Edit: Linh Nguyệt
Lần đầu tiên Thẩm Bối Bối nghe nói về Lâm Phỉ, lại lần nữa có thêm một nhận thức mới mới về tầm quan trọng của bản thân trong lòng Đường Diễn. Cô nhìn ảnh chụp của Lâm Phỉ, nhìn đôi mắt vô cùng giống cô, suy nghĩ lại kiên định hơn một tầng.
Cho nên ngày thứ hai, Thẩm Bối Bối tỉ mỉ trang điểm, một lần nữa tới tập đoàn Đường thị.
Thư ký Kiều vẫn như cũ không dám ngăn cản quá mức trực tiếp. Dù sao thì Thẩm Bối Bối cũng không giống những người khác, vị này là người bạn gái duy nhất Đường Diễn công khai thừa nhận. Không chỉ như thế, cô ấy còn là người phụ nữ khắc sâu trong ký ức của Đường Diễn. Hiện tại hai người nhìn tựa hồ như đã tách ra nhưng thư ký Kiều vẫn không dám làm ra hành động gì quá mức. Ai biết được lỡ một ngày đẹp giời nào đó hai người lại quay lại với nhau thì sao?
Cho nên, Thẩm Bối Bối vô cùng dễ dàng vào được văn phòng của Đường Diễn.
“Sao lại tới đây?” Đường Diễn nhíu mày nhìn Thẩm Bối Bối mặc váy bó sát màu bạc lộ ra đường cong tuyệt đẹp, tóc xoăn gợn sóng xoã tung, từ trong ra ngoài toát lên một cỗ mị lực thuộc về phụ nữ thành thục.
“Em đến thăm anh!” Thẩm Bối Bối hơi hơi mỉm cười, làm khuôn mặt mê hoặc lòng ngược mà Đường Diễn nhớ hơn ngàn vạn ngày đêm.
Đường Diễn nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Cũng đúng, có một số việc chúng ta vẫn là nên nói rõ ràng một chút.”
Cả người Thẩm Bối Bối cứng đờ, nhất thời có chút không vui. Đường Diễn muốn nói rõ ràng, chính là muốn phân rõ. Nếu Đường Diễn không phải còn yêu mình thì sao hắ phải làm những việc đó? Hiện giờ lại vì sao mà giúp Lâm Phỉ?
“Tôi nghĩ, cô hẳn là biết, thời gian chúng ta tách ra, quá dài!” Đường Diễn nói.
Thẩm Bối Bối gật đầu: “Trước đó anh đã nói qua.” Đó là lần Thẩm Bối Bối tạm lui một bước nói mong hai người vẫn có thể làm bạn. Cô cho rằng yêu cầu này sẽ giúp Đường Diễn giảm xóc.
Đường Diễn tiếp tục: “Đối với tôi mà nói, không đơn giản là vấn đề thời gian dài hay ngắn. Tôi luôn không hiểu rõ sao em lại quyết tuyệt rời đi như vậy, hiện tại vẫn như cũ không rõ. Nhưng giờ tôi đã không nhất thiết phải hiểu rõ nữa, đối với tôi, đã không còn ý nghĩa rồi.”
Đường Diễn đứng dậy, dẫn Thẩm Bối Bối vào văn phòng chuyên dụng để tiếp đãi khách, chính hắn ngồi ở chỗ La Thiến thích ngồi nhất, trong lòng bất ngờ dâng lên cảm giác an tâm, lời nói ra cũng càng thêm kiên định: “Tôi đã từng tốn vô số ngày đêm suy nghĩ nguyên nhân, hồi tưởng lại thời gian mấy năm ngắn ngủi của chúng ta, mỗi một động tác một lời nói, có phải tôi đã phạm phải sai lầm gì mà mình không ý thức được hay không? Tôi nghĩ, có lẽ cô đã biết, tôi vẫn luôn tìm người giống cô.”
Đối với Đường Diễn, thừa nhận điều này là vô cùng không dễ dàng. Hắn thậm chí còn không muốn để bạn bè biết mình đang tìm kiếm thế thân, hắn là người bị bỏ lại, sự tự kiêu không cho phép hắn thừa nhận mình vẫn còn nhung nhớ người con gái kia. Nhưng hôm nay ngẫm lại, thừa nhận điều đó thật ra cũng không có gì quá khó. Bởi vì, đối với hắn hiện tại, việc càng khó hơn còn đang chờ ở phía sau.
Thẩm Bối Bối mỉm cười, còn chưa kịp mừng rỡ đã nghe được Đường Diễn tiếp tục nói: “Tôi không ngừng tìm kiếm, vẫn luôn vẫn luôn… Cuối cùng, tôi cũng tìm được... Một người tôi thực sự yêu.”
Thẩm Bối Bối thậm chí còn không nghe rõ Đường Diễn đã nói cái gì, chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, biểu tình trên mặt hoàn toàn thay đổi nhưng không biết nên làm ra phản ứng như thế nào, đây là lần đầu tiên Đường Diễn thừa nhận hắn yêu người khác.
“Là ai?” Thẩm Bối Bối hỏi.
Đường Diễn cười nói: “Cô phải biết chứ, là cô bảo mẹ tôi đi tìm cô ấy mà. Sở dĩ cô quay trở về là do thấy tôi vì cô ấy mà lên TV. Cũng không đúng, không thể nói là vì hay không vì, bởi khi đó người được quay là cô ấy, còn tôi chỉ vừa hay không muốn tránh ra thôi! Tôi vốn không xác định được rõ ràng, sau khi cô trở về, ngược lại lại khiến tôi sáng tỏ! Bối Bối, tôi đã buông tay rồi, đã sớm không còn yêu cô!”
Thẩm Bối Bối biểu tình lại lần nữa cứng đờ, đây cũng là Đường Diễn lần đầu tiên chính xác biểu đạt tình yêu của hắn đối với cô đã tan thành bọt biển.
“Anh xác định sao? Sao anh có thể xác định là anh không yêu em? Người phụ nữ kia, hai người thích hợp sao?” Giọng Thẩm Bối Bối mang theo cảm giác thê lương chọc người thương hại.
“Đương nhiên đã xác định, bởi vì cảm giác khi ở cùng cô ấy không phải lần đầu tiên tôi cảm nhận được, lúc chúng ta còn ở bên nhau, tôi cũng từng cảm thấy như vậy. Chỉ là hiện giờ tôi đã trưởng thành, đối với tương lai của bản thân càng có chính kiến. Dưới tình huống đã biết bản thân muốn cái gì cũng càng thêm có dũng khí và quyết tâm. Chỉ cần cô ấy nguyện ý ở bên tôi, không có gì là không thích hợp cả.”
Đường Diễn rót cho Thẩm Bối Bối thêm một ly trà, tiếp tục nói: “Thế giới mấy tỉ người, mỗi người lại chỉ có thể cùng một người khác kết thành bạn đời đồng cam cộng khổ. Xác suất đạt được đáp án chính xác thật sự quá thấp, mọi người chỉ có thể nương theo cảm giác mà tìm kiếm, phán định, đánh giá đó có phải là tình yêu hay không. Tôi cái gì cũng không thiếu, đối với tôi mà tới, tìm một người mà khi ở bên cô ấy tôi cảm thấy vui vẻ, như vậy là đủ! Đủ rồi! Những vấn đề khác tôi đều sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết.”
“Hơn nữa dù tôi có tìm một người môn đăng hộ đối đi chăng nữa thì cũng không thể đảm bảo không phát sinh vấn đề gì. Trên thế giới này, chỉ cần hai người không thích hợp, bất kể là dòng dõi, tam quan* hay bất cứ chuyện gì, cũng đều có thể tồn tại vấn đề. Còn tôi… nguyện ý nhường nhịn cô ấy!”
*Tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan
Đường Diễn không phải người hay nói, Thẩm Bối Bối dù sao cũng là người hắn đã từng yêu sâu đậm, là người đầu tiên dạy hắn cái gì là yêu, đương nhiên cũng là người đầu tiên cho hắn hiểu thế naò là đau tê tâm liệt phế. Nhưng Đường Diễn hiện tại đã không phải cậu thiếu niên ngây ngô năm xưa, không thể nói tha thứ hay không tha thứ, giống như khi hai người ở cao trung ngồi cùng bàn cãi nhau rồi thậm chí đánh nhau, mười năm sau gặp lại cũng chỉ cười một cái.
Cảm giác hoảng loạn lúc gặp lại qua đi, bị La Thiến chia tay, hắn thậm chí không kịp tinh tế ngẫm nghĩ cảm giác kinh hoảng mà Thẩm Bối Bối trở về mang cho lại hắn. Bởi vì hắn biết, hắn không có thời gian, nếu hắn còn không biết nắm chắc, kết cục của hắn và Thẩm Bối Bối cũng sẽ là kết cục của hắn và La Thiến.
Mà đó, là điều hắn không muốn xảy ra nhất. Cho nên dưới loại tình huống này, Thẩm Bối Bối ngược lại lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Hai người hiện tại chỉ có thể là bạn bè lúc gặp có thể chào hỏi, không nói những chuyện đã từng. Bất kể là tốt đẹp hay là thương tổn, đến cuối cùng cũng nên vẽ một dấu chấm hoàn chỉnh.
“Cô ấy thật hạnh phúc!” Thẩm Bối Bối bên ngoài khéo léo tươi cười, trong lòng lại không ngừng tự nhắc nhở bản thân: Mình là danh môn khuê tú, không phải loại tiểu nhân vật như La Thiến, không thể cuồng loạn, không thể biến thành người đàn bà đanh đá chửi đổng*.
*Chửi đổng: chửi bậy nói tục
Ánh sáng trong mắt Đường Diễn nhu hòa hơn không ít: “Hy vọng cô cũng có thể cảm thấy như vậy!”
Thẩm Bối Bối đứng dậy: “Em đi trước.”
Đường Diễn gật gật đầu, Thẩm Bối Bối ở chỗ hắn không nhìn thấy mới đỏ hốc mắt, mở cửa rời đi. Đường Diễn không quay đầu lại nhìn, chỉ an tĩnh tự rót cho mình một ly trà.
Nắm hay buông đều là tất yếu, tâm tình lúc phải chọn lựa đều vô cùng phức tạp, phải suy xét thật kỹ bản thân muốn cái gì. Nhưng đối diện với mối tình đầu nói ra ba chữ “hẹn gặp lại”, vẫn là có chút gì đó không thể nói rõ.
***
Ở thành phố An Võ, La Thiến cũng đang tiếp đó một vị khách đột ngột tới thăm.
“Mẹ nó!” La Thiến che miệng nói, nhìn trộm khắp nơi sau đó mới kéo người đàn ông đeo khẩu trang vào văn phòng.
“Sao cậu lại tới đây?” La Thiến hỏi.
Lạc Thiên tháo khẩu trang, nói: “Đến thăm chị đó! Gần nhất em đang suy xét việc chuyển hình sang mảng điện ảnh, trong khoảng thời gian này không nhận phim, chỉ đóng ít quảng cáo, rảnh rỗi.”
La Thiến cùng Lạc Thiên quen biết khi cùng quay một quảng cáo. Nói thật, lúc đó thật sự có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn cho nên sau khi kết thúc công việc, hai người vẫn thường xuyên liên hệ, không có tình cảm gì khác cảm tình, chỉ đơn thuần chính là bạn bè.
“Oa! Nhanh như vậy đã muốn chuyển hình?” La Thiến giật mình.
Lạc Thiên liếc cô một cái nói: “Trước mau đi pha cà phê cho em đi, phải là tự chị pha đấy, để em xem là cái hương vị gì.”
La Thiến cười cười đáp lạu: “Chị đây vẫn chưa học, người học pha cà phê là chị gái chị, chị học quản lý trước, sau đó hai người sẽ dạy lại cho nhau. Như vậy đến lúc đó chị liền đem cửa hàng giao chị ấy.”
Lạc Thiên: “…”
“Vậy chị làm cái gì?” Hắn có chút không hiểu nổi logic của La Thiến, cô ấy muốn học pha chế cà phê, sau đó lại muốn giao cửa hàng cho người khác quản lý?
La Thiến làm vẻ đương nhiên nói: “Chị đây thu tiền thuê nhà chứ sao!”
Lạc Thiên: “Chị thật mua nhà sao?” Ấn tượng đầu tiên của Lạc Thiên đối với La Thiến chính là, La Thiến nói cho hắn biết phí quảng cáo cô muốn đem đi đầu tư bất động sản. Lạc Thiên lúc ấy liền chấn kinh, sau đó phát hiện người này trên thực tế siêu cấp thú vị, cùng cô nói chuyện phiếm thực có thể thả lỏng tâm tình.
“Ha ha ha ha ha… Hiện tại chị đã thỏa mãn ước mong làm Bao Tô Bà rồi, không cần làm gì cũng không sợ không có tiền! Cậu biết một tháng chị có thể thu được bao nhiêu không? Sáu vạn, là sáu vạn đó! Nghĩa là sao? Nghĩa là một năm có bảy mươi hai vạn, chị chỉ việc ngồi vắt chéo trong nhà cũng có tiền từ trên trời rơi xuống!!!” La Thiến ngẩng đầu cười to.
Lạc Thiên cũng không nhịn được hỏi: “Tổng chị tốn nhiều hay ít?”
La Thiến chỉ chỉ cửa hàng: “Cộng thêm cả cửa hàng này, đại khái có khoảng tám nghìn vạn!” La Thiến ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
Lạc Thiên sửng sốt, khi đó La Thiến không có nhiều tiền như vậy!
“Sao đột nhiên chị lại có nhiều tiền như vậy?”
La Thiến không chút do dự đáp: “Chơi cổ phiếu.”
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
Lạc Thiên nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, chỉ thiếu điều viết ba chữ “em không tin” lên mặt. Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, cười nói: “Thế chị có từng tính qua chưa, mỗi tháng sáu vạn, một năm bảy mươi hai vạn, mười năm là 720. Dù chị có sống thêm tám mươi năm cũng chỉ kiếm được 5760 vạn, quá lỗ vốn!”
La Thiến sửng sốt, hình như cô chưa từng nghĩ tới phương diện này. La Thiến hơi suy tư nói: “Sao tính như vậy được, tám mươi năm sau chị chỉ có được 5760 vạn, nhưng nhà vẫn là của chị! Chị bán đi thì một trăm triệu liền trở lại rồi!”
Lạc Thiên vừa cốc đầu cô vừa cười: “Thế trong tám mươi năm ấy chị không tiêu xài gì sao? Khi chị quy thiên*, có nhiều tiền hơn cũng không dùng được.”
*Quy thiên = về trời = die
Tôi để lại cho con. La Thiến chửi thầm trong lòng nhưng bên ngoài điều chỉnh một chút biểu tình, khinh bỉ nói với Lạc Thiên: “Cậu cũng quá không có lý tưởng, có biết đạo lý tiền sinh tiền không? Một trăm triệu nhìn thì nhiều, lỡ như ngày nào đó tiền bị giảm giá trị thì làm sao bây giờ?”
“A~!” Lạc Thiên ôm ngực hỏi: “Thế nếu cuối cùng là bất động sản bị giảm giá trị thì sao?”
Biểu tình của La Thiến lại lần nữa cứng đờ, mắng: “Đừng nguyền rủa chị, còn muốn uống cà phê hay không?”
“Uống uống uống!” Lạc Thiên nhấc tay đầu hàng.
La Thiến ra ngoài, định nhờ La Diễm pha hai ly cà phê. Ai ngờ còn chưa tìm được La Diễm đã “tìm” được rồi ba La mẹ La đột nhiên tới chơi.
“Ba, mẹ?” La Thiến nhanh chóng chạy ra đón, La Diễm vừa hay từ trong bếp ra, cũng kinh ngạc gọi.
Be mẹ La tới đây chỉ là nhìn xem. Lúc La Thiến mở cửa hàng bọn họ vốn không biết, sau đó trên mạng rầm rộ lên, La Thiến không chờ bọn họ từ chỗ người khác biết tin đã tự mình gọi điện báo cho hai người.
Hai ngày nay hai người liền sắp xếp, cố ý đi lên nhìn thử cửa hàng nhưng cảm thấy hai con gái nhất định rất bận, không dám quấy rầy bọn họ. Dựa vào địa chỉ La Thiến nói một đường tìm lại đây, bị lạc đường, cuối cùng phải nhịn đau tốn tiền gọi xe. Tài xế này cũng không tồi, đưa đến cửa quảng trường còn chỉ cho họ vị trí của Ngọ Hậu vị trí.
Ba La mẹ La nhìn mà hoa cả mắt, vốn cho rằng chỉ là một cái tiệm nhỏ mười mấy, hai mấy mét vuông, kết quả lại là hai trăm mấy, trang trí lại xa hoa, rốt cuộc là tốn bao nhiêu tiền cơ chứ?
La Thiến dẫn ba mẹ La đến văn phòng, đang muốn mở cửa đi vào thì cửa lại tự mở ra, Lạc Thiên đeo khẩu trang ló đầu ra hỏi: “Thiến Thiến, cà phê còn chưa xong sao sao?”
Ba mẹ La nháy mắt nhìn qua, ngẩn người rồi trừng mắt hỏi La Thiến: “Đường Diễn đâu?” Người này là ai? Vì sao lại gọi con mình là Thiến Thiến?
La Thiến: “…”