Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày

Chương 119: Chương 119: Ngoại truyện 4: Quá trình trưởng thành của ba Đường (5)




Edit: Linh Nguyệt

“Làm sao vậy con trai?” Đường Quốc Tân ở đầu kia đầu hỏi. Đường Minh Tuyền im lặng là có ý gì?

Đường Minh Tuyền lạnh mặt hỏi: “Sao đột nhiên lại nói cái này ạ?”

Đường Quốc Tân liền đáp: “Không đột nhiên đâu. Mười tám tuổi rồi, nên suy xét tìm vợ rồi. Hơn nữa tham gia quân ngũ, ba hiểu mà. Có khi đến ba mươi cũng không tìm được vợ, thậm chí còn ít tiếp xúc với phái nữ. Nếu chờ anh tìm con dâu cho tôi thì tôi phải chờ tới khi nào?”

Đường Minh Tuyền im lặng, Đường Quốc Tân tiếp tục nói: “Chúng ta trước cứ xem thử, không hài lòng tuyệt không ép buộc.”

Đường Minh Tuyền lúc này mới mở miệng: “Ba tìm ai?”

“Con gái nhà lão Lưu không tồi nha!”

Đường Minh Tuyền lại hỏi: “Ba, ba cảm thấy hiện tại chức quan của qua như thế nào?”

Đường Quốc Tân sửng sốt: “Rất cao?”

Đường Minh Tuyền liền ừ một tiếng: “Ba xem, ba đã làm quan lớn như vậy, thông gia lại cũng là quan lớn, bên trên sẽ thấy thế nào a?”

Đường Quốc Tân khoé miệng giật giật: “Nhóc con, đừng dẫn đường tôi, anh thế nào tôi còn không hiểu sao? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, anh còn sợ hoàng đế nghi kỵ? Việc này không có khả năng.”

Đường Minh Tuyền nói một cách chắc chắn: “Có lẽ, có một chút khả năng thì sao?”

Đường Quốc Tân như bị mắc nghẹn: “Một chút? Hừm, có khả năng...”

Đường Minh Tuyền tiếp tục nói: “Cho nên, chúng ta phải học tập người xưa, tìm thương gia.”

Đường Quốc Tân sửng sốt: “Người xưa có bộ bộ dáng này sao?”

Đường Minh Tuyền vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, ba đã nghe qua Hứa gia năm nay mới về nước chưa?”

Đường Minh Tuyền vốn thuận miệng vừa hỏi, không ngờ Đường Quốc Tân thật sự đã nghe qua, trả lời: “Nghe qua, là Hứa gia mới từ nước ngoài trở về chứ gì. Ngốc lắm, vừa trở về liền muốn cắn một miếng bánh kem ở kinh đô mà không nghĩ cái bánh đó có bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Đây không phải là giúp Trịnh lão tôn tử có cớ chỉnh người sao? Hứa gia muốn rời khỏi trở về nước ngoài, tiền quăng vào cũng bị người ta chia cắt sạch sẽ, rất thảm.”

Đường Minh Tuyền: “…”

Đường Quốc Tân nói một đống lời mới nhớ ra: “Đúng rồi, sao con lại biết Hứa gia? Con không phải luôn ở bộ đội sao?”

Đường Minh Tuyền liền nói: “Hứa gia có một cô con gái, chúng ta không bằng… cùng bọn họ liên hôn chính trị đi?”

Đường Quốc Tân: “… Liên hôn chính trị?”

Đường Minh Tuyền nói: “Con thân là nguòi Đường gia, nên vì Đường gia góp một phần lực.”

“Thu hồi mấy lời không biết xấu hổ này ngay.” Đường Quốc Tân cảm thấy đầu mình hơi đau: “Ai muốn anh liên hôn chính trị? Còn nữa, liên hôn chính trị là như vậy à? Còn không bằng cùng nhà lão Lưu! Nhà của chúng ta cũng không thiếu tiền, liến cái gì với Hứa gia?”

Đường Minh Tuyền trả lời: “Ba, ba quá nông cạn rồi! Nhà chúng ta chỉ là không thiếu tiền thôi, phải nỗ lực lên, như vậy mới có thể cho con cháu có cuộc sống càng tốt hơn!”

Đường Quốc Tân liền nói: “Với chính sách hiện tại, tôi không sợ không kiếm ra tiền.”

Đường Minh Tuyền tức giận nói: “Rốt cuộc ba còn muốn hay không con dâu? Nếu muốn thì sợ một chút đi.” Hắn đã nói rõ như vậy, chẳng lẽ ba hắn không thể phối hợp một chút sao?

Đường Quốc Tân sửng sốt, sau đó mới nói: “A, ba rất sợ, ba đây liền giúp con hỏi một chút nhé, trước khi Trịnh gia ép người ta đêan mức phá sản.”

Đường Minh Tuyền: “…”

Đường Quốc Tân vui vẻ nha! Thằng ranh nhà ông từ sau khi nhập ngũ kỳ thật tính cách đã tốt hơn nhiều, nhưng cái mặt nghiêm túc kia vẫn còn khiến mỗi lần trở về đều làm đầu ông đau nhức. Đường Quốc Tân còn lo lắng con của ông như vậy không biết đến khi nào mới tìm được con dâu cho ông. Kết quả nó đã tìm được rồi, không biết nha đầu Hứa gia kia có bộ dáng gì nhỉ?

Ừm, con của ông như vậy, nha đầu Hứa gia nhất định là một cô bé hoạt bát thích cười, không khéo còn có hai cái lúm đồng tiền ấy chứ!

Đường Quốc Tân xoa xoa tay, vui rồi nha!

***

Hứa gia gần đây rất phiền não, ở nước ngoài bán đi không ít tài sản để mang về nước, cũng do Hứa gia coi trọng tiền cảnh phát triển trong nước hiện giờ. Nhưng không nghĩ tới lại bởi vậy mà đắc tội người ta, bị chèn ép đủ đường.

Hứa gia thậm chí đã chuản bị trực tiếp rời khỏi, đối với Hứa gia mà nói, hành động lần này đã thương gân động cốt. Nhưng tìm đủ phương pháp, người có thể hỗ trợ lại không muốn ra tay, dùng tiền cũng không làm nổi.

Hứa Long Thắng thở dài, mặt than cũng lộ ra chút sầu lo. Đồng Gia cầm tay ông, miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì, ba tôi bên kia còn có thể hỗ trợ. Dù chúng ta trở về cũng có thể Đông Sơn tái khởi*.”

*Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại sau khi thất bại

Hứa Long Thắng nhìn vợ, suy sút nói: “Xin lỗi, là tôi vô dụng.”

Đồng Gia cười ôm lấy ông: “Không đâu, ông đã rất nỗ lực rồi.”

Hứa Y Nhàn lúc này mói biết tình huống trong nhà, cũng biết rất nhanh sẽ trở lại nước ngoài. Cô chợt nghĩ đến nam sinh sáng lạn như ánh mặt trời kia. Từ sau sự việc đó hắn không còn có trở lại trường học, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu, cô rời đi, bọn họ có lẽ cả đời này đều sẽ không gặp lại...

Hứa Y Nhàn tránh ở ngoài cửa, nghe lời ba mẹ nói, tự ôm lấy chính mình.

Đột nhiên bên trong vang lên tiếng chuông điện thoại, sau đó là giọng Hứa Long Thắng: “Alo, là ai vậy?… Đường gia? Là Đường gia ở kinh đô sao?” Hứa Long Thắng dường như giật mình, hỏi lại.

Nghe xong trong chốc lát, trong giọng Hứa Long Thắng có chút phẫn nộ: “Liên hôn? Hứa gia chúng tôi không cần liên hôn. Hẹn gặp lại!”

Hứa Y Nhàn sửng sốt, hình ảnh Mông Kính Vĩ trong đầu chậm rãi mờ nhạt đi. Cô biết, đây là trách nhiệm của cô, trách nhiệm của con cháu Hứa gia.

Hứa Y Nhàn đẩy cửa, nhìn Hứa Long Thắng nói: “Ba, liên hôn đi!”

Hai ba con đều là trời sinh mặt than, bởi vì vậy mà Hứa Y Nhàn từ nhỏ đã chịu không ít đãi ngộ bất công. Địa vị của người Trung ở nước ngoài vốn dĩ xấu hổ, huống chi mặt than không hay biểu đạt cảm xúc, đem đến cho người ta ảo giác cao lãnh chi hoa.

Hứa Long Thắng nói với Hứa Y Nhàn: “Không cần, Hứa gia chúng ta dù cho không còn một đồng cũng không đến mức phải liên hôn. Con còn có ông ngoại, chúng ta trở về là được.”

Hứa Y Nhàn cố chấp: “Liên hôn đi! Đây không đơn giản chỉ là tiền của ba, nó còn là gia sản mấy đời tích tụ. Chúng ta không thể cứ như vậy trở về…” Thấy Hứa Long Thắng còn muốn nói, Hứa Y Nhàn nhanh chóng ngắt lời: “Bọn con gạp mạt đã, nếu thật sự không phải người tốt thì chúng ta rời đi cũng không muộn. Nhỡ đâu... là người tốt thì sao? Con đã mười tám tuổi, vốn cũng nên suy xét rồi. Ba cứ coi như con đi xem mắt đi.”

Tuy Hứa Y Nhàn nói như vậy nhưng khi thật sự ngồi ở nhà hàng cô vẫn thực khẩn trương. Cô biết hiện giờ mình có việc cầu người nên cũng không dám làm bộ làm tịch đến trễ.

Sớm đêan điểm hẹn, gọi một bàn đồ ăn. Hứa Y Nhàn không để ba mẹ tới, sợ bọn họ đau lòng, một mình lẳng lặng ngồi ở đó.

Cô bề ngoài đạm nhiên trong lòng lại ầm ầm sóng dữ, nghĩ tới đủ loại chuyện.

Nam sinh dương quang ôn noãn, Hứa Long Thắng khí khách hăng hái, Hứa gia sắp sụp đổ, người đàn ông kia phải tệ đến mức nào cô mới có thể từ chối chứ?

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

Sau đó cô thấy một bóng hình quen thuộc từ ngoài cửa tiến vào, là thân ảnh cô đã gặp qua vô số lần.

Sao hắn lại ở chỗ này?

Người kia sau khi tiến vào liền đảo mắt nhìn quanh bốn phía, rồi thấy cô, rồi bước tới. Hứa Y Nhàn sửng sốt.

Hắn tới đây làm gì? Không phải nói cô phiền sao?

Đường Minh Tuyền mặt không biểu cảm đi tới trước mặt Hứa Y Nhàn cũng mặt không biểu cảm. Hứa Y Nhàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thấy hắn mở miệng, từng câu từng chữ nói: “Hứa tiểu thư, xin chào, tôi là Đường Minh Tuyền.”

Hứa Y Nhàn sét đánh giữa trời quang: “…”

Đường Minh Tuyền tự mình kéo ghế ngồi xuống, phục vụ đi tới hỏi Hứa Y Nhàn: “Tiểu thư, đồ ăn vừa rồi gọi có thể mang lên rồi chứ?”

Đường Minh Tuyền nhướng mày, nhìn Hứa Y Nhàn đang đơ người rồi quay đầu nói với người phục vụ: “Được!”

Người phục vụ nhìn hai người, có chút ngạc nhiên, sau đó lập tức gật đầu đi vào bếp.

“Làm sao vậy?” Đường Minh Tuyền nhìn Hứa Y Nhàn hỏi.

“Đường? Đường gia?”

Đường Minh Tuyền nghiêm túc gật đầu, Hứa Y Nhàn tiếp tục hỏi: “Mông Kính Vĩ?”

Đường Minh Tuyền nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, tay phải nhẹ nắm lại. Hắn nói: “Cũng là tôi.”

Hứa Y Nhàn nhìn kỹ hắn, hỏi: “Anh, sao anh lại nghiêm túc như vậy? Anh không vui à?”

Hai tay Đường Minh Tuyền đan vào nhau đặt lên bàn, nghiêm túc nhìn Hứa Y Nhàn: “Đây mới là tính cách thật của tôi.”

“Có ý gì?”

“Mông Kính Vĩ chỉ là một nhân cách tôi đắp nạn ra mà thôi, giả.”

Hứa Y Nhàn trừng lớn hai mắt, giận dữ: “Đều là giả?”

Đường Minh Tuyền gật đầu, Hứa Y Nhàn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Người cô thích người… căn bản không tồn tại trên thế giới này?

“Làm sao vậy?” Đường Minh Tuyền hỏi.

Hứa Y Nhàn lắc đầu, nhất thời cũng phân không rõ mình thích Mông Kính Vĩ hay là Đường Minh Tuyền. Nhưng bất kể là thích hay không thích, cô đều không có lựa chọn nào khác.

Hứa Y Nhàn hỏi Đường Minh Tuyền: “Anh nguyện ý cưới tôi?”

Đường Minh Tuyền gật đầu, Hứa Y Nhàn liền nói: “Tôi biết anh là bị trong nhà ép tới. Tôi bảo đảm, chỉ cần anh có người mình thích, chúng ta liền lập tức ly hôn, tuyệt không dây dưa. Tôi không phải phụ nữ bảo thủ, anh không cần cố kỵ tôi. Anh nguyện ý giúp nhà tôi vượt qua cửa ải khó khăn, tôi đã rất cảm kích.”

Đường Minh Tuyền nhíu mày: “Bảo đảm sao? Có thể.”

Hai người cứ như vậy đạt thành hiệp nghị.

Sau đó Đường Minh Tuyền mang Hứa Y Nhàn về nhà. Đường Quốc Tân cùng Đan Chi Viện lúc đoa cũng là sét đánh giữa trời quang. Cô gái má lúm đồng tiền thích cười nói đâu? Đan Chi Viện nhìn hai cái mặt than trước mắt, khóc ngập WC.

Sau đó Hứa Y Nhàn lại mang Đường Minh Tuyền về nhà. Hứa Long Thắng và Đồng Gia cũng là sét đánh giữa trời quang. Con gái mình sao có thể ở đất kinh đô này tìm được một người chồng giống nó như đúc thế này?

Hứa Y Nhàn cuối cùng vẫn không rõ mình lấy Đường Minh Tuyền là thuận theo tâm ý hay là bởi vì gia tộc. Đường Minh Tuyền lại đơn giản hơn nhiều, hắn thích Hứa Y Nhàn, cho nên cam tâm tình nguyện lấy cô.

Cái bảo đảm kia? Hắn chỉ biết bảo đảm người tiếp cận Hứa Y Nhàn đều ngoảnh mông chuồn thẳng cho nên không có khả năng sẽ tìm được người mình yêu.

Sau đó, một đôi song thai ra đời. Hứa Y Nhàn ngỏ ý muốn để con trai út kế thừa gia nghiệp, Đường Minh Tuyền liền hỏi cô có muốn sửa họ hay không?

Hứa Y Nhàn lắc đầu, cho nên cô cũng không biết, nếu lúc đó mình nói có, Đường Minh sẽ không ngần ngại giúp cô sửa!

Đường Minh Tuyền càng trưởng thành bộ dáng càng thêm anh tuấn soái khí, nhưng cuối cùng cũng không phải thiếu niên dương quang trong lòng Hứa Y Nhàn.

Dưới sự nuông chiều của Đường Minh Tuyền, hai đứa trẻ dần lớn lên, Hứa Y Nhàn cũng lần đầu tiên phát hiện bên trong người đàn ông nghiêm túc này cũng có một mặt ấu trĩ trẻ con.

Mười năm trời chứng kiến Đường-nhi nô-Minh Tuyền chơi đùa cùng hai anh em Đường gia, Hứa Y Nhàn dần dần biết, có lẽ họ sẽ như thế cả đời.

Hai người đi qua mấy mươi năm nhân sinh không hề cãi vã, mỗi ngày đều an an ổn ổn như đôi vợ chồng già.

Có một ngày, cháu bọn họ - Đường Hồ Lô đi vào thư phòng của Hứa Y Nhàn, tìm được thứ bà trộm giấu ở ngăn kéo trong thư phòng, là ảnh chụp Đường Minh Tuyền khi mười tám tuổi.

Vì thế, Đường Hồ Lô vừa lao đi vừa gào khóc thảm thiết: “Ông nội, như vậy không công bằng. Vì sao mặt ông sau khi lớn lên lại khác mà cháu đã thành niên mà mặt vẫn là vậy?”

Đường Minh Tuyền cầm ảnh chụp quen thuộc mà xa lạ kia, nở nụ cười.

Hắn hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.