Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 447: Chương 447: Khóc thảm




Editor: Xanh Lá

Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Lúc này lại đến phiên Hồng Đậu khó xử.

Sau khi trải qua chuyện Tô Kiếm Lai kia, nàng cũng hiểu rõ, tình yêu thì không thể tính kế được, tình yêu chân chính, nên giống như nàng cùng A Miên vậy.

A Miên hoàn toàn khác biệt với hình mẫu lý tưởng của nàng, hắn không giống kiểu chân mệnh thiên tử mà nàng vốn nhận định – mặc bạch y và chặt đứt ngón tay, cho dù là lúc nàng còn chưa biết A Miên là nam, nàng cũng vẫn có cảm giác với hắn.

A Miên tựa như trời sinh đã có lực hấp dẫn rất mạnh với nàng, nàng không cách nào kháng cự, liền lựa chọn thuận theo.

Hồng Đậu không biết tình yêu có dáng vẻ thế nào, có nên giống như vậy hay không, nàng cũng không hiểu, giữa nàng và A Miên có phải chính là tình yêu hay không. Nàng chỉ hiểu rõ một điều, khi đã nhận định A Miên, nàng liền quyết định, cả đời này, người bên cạnh nàng cũng sẽ chỉ là A Miên mà thôi.

Hồng Đậu nói: “Nếu ngươi giam giữ một người không yêu ngươi ở bên cạnh, ngươi cũng sẽ thống khổ.”

“Vậy sao?” Kỳ Chiêu chớp mắt đáp lời. Nghe giọng hắn, dường như hắn không cho là đúng.

Hồng Đậu thở dài, từ bỏ, chính trạng huống hiện tại của nàng cũng đều hỏng bét, sao còn có lập trường đi quản những người khác đây?

Nàng chỉ có thể yếu ớt nói: “Kỳ Chiêu, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Kỳ Chiêu lui đến ngoài cửa, tay vịn vào cửa nói, “Đại tỷ, dù tình huống có tệ thế nào, một ngày nào đó cũng sẽ tốt lên.”

Nói dứt lời, hắn đóng cửa lại rời đi.

Hồng Đậu nhìn cánh cửa đóng lại ngây ngốc đứng một lát, nàng xoay người, mở tất cả những bức họa cuộn tròn trên giá sách ra, trong đó có tranh phong cảnh, nhưng nhiều hơn lại là vẽ người, không phải kiểu phác hoạ đơn giản bằng đường cong màu đen trên giấy trắng, mà là hình người đáng yêu đầu lớn thân nhỏ vẽ bằng nhiều loại màu sắc, đây là kiểu vẽ chibi, người cổ đại không thể nào vẽ như vậy.

Hồng Đậu chợt cảm thấy đau đầu chưa từng có, nơi này là phòng Phương Hồng Đậu, đây là tranh Phương Hồng Đậu vẽ, ngay cả bút lông ngỗng trên bàn, cũng là Phương Hồng Đậu làm… điều này nói lên gì đây?

Cho dù đáy lòng cảm thấy suy đoán này thật sự khiến người ta khó tin, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, ý nghĩ của nàng khi mới tỉnh lại ở Thẩm Gia Trang vào nửa năm trước là sai, kỳ thật… kỳ thật nàng đã sớm tới thế giới này, mà thời gian, tuyệt đối còn xa hơn so với nàng tưởng tượng.

Có lẽ là vào một năm trước, có lẽ là năm năm trước, có lẽ là mười năm trước… Có lẽ, từ lúc Phương Hồng Đậu vừa sinh ra, đã chính là nàng.

Hồng Đậu đau đầu muốn nứt, nàng chậm rãi ngồi xổm trên đất, trước mắt bỗng nhiên hiện lên vô số hình ảnh.

“Cha, người cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Tử Mạch.”

Nàng thấy cô bé nho nhỏ nắm tay muội muội, mỉm cười ngọt ngào với phụ thân.

“Người thật đẹp mắt… ta bái người làm sư phụ được không? Người dạy ta võ công, chờ ta đánh bại người, ta liền khiêng người về nhà!”

Nàng thấy tiểu nha đầu bảy tám tuổi ôm chân nam nhân áo trắng, đáng yêu nháy đôi mắt xán lạn như ánh sao trời.

“Ôn Quyết… vì sao người không tới đón ta?”

Nàng cũng thấy được… thiếu nữ đứng ở bến đò trong đêm mưa khóc thút thít.

Hồng Đậu ôm đầu cuộn tròn trong góc, mỗi một hình ảnh hiện lên, chính là một cơn đau kịch liệt đối với nàng, thống khổ bao phủ toàn thân khiến nàng như muốn kêu gào.

“A Miên… A Miên…” Tay Hồng Đậu ôm chặt lấy ngực, nơi này, cất giấu mảnh góc áo màu xanh kia, nàng khóc không thành tiếng, “Ta không muốn nhớ lại những thứ này, cứu ta với…”

“A Miên…” Ngón tay nàng trở nên trắng bệch, mu bàn tay khẽ nổi gân xanh, theo thống khổ che trời lấp đất mà đến, là tuyệt vọng sâu thẳm, “Vì sao chàng không tới cứu ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.