm Ôn, cô thở phào bước tới một bước đứng chắn trước mặt Cố Tưởng Vy nhầm tránh để Cố Tưởng Vy và Nghiêm Ôn giáp mặt nhau.

Cô giả vờ không biết người trước mặt, giọng nói hơi hồ nghi “ Xin lỗi, tôi có quen biết anh sao? “

Nghiêm Ôn không nghi ngờ gì với hành động của cô, hắn tươi cười nói “ À, anh tên Nghiêm Ôn của võ quáng Bạch Hổ, lúc trước chúng ta có trận đấu giao hữu với nhau, em không nhớ sao? “

Mộng Lưu Y trong lòng khinh bỉ, ngoài mặt vẫn cười đáp lời “ Tôi quên mất thì ra là Nghiêm sư huynh đấy à “

“ Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, nếu em không phiền hay để anh mời em một bữa cơm, được không? “ Nghiêm Ôn từ lúc gặp Mộng Lưu Y ánh mắt đã không dấu được vẻ suy mê, trong lời nói luôn có ý muốn tiếp cận cô.

Cố Tưởng Vy đã lấy lại vẻ mặt bình thường, cô ở một bên lắng nghe cuộc hội thoại của hai người bọn họ, cũng đã nhìn ra ánh mắt chứa đầy dục vọng của Nghiêm Ôn đối với Mộng Lưu Y, cô khẽ cắn cắn môi, ngước nhìn người bên cạnh trở đợi câu trả lời.

“ Xin lỗi hiện tại tôi đang có việc bận, bạn tôi cần phải về nghỉ ngơi sớm, hẹn anh khi khác “ Mộng Lưu Y thật sự tráng ghét Nghiêm Ôn, nhưng vẫn cho hắn mặt mũi nên chọn cách từ chối khéo.

Nghiêm Ôn hơi bối rối, khuôn mặt vẫn giữ nét cười, hắn gãi gãi đầu “ Nếu em có việc bận đành hẹn em khi khác vậy, em có thể cho anh số điện thoại được không? “

Khóe môi Mộng Lưu Y giần giật, cô sờ tay vào túi lấy ra điện thoại quét mã kết bạn với Nghiêm Ôn, nhưng sau khí hắn rời đi cô vội vàng cho hắn vào danh sách đen.

Mặt mày của Cố Tưởng Vy ỉu xìu, cô nhỏ giọng lên tiếng “ Em thấy hơi mệt, chúng ta về thôi “.

Ngồi trong xe hết quảng đường đi hai người đều im lặng không ai nói với ai lời nào, Mộng Lưu Y thì bận suy nghĩ quan sát sắt mặt Cố Tưởng Vy xem biểu tình của Cố Tưởng Vy đối với Nghiêm Ôn, Cố Tưởng Vy thì cảm thấy bực tức trong người khi thấy Mộng Lưu Y nói chuyện vui vẻ với tên nam nhân kia còn kết bạn với hắn ta nữa.

Cuối cùng về đến trước cửa biệt thự, Cố Tưởng Vy nhịn không được nữa mà quay sang hỏi Mộng Lưu Y “ Chị.....chị quen biết người đó à, em thấy anh ta hình như rất thích chị “

“ Bọn chị quen nhau trong trận đấu giao hữu hôm vừa rồi, chị còn chưa giáp mặt với anh ta nữa, như vậy có xem là quen biết? “ Mộng Lưu Y thành thật nói, đoạn quay sang xem biểu tình của Cố Tưởng Vy, cô đoán không lầm vừa nghe thấy lời giải thích của Mộng Lưu Y mặt của Cố Tưởng Vy liền hiện lên nét vui mừng.

Lấy trong túi sách ra một hộp nhỏ màu tím, Cố Tưởng Vy bỏ vào tay của Mộng Lưu Y, sau đó mở cửa xe, cô bước xuống quay đầu nhìn lại, cười nói “ Tặng chị đấy “ nói xong liền chạy một mạch vào nhà, bỏ lại ánh mắt ngơ ngác của Mộng Lưu Y.

Nân niêu hợp nhỏ trong tay, Mộng Lưu Y bật cười, cô luyến lưu bỏ vào túi rồi láy xe rời đi.

Trên cao nhìn xuống, Cố Tưởng Vy sau khi trông thấy xe của Mộng Lưu Y được láy đi, vui vui vẻ vẻ trở vào trong phòng, đây là lần đầu tiên cô tặng quà cho người khác, ngoại trừ ba mẹ họ hàng ra thì từ trước đến nay cô chưa tặng quà cho bất kỳ ai, cô có rất ít bạn lại vì thân thể không khỏe nên không giao thiệp với người trong lớp cũng không thân thiết với ai.

- ---

Về đến nhà, Mộng Lưu Y mang vẻ mặt vui vẻ như nhặt được vàng bước vào phòng khách, Lộ Ngữ Hoa đang ở trong bếp chuẩn bị cơm chiều trông thấy Mộng Lưu Y liền lên tiếng “ Tiểu Y về rồi đấy à, con tắm song nhớ xuống phụ mẹ làm cơm đấy “

“ Dạ, con biết rồi “

Trả lời mẹ song, Mộng Lưu Y đi lên phòng, cô ngồi xuống giường lập tức lấy chiếc hộp màu tím ban nãy Cố Tưởng Vy tặng cho mở ra xem, bên trong là một sợi dây chuyền bạc màu trắng óng ánh, mặt dây truyền hình cỏ ba lá nhìn đơn giản nhưng rất tinh xảo và đẹp mắt.

Mộng Lưu Y cầm sợ dây chuyền trong tay cười đến không khép được miệng, cô nghĩ chắc em ấy có cảm tình với mình rồi, đây là bước tiến mới trong công cuộc theo đuổi, từ cảm tình sẽ tiến đến tính yêu.

*******

Đôi lời của tác giả

Đây lần đầu mình viết truyện, câu văn sẽ không hay và mượt như những truyện khác mong mọi người thông cảm. Góp ý cho

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.