“A Miên...”
Hồng Đậu khẽ gọi một tiếng, A Miên liền khẩn trương dịch sang bên cạnh, hắn miễn cưỡng trấn định nói: “Sao, làm sao vậy?”
“Ngươi không cảm thấy quá nóng sao?” Sắc mặt Hồng Đậu càng đỏ, nàng xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay như ngó sen, nghiêng đầu nhìn A Miên, mắt cực kỳ mơ màng.
A Miên cảm thấy không ổn, “Hồng Đậu, ngươi nghe ta nói, trước hết ngươi hãy tĩnh tâm, rồi dùng nội lực...”
“Nội lực?” Hồng Đậu ngắt lời hắn, “Nội lực phải dùng thế nào?”
A Miên nhất thời câm lặng. Giờ mà muốn giải thích với nàng làm thế nào để dùng nội lực, phỏng chừng cũng mất vài nén hương thời gian. Hắn đứng lên, lại lui về sau mấy bước, “Tóm lại, Hồng Đậu, ngươi phải nỗ lực khắc chế mình.”
“Ồ...” Hồng Đậu mê mang gật gật đầu, không nhìn hắn nữa.
Cảnh báo nguy cơ được giải trừ.
A Miên thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuy Hồng Đậu rất không đáng tin, nhưng nàng vẫn có tự chủ, thúc tình hương không hành hạ người ta như những loại thuốc độc khác, chỉ cần nhịn qua được là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
A Miên lại ngồi trở về, hắn nói: “Nếu như ngươi cảm thấy khó chịu, có thể nghĩ một vài chuyện khác...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị đẩy ngã trên mặt đất. Đầu và lưng đột ngột va mạnh xuống nền. Có chút đau. A Miên kêu lên một tiếng, khi mở mắt ra đã thấy Hồng Đậu đang ghé vào trên người mình.
“Hương vị nam nhân...” Mắt Hồng Đậu tỏa ánh sáng hung ác, giọng điệu tham lam, nàng cắn mạnh một cái lên cổ A Miên, thật sự cực giống ác bá bắt nạt phụ nữ đàng hoàng.
Khiến A Miên khủng hoảng không phải điều này, mà là trong khi Hồng Đậu cắn, còn chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm cổ A Miên. Hắn như lâm đại địch, muốn đẩy nàng ra, nhưng không đẩy được, “Hồng Đậu, ngươi bình tĩnh một chút.”
“Ta nóng quá...” Hồng Đậu ngẩng đầu lên, khóa ngồi trên hông A Miên, nàng hết sức tội nghiệp đưa tay ôm mặt A Miên, “Mà A Miên ngươi thật mát mẻ, sờ lên thật thoải mái...”
Nếu hiện tại có hồ, có sông, Hồng Đậu tuyệt đối sẽ nhảy vào trong nước trước khi lý trí bị mất khống chế. Nhưng bọn họ đang bị nhốt trong địa đạo.
Hồng Đậu đã bắt đầu cởi quần áo A Miên, nàng muốn tiếp xúc càng nhiều da thịt mát mẻ hơn nữa. Chỉ chốc lát sau, một mảng lớn trên ngực A Miên đã bị bại lộ.
A Miên chỉ cảm thấy đôi tay Hồng Đậu dịch chuyển trên thân thể hắn tựa như mang theo một sức mạnh quỷ dị, khiến lửa trong người hắn cũng hoàn toàn bị nhóm lên. Hắn vốn có năng lực tự kiềm chế mà người thường khó có thể tưởng tượng được, muốn khắc phục tác dụng của thúc tình hương đối với hắn không phải là việc khó. Nhưng ngay khi bị Hồng Đậu “quấy rối”, hắn liền nghe được tiếng chào “tạm biệt” của năng lực tự chủ mà hắn vẫn tự hào kia.
Hồng Đậu không nhẫn nại được mà cởi đai lưng, yếm màu đỏ liền lộ ra ngoài. Nàng dứt khoát ghé vào trên ngực hắn, cảm giác tiếp xúc với da thịt hắn khiến nàng thoải mái than nhẹ, nhưng sâu trong thân thể lại càng thêm hư không, nàng không biết nên làm thế nào để bổ sung vào sự hư không đó, chỉ có thể cọ tới cọ lui trên người hắn mà thôi.
Sức lực của A Miên không so được với Hồng Đậu. Ít nhất trên thế giới này, không ai có thể đánh thắng được cao thủ đứng đầu (lại không giống cao thủ đứng đầu) là Hồng Đậu. Ý muốn đẩy nàng ra của hắn chấm dứt trong thất bại, mà nàng cũng cọ đến mức khiến hắn khó chịu cả người.
Phản ứng thân thể của A Miên xuất hiện. Có lẽ Hồng Đậu cảm thấy có thứ gì cộm cộm chọc mình không thoải mái, tay nàng liền dứt khoát bắt lấy thứ kia.
Thân thể A Miên cứng đờ.