Edit: Linh Nguyệt
Triệu Vũ Lâm nếu biết La Thiến hỏi như vậy, tuyệt đối sẽ phun máu cao ba thước.
Hiển nhiên, Đường Diễn đã có chút hiểu biết với La Thiến, hắn hỏi: “Cái gì gọi là không kiếm được tiền?”
La Thiến nghĩ nghĩ nói: “Tức là không kiếm được tiền nhưng kiếm được danh đó!”
Đường Diễn cười lạnh: “Lúc cô hỏi tôi nhất định đã trả lời là muốn kiếm tiền nhỉ?” Bằng không, người bình thường sẽ hỏi như vậy sao?
La Thiến ách một tiếng nói: “Có... vấn đề gì ạ?” Kiếm tiền thì làm sao? Ai mà không nghĩ muốn kiếm tiền chứ? Đường Diễn anh mở công ty chẳng lẽ không phải để kiếm tiền sao? Mục đích như nhau mà còn ở đó khinh thường người ta. Cô không phải không muốn danh lợi song thu, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, dù là tay gấu cũng không thể bắt được cá!
Trong lòng La Thiến, vĩnh viễn luôn có một câu như vậy, sang năm tôi đi rồi, còn ai biết La Thiến là ai nữa?
Giới giải trí này, dù là minh tinh nổi tiếng mà mấy tháng không có tin tức, nhân khí đều sẽ đi xuống. Huống chi minh tinh như cô, đừng nói mấy tháng, có mà chưa đến mấy ngày đã không ai nhớ rồi.
La Thiến hiểu rõ, danh tiếng hiện tại kiếm được, về sau đều là hư vô. Chỉ có tiền là thật sự, có tiền là cô có thể mua nhà! Có nhà, mục tiêu lớn nhất của cuộc đời cô đã thành hiện thực rồi.
Chỉ cần cô cố gắng chịu đựng hoàn thành mục tiêu lớn nhất ấy, cuộc đời... liền hoàn mỹ!!! La Thiến híp mắt hưởng thụ cảnh tượng tương lai tốt đẹp này.
Đường Diễn xoa xoa trán, hỏi: “Cái kia... Quảng cáo không kiếm được tiền là quảng cáo gì? Kiếm tiền là quảng cáo gì?”
La Thiến nói: “Kiếm được tiền là quảng cáo bánh mì, không kiếm được tiền là... Vũ Lâm nói là tạp chí tiếng Anh gì gì ấy, nghe nói là tạp chí mới mở, chưa có danh khí, cho nên tìm em chụp bìa.” Nhưng ít tiền quá.
Đường Diễn: “Cô, trình độ tiếng Anh như thế nào vậy?”
La Thiến: “Anh không biết đối với người không học tiếng Anh thì tiếng Anh chính là tra tấn sao?”
Đời trước La Thiến đời trước chỉ tốt nghiệp sơ tam, nguyên chủ tốt nghiệp cao trung nhưng trình độ tiếng Anh của nguyên chủ cũng chẳng tốt hơn La Thiến là bao. Thành tích thi đại học môn tiếng Anh của nguyên chủ là 34 điểm, hơn nữa không hề mơ hồ, nguyên chủ nghiêm túc đem bài thi tiếng Anh nghiêm túc làm từ đầu tới đuôi.
Cơ bản là mỗi một đề đều chuẩn xác khoanh sai đáp án, nhưng là mới vừa thi xong nguyên chủ liền quên! Nguyên chủ tính toán đâu ra đấy, lần này thi đại học mỗi một đề tiếng Anh đều nghiêm túc tự hỏi tự điền đáp án, cho rằng mình ít nhất có thể được 80 điểm.
“Thế tên tiếng Trung của nó chắc cô biết chứ?” Đường Diễn không muốn đôi co với cô về vấn đề tiếng Anh.
“Biết, Vũ Lâm nói là công ty truyền thông Thịnh Tấn.”
Đường Diễn nghẹn họng, công ty này rất lớn, căn bản là sẽ không thể nào đặt La Thiến vào mắt. Nếu không phải hắn xác định mình không chào hỏi qua Thịnh Tấn thì nhất định hắn sẽ hoài nghi là mình giúp La Thiến tìm tài nguyên.
Nhưng nghe La Thiến nói xong, Đường Diễn cũng đã hiểu. Đây không phải là tạp chí thời trang nổi tiếng của Thịnh Tấn mà là tạp chí mới Thịnh Tấn chuẩn bị làm.
Thịnh Tấn lấy tạp chí loại này là chủ đánh vào công ty truyền thông, tuy rằng có chủ đánh mấy quyển tạp chí, nhưng sẽ không cắn chặt vào mấy quyển này. Một công ty muốn phát triển, nếu không có hạng mục mới thì cũng tự nhiên muốn ra tạp chí mới.
Thịnh Tấn không phải lần đầu tiên ra tạp chí mới nhưng không phải mỗi lần đều sẽ thành công, nói cách khác, xác suất thành công thấp.
Hiện tại là thời đại trí năng, tạp chí có đủ loại, một cái mới bắt đầu thường thường rất khó phát triển mạnh. Thịnh Tấn phát hành tạp chí mới, số lần ngã xuống không ít, mời đại bài* cũng không thể cứu vớt.
*Đại bài: Minh tinh đã nổi danh lâu năm (?)
Đối với những đại bài, những tạp chí mới như vậy chẳng có ích gì cả. La Thiến thì khác, cô là người mới. Tạp chí thất bại không có ảnh hưởng tới cô, nhưng nếu thành công sẽ lại một bàn đạp tốt. Đối với người mới mà nói, tiền chẳng tính là cái gì, cơ hội này mới là quan trọng.
“Anh cảm thấy cái nào tốt hơn?” La Thiến tiếp tục hỏi.
Đường Diễn nói: “Nói thật, cô nhận chụp tạp chí đi!” Cái loại quảng cáo bánh mì chưa từng nghe qua kia, Đường Diễn cảm thấy không cần để ý, hơn nữa hắn không muốn về sau ra khỏi cửa uống rượu xã giao với người ta thì người ta lại chỉ vào mặt người phụ nữ trên vỏ bánh mì bảo, nghe nói đây là tình nhân của anh?
Đường Diễn nghĩ thôi cũng đã thấy mất mặt, cho nên hắn không chút do dự khuyên La Thiến bỏ qua cái quảng cáo kia.
Chờ hắn cúp điện thoại, thư ký Kiều mới tiến vào hỏi: “Đường tổng, anh làm sao vậy?”
Đường Diễn xoa xoa trán nói với thư ký Kiều nói: “Tôi cảm thấy mình hiện tại rất giống một người đại diện.”
Thư ký Kiều: “???”
“Cảm thấy công việc của bọn họ cũng rất mệt.” Đường Diễn nhìn trời.
Thư ký Kiều: “???”
La Thiến gọi lại cho Triệu Vũ Lâm: “Đường tổng nói, quảng cáo bánh mì khá tốt.”
Triệu Vũ Lâm sẽ tin lời này của La Thiến sao? Không thể nào.
Triệu Vũ Lâm không hề nghi ngờ phẩm vi của Đường Diễn, bình tĩnh hỏi lại: “Đường tổng bảo chị nhận cái nào?”
“...”
La Thiến: “Tạp chí.”
Triệu Vũ Lâm: “Ngày mai tới công ty ký!” rồi lưu loát cúp điện thoại.
La Thiến: “...” Cảm giác làm nghệ sĩ mà không có quyền lựa chọn.
Quốc khánh, La Tuấn ở lại nhà La Thiến, chứng kiến toàn bộ quá trình chị gái mình lừa hai người kia như thế nào, sau đó bị hai người họ lừa dối lại như thế nào.
“Chị, em cũng cảm thấy chụp bìa tạp chí khá tốt.” La Tuấn ở một bên nói.
La Thiến gật đầu nói: “Chị biết, cái này chính là vận khí.” La Thiến không giải thích nhiều, La Tuấn liền lên mạng chơi.
“Đúng rồi, La Phượng Lan không tìm em chứ?” La Thiến mở miệng hỏi.
La Tuấn lắc đầu nói: “Không có, hình như bác ấy trở về rồi.”
Về rồi? Về rồi cô càng yên tâm, La Thiến tưởng.
Ngày hôm sau, La Thiến đội mũ tới công ty vì cục u trên đầu vẫn còn hơi hồng hồng.
Cô cùng Triệu Vũ Lâm hẹn người của Thịnh Tấn để trao đổi, phí thông cáo vẫn như cũ không cao, bên họ cũng chỉ thử dùng La Thiến, từ lúc bắt đầu đã không nghĩ sẽ lãng phí quá nhiều tiền. Triệu Vũ Lâm chủ yếu thương lượng phần hậu kỳ chỉnh sửa và phương án sau này, nếu tạp chí tiếp tục làm, La Thiến ít nhất phải được lên mấy trang bìa.
Cũng chính là, nếu tạp chí này thành công, La Thiến ít nhất có thể trở lên bìa lại vài lần, tăng danh khí. Đương nhiên không phải là liên tục lên để nhàm mắt người đọc, nhưng nếu tạp chí phát hỏa, có thể kéo La Thiến lên theo.
Triệu Vũ Lâm trưởng thành thật nhanh, thoắt cái đã có thể một mình đảm đương việc của một người đại diện. La Thiến chỉ cần ngồi ở cạnh xem cô nói, toàn bộ hành trình đều an an tĩnh tĩnh.
Chờ hai bên đàm phán rõ ràng, từng người đều vừa lòng, bắt tay hẹn gặp lại, La Thiến cùng Triệu Vũ Lâm tự mình tiễn người xuống lầu.
Tiễn xong, Triệu Vũ Lâm lại nói đến chuyện khác: “Ai! Cái tạp chí này thật sự khó mà nói được, thành công hay thất bại đều chiếm một nửa, không nhất định là cơ hội, nhưng nhất định sẽ không gây ảnh hưởng xấu tới chị. Lại nói, hôm nay Lâm Giai Thần cũng ở đây đàm phán hợp đồng mới.”
La Thiến “ồ” một tiếng, sờ sờ trán hỏi: “Hợp đồng gì?”
“Điện thoại.” Triệu Vũ Lâm nói.
“Oa, không tồi nha! Quảng cáo điện thoại không dễ lấy đâu!” Dù La Thiến không hiểu gì cũng biết quảng cáo hãng điện thoại lớn không dễ tranh thủ.
Triệu Vũ Lâm gật đầu: “Cho nên vẫn chưa đàm phán xong! Chủ yếu là công ty vẫn còn mấy cái nhất ca nhất tỷ muốn tranh thủ, Lâm Giai Thần chỉ tạm coi là đủ thôi.”
La Thiến mải cùng Triệu Vũ Lâm nói chuyện phiếm nên không chú ý xung quanh, đụng phải người ta, mất đà ngồi dưới đất.
“Xin lỗi, cô không sao chứ?”
Nghe được giọng nói này, cả người La Thiến trực tiếp cứng đờ, máy móc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phùng Nhất Khê cũng đang sửng sốt.
“Là cô!” Phùng Nhất Khê hơi hơi mỉm cười.
La Thiến ngay cả lỗ chân lông cũng cảm thấy sợ hãi, nếu không phải cô là người thì Phùng Nhất Khê tuyệt đối tin lông La Thiến nhất định sẽ xù hết lên.
La Thiến lắc đầu, muốn nói gì đó, Phùng Nhất Khê lại vươn tay đỡ cô đứng lên.
La Thiến sợ hãi là do bản năng, không phải cảm xúc trong lòng. Cô nỗ lực điều chỉnh một chút, cuối cùng có thể an ổn nói chuyện với Phùng Nhất Khê: “Phùng tổng, xin chào.”
Phùng Nhất Khê gật gật đầu, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
La Thiến đáp: “Tôi là nghệ sĩ của công ty này.”
Phùng Nhất Khê sửng sốt: “Công ty này?”
La Thiến gật đầu, Phùng Nhất Khê liền cười: “Cũng thật trùng hợp.”
La Thiến liền hỏi hắn: “Anh tới đây làm gì?”
Phùng Nhất Khê có chút ngoài ý muốn. La Thiến rất sợ hắn, hắn có thể cảm nhận được. Vậy nên hắn không nghĩ cô sẽ hỏi mình.
Nhưng Phùng Nhất Khê cảm thấy không có cái gì cần phải dấu diếm, đáp: “Tôi muốn tìm người phát ngôn cho loạt điện thoại mới, giám đốc công ty đồng ý tiến cử cho tôi mấy nghệ sĩ, tôi đến xem xem có thích hợp hay không.”
La Thiến cái hiểu cái không gật gật đầu, hỏi: “Vậy khẳng định anh muốn tìm nghệ sĩ nổi tiếng, chắc tôi không được rồi.”
Phùng Nhất Khê buồn cười nói: “Dù tôi muốn dùng cô thì cổ đông cũng sẽ không đồng ý.” Đây không phải nói giỡn, số tiền công ty quăng vào để quảng cáo không phải là số lượng nhỏ, không có đủ danh khí là không thể tuyên truyền hiệu quả. Cho dù là bạn bè, Phùng Nhất Khê cũng không dám tùy tiện dùng, nếu không hắn đã chẳng phải tự mình đến đây.
La Thiến gật đầu, không cảm thấy có cái gì không đúng, cũng chẳng nghĩ nhiều.
Phùng Nhất Khê thấy La Thiến rất thú vị, tùy ý mở miệng hỏi: “Thế cô có muốn giới thiệu ai không?”
La Thiến thật vất vả mới chiến thắng được nỗi sợ hãi thì Phùng Nhất Khê lại đột nhiên lên tiếng, may mà đã gặp không ít, thân thể cũng chậm rãi thích ứng được.
La Thiến xoay người nhìn Phùng Nhất Khê, suy nghĩ một phút đồng hồ rồi mới nói: “Tiến cử thì không có, nhưng có lời khuyên.”
“Ồ? Cô nói thử xem.”
La Thiến chớp chớp mắt: “Tôi cảm thấy Lâm Giai Thần không tốt, anh có thể không cần dùng cô ấy.”
Phùng Nhất Khê cười gật đầu: “Được, tôi sẽ suy xét những người khác.” Sau đó, Phùng Nhất Khê tạm biệt La Thiến, mang theo những người khác bước vào thang máy đi, giám đốc đã tới đón tiếp Phùng Nhất Khê.
La Thiến tại chỗ ngây người có hai giây, mới xoay người hỏi Triệu Vũ Lâm: “Tavừa rồi giống như hố Lâm Giai Thần một phen?”
Triệu Vũ Lâm toàn bộ hành trình vây xem cái này quá trình, phi thường khẳng định gật đầu: “Ngươi hố.”
“Chao ôi!” La Thiến vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nói: “Chị đào hố thành công rồi? Ai ôi, đầu của ta, ta đã báo được thù cho mi rồi.”
Triệu Vũ Lâm hỏi: “Hắn thật sự sẽ không dùng Lâm Giai Thần sao?”
La Thiến cười: “Những người đó đều là nói chuyện giữ lời, không nói đùa. Vốn vị trí của Lâm Giai Thần đã khó cạnh tranh với nhóm nhất ca nhất tỷ, có lời này của Phùng Nhất Khê, chuyện của Lâm Giai Thần là ván đã đóng thuyền, không thể thành.”
Triệu Vũ Lâm cười nói: “Vậy chị thật tuyệt.” Lâm Giai Thần khiến La Thiến phải vào bệnh viện nhưng không hề nói một lời xin lỗi, La Thiến làm vậy cũng coi như tự mình giúp mình báo thù.