Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 34: Chương 34: Nàng thực khó chịu




Thẩm Lạc Ngôn không thích ăn cam thảo, không chỉ không thích, hơn nữa hiện tại nhìn thấy bộ dáng Hồng Đậu tránh ở một bên xem diễn đến cực kỳ vui vẻ, hắn liền…… Liền có chút buồn bực khó chịu trong ngực.

Hắn chậm rãi giơ tay bưng kín ngực, nhíu chặt giữa mày, nga, ngực hắn buồn bực khó chịu là bởi vì vết thương của hắn còn chưa khỏi, chứ không phải bị chọc tức đâu, hắn đường đường là trang chủ Thẩm Gia Trang, sao lại bị một nữ nhân chọc tức cơ chứ?

“Có chút thú vị.” Du Tử Tức vuốt cằm mình, trong ánh mắt lộ ra một tia hứng thú.

Hồng Đậu vừa nghe ngữ khí này của hắn, lập tức liền như lâm đại địch, từ xưa đến nay, bất luận ngôn tình hay là đam mỹ, chỉ cần có soái ca nói ra câu bình luận ngươi rất thú vị, vậy cũng liền chứng minh hắn sẽ yêu ngươi sâu đậm, nhưng mà Du Tử Tức là nam chủ a, hắn là của Phượng Khuynh Liên đó!

Du Tử Tức thấy ánh mắt Hồng Đậu nhìn mình tràn ngập kinh hoảng, hắn sờ sờ mặt mình, phát hiện cũng không có cái gì khác lạ, tiếp theo hắn liền cười nói: “Vương cô nương đây là mê luyến ta rồi, nên mới muốn nhìn kỹ ta sao?”

Hồng Đậu lập tức cảm giác được tầm mắt mãnh liệt của Thẩm Lạc Ngôn đang nhìn mình chằm chằm, nàng rất thức thời lắc đầu, “Không, ta chỉ là sợ hãi……”

“Bản giáo chủ bình dị gần gũi như thế, lại hoa dung nguyệt mạo, Vương cô nương làm sao lại sợ chứ?”

“Ta sợ ngươi sẽ thích ta mất.”

Lời vừa nói ra, mọi người lâm vào an tĩnh.

Sau một lát, Du Tử Tức cười ha ha lên, “Thú vị, thú vị……”

Muốn nói Vương cô nương ngươi có phải đang tự luyến quá hay không, nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc tự hỏi này của nàng, còn có khuôn mặt xinh đẹp minh diễm kia của nàng nữa, câu tự luyến này thật ra lại nói không nên lời.

Du Tử Tức một đôi mắt cười nhìn chằm chằm Hồng Đậu, lại quay đầu nhìn Phượng Khuynh Liên, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở Thẩm Lạc Ngôn, “Thẩm trang chủ thật có phúc khí, ngồi hưởng hai diệu nhân nhi như vậy, cũng khó tránh việc thân thể sẽ không được khoẻ.”

Hồng Đậu che kín hai lỗ tai Thức Bạch, trên mặt biểu hiện thật sự ngây ngô, dường như hoàn toàn nghe không hiểu ý trong lời của Du Tử Tức vậy.

Mà Thẩm Lạc Ngôn đã xanh mặt.

Du Tử Tức lại dùng ngữ khí thương lượng nói: “Thẩm trang chủ, không bằng chúng ta thương lượng chút đi, hai vị mỹ nhân này, ngươi đưa cho ta một người, ta hôm nay liền không tiến công Thẩm Gia Trang nữa, để thời gian cho ngươi dưỡng thương, chúng ta chọn ngày tái chiến, thế nào?”

“Si tâm vọng tưởng!” Thẩm Lạc Ngôn lạnh giọng nói ra bốn chữ, ánh mắt đã lạnh như băng, nếu không phải hắn có thương tích trong người, chỉ sợ hiện tại đã đánh nhau cùng Du Tử Tức.

Du Tử Tức lại quyến rũ cười, “Sao vậy? Thẩm trang chủ đang luyến tiếc vị Vương cô nương xinh đẹp này, hay là luyến tiếc Phượng di nương động lòng người đây? Người trong lòng luôn có bên nặng bên nhẹ, cho dù là con của chính mình, tuy nói không bất công đứa nào, nhưng cũng đều sẽ có đứa được quý trọng hơn, Thẩm trang chủ cũng đừng có nói, hai vị cô nương này trong lòng ngươi là quan trọng ngang nhau nhé, lời này quá dối trá.”

Lời của Du Tử Tức, thực sự có thể bức người ta đến ngõ cụt.

Hồng Đậu không hề có tự giác chính mình là đương sự, nàng cắn cam thảo, bộ dáng tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, mà trên mặt Phượng Khuynh Liên cũng biểu hiện đến vân đạm phong khinh, nhưng nơi bàn tay bị che khuất, nàng đã khẩn trương nắm chặt góc áo.

Đáp án của Thẩm Lạc Ngôn, đối với Phượng Khuynh Liên là vô cùng quan trọng.

Cuối cùng, Thẩm Lạc Ngôn nắm chặt tay người đứng bên cạnh mình là Phượng Khuynh Liên, hắn lạnh giọng nói: “Người của Thẩm Gia Trang, còn không đến lượt giáo chủ Ma giáo tới nghĩ cách.”

Phượng Khuynh Liên lập tức ánh mắt rung động nhìn về phía Thẩm Lạc Ngôn.

Du Tử Tức có ý tứ “Nga ~” một tiếng, “Thẩm trang chủ đã có đáp án rồi.”

“Phu nhân……” Kỳ Chiêu rất có tự giác lại đưa một phiến cam thảo cho Hồng Đậu, hắn hảo tâm an ủi, “Ngươi đừng thương tâm, trang chủ hắn chỉ là……”

“Thương tâm?” Hồng Đậu khó hiểu chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, nàng bừng tỉnh đại ngộ, nàng hẳn là phải thương tâm, vì thế vẻ mặt của nàng liền trở nên rối rắm không nói nên lời.

Thức Bạch ngẩng đầu hỏi: “Phu nhân suy nghĩ gì vậy?”

“Ta đang nghĩ đến một chút chuyện đau khổ, có thể khiến bản thân khóc ra được.” Chỉ là Thẩm Lạc Ngôn chọn nữ nhân mà thôi, chuyện này nàng thật sự khóc không nổi, nhưng nàng thân là chính thê, đối mặt với chuyện trượng phu lựa chọn nữ nhân khác thế này, nàng lại phải biểu hiện ra vẻ thương tâm cho giống thật.

Aizz, chính thê cũng thật không dễ làm.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Lạc Ngôn rồi lại buông tay Phượng Khuynh Liên ra, hắn nghiêm túc nói: “Du Tử Tức, Hồng Đậu là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, cũng không phải Vương cô nương trong miệng ngươi.”

“Cho nên?”

Thẩm Lạc Ngôn trầm giọng xuống, “Ngươi nếu dám đánh chủ ý đến nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Hồng Đậu đang chảy nước mắt bỗng nhiên liền ngây ngẩn cả người.

Du Tử Tức bật cười, “Sao nào? Thẩm trang chủ vẫn cảm thấy vị chính thê này quan trọng hơn tiểu thiếp?”

Thẩm Lạc Ngôn không nói.

Phượng Khuynh Liên đứng phía sau Thẩm Lạc Ngôn, ánh mắt rũ xuống.

Thân hình Du Tử Tức chợt biến mất không thấy, Thẩm Lạc Ngôn nhìn về phía Hồng Đậu, hắn muốn qua bảo hộ nàng, lại bị thương nặng khó mà hành động nổi, nhưng mà, Du Tử Tức lại dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy xuất hiện phía sau Phượng Khuynh Liên.

Khi tay hắn muốn bắt lấy Phượng Khuynh Liên, một nhánh cây bí mật mang theo kiếm khí, chặn tay hắn.

Là Hồng Đậu có tốc độ so với hắn càng nhanh hơn.

Du Tử Tức thu tay lại, thong dong lui ra phía sau một bước, hắn cười nói: “Vương cô nương, ngươi không biết à, Thẩm trang chủ cố ý nói ngươi quan trọng, chính là vì muốn ta tập trung vào ngươi, để bảo hộ Phượng di nương thật tốt đó.”

Phượng Khuynh Liên nghe xong, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lạc Ngôn đang im lặng, ánh mắt nàng chớp động, dường như không dám tin tưởng.

Thẩm Lạc Ngôn lại nhìn bóng dáng Hồng Đậu, âm thầm nhíu mày, vì sao nàng lại có công lực cao thâm như vậy? Nhưng mà vấn đề này hắn không nghĩ được bao lâu, cũng đã có cảm xúc bất an len lỏi.

“Ta biết.” Trong bóng đêm yên tĩnh, truyền đến lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Hồng Đậu, “Trang chủ hắn là vì bảo hộ Phượng di nương mới có thể cố ý nói lời kia.”

Du Tử Tức ngoài ý muốn, “Nếu ngươi biết, vậy vì sao phải bảo hộ nàng?”

“Ta không phải đang bảo hộ nàng.” Giọng Hồng Đậu thanh âm có một loại bình tĩnh không giống trước kia, “Ta chỉ muốn ngươi khó chịu.”

Du Tử Tức nhướng mày, “Ngươi nói cái gì?”

Hồng Đậu mặt không biểu cảm, “Ta hiện tại thực khó chịu, cho nên, ngươi để ta đánh ngươi một trận đi, yên tâm, ta sẽ không đánh chết ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.