Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 120: Chương 120: Ta tin ngươi




“Bánh táo chua!” Hồng Đậu lập tức vẫy tay, “Mau tiến vào!”

“Dạ.” Tiểu Phi Phi cúi đầu bước vào, đặt điểm tâm trước mặt Hồng Đậu.

Hồng Đậu rất nhanh vươn tay cầm lấy một khối điểm tâm, khi vừa đưa đến miệng, nàng lại dừng động tác.

Tiểu Phi Phi thu hồi tầm mắt, “Phu nhân không thích ăn sao?”

“Không phải, ta nghĩ……” Hồng Đậu sắc mặt ngưng trọng.

Nghĩ gì?

Chẳng lẽ nàng đang hoài nghi bánh này có độc?

Tiểu Phi Phi, đương nhiên cũng có thể gọi nàng là Tuyết Phi Phi, nàng khẩn trương nắm chặt góc áo chính mình.

“Ta nghĩ ta còn chưa ăn cơm sáng, trực tiếp ăn bánh táo chua có phải sẽ không tốt với dạ dày hay không?”

“À, vậy sao……” Tuyết Phi Phi cười khan, “Vậy nô tỳ đem cơm sáng đến đây cho phu nhân.”

Một nén nhang sau.

Tuyết Phi Phi nhìn Hồng Đậu ngon lành uống cháo, thầm nghĩ thế nào mà mình lại cho tất cả độc dược vào điểm tâm cơ chứ? Nếu như nàng còn dư lại một chút độc dược, đã sớm có thể chỉ cần một chén cháo là hoàn thành xong nhiệm vụ!

Rốt cuộc, Hồng Đậu uống cháo xong rồi, trong ánh mắt khẩn trương của Tuyết Phi Phi, Hồng Đậu cầm lấy mâm điểm tâm, nhưng vẫn như cũ, ngay lúc đưa lên miệng, động tác Hồng Đậu lại dừng, “Hình như không có trà, chỉ ăn điểm tâm không sẽ hơi nhàm chán.”

“Nô tỳ đi châm trà!” Không đợi Lục Y mở miệng, Tuyết Phi Phi vội đồng ý ngay.

Lục Y nói: “Ấm trà trong phòng đã hết nước.”

“Vậy nô tỳ đến phòng bếp pha một bình trà mới!”

Lại là một nén nhang sau.

Hồng Đậu chậm rãi uống xong một ly trà, “Nghe nói ngọt và chua ăn cùng lúc sẽ có cảm giác kỳ lạ, Lục Y, ta muốn ăn quế……”

“Phòng bếp có bánh hoa quế, nô tỳ đi lấy ngay!”

Lại là một nén nhang sau.

Hồng Đậu ăn xong bánh hoa quế, mặt đầy vẻ có lỗi đem bánh táo chua trả lại trên tay Tuyết Phi Phi đã sức cùng lực kiệt, “Kia…… Ta ăn quá no rồi, tạm thời ăn không nổi nữa, ngươi giúp ta trả lại phòng bếp đi thôi.”

“Dạ……” Tuyết Phi Phi mệt mỏi nện bước, đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà đi ra ngoài, chờ sau khi ra cửa, nàng liền nắm chặt nắm tay, căm giận nghĩ, quả nhiên đúng như lời Giáo chủ, Phương Hồng Đậu quả là một nữ nhân không thể xem thường! Mình thật sơ ý quá!

Phương Hồng Đậu chỉ sợ là đã nhìn ra nàng có vấn đề, cho nên mới cố ý sai sử nàng như vậy!

Phương Hồng Đậu…… Thật là một nữ nhân vừa thông minh vừa cẩn thận!

“Hạ nhân của Võ Lâm Minh thật nhiệt tình quá.” Hồng Đậu cảm thán, “Đến mức ta cũng cảm thấy ngượng ngùng.”

Lục Y cũng cảm thán, “Nha hoàn này tên A Tuyết, quả thực là so với nô tỳ còn cần mẫn hơn.”

Quả nhiên vẫn là Võ Lâm Minh biết cách dạy dỗ người làm, Hồng Đậu nghĩ một chút, cảm thấy chính mình cũng không thể cứ nhàn rỗi như vậy được, nàng bảo Lục Y mang giấy bút tới, liền vẽ lên giấy kia, tốt xấu gì thì trước kia nàng cũng học vẽ tranh từ thúc thúc, tuy rằng đã lâu chưa động vào bút, nhưng vẽ vẽ một chút thì cảm giác cũng liền trở lại, chẳng qua nếu là bút lông thì rốt cuộc cũng không vẽ được thứ nàng muốn vẽ, liền ngay lúc Hồng Đậu đang đau đầu, thì một con bồ câu trắng đậu lại trên cửa sổ.

Nàng trước mắt sáng ngời, chỉ vào con bồ câu kia liền nói: “Lục Y bắt lấy nó!”

“Được rồi!” Lục Y lập tức phi thân qua.

Bồ câu giật mình, trực tiếp bay vòng qua Lục Y về phía cửa.

Hồng Đậu vội lao ra ngoài cửa, liền thành công quỳ rạp trên mặt đất vồ được con bồ câu trắng, nàng hắc hắc cười không ngừng, “Trò vặt, chẳng phải vẫn bị ta bắt được sao.”

Lục Y ở phía sau hỏi: “Phu nhân, người bắt con bồ câu này làm gì?”

“Bắt còn có thể làm gì, ăn đó.” Hồng Đậu trả lời không chút để ý.

“Nhưng mà…… Phu nhân……” Lục Y do dự nói: “Đây hình như không phải bồ câu bình thường, mà là bồ câu đưa tin.”

“Bồ câu đưa tin?”

“Chính là bồ câu dùng để truyền tin tức đó.”

Đây là Võ Lâm Minh, vậy con bồ câu đưa tin này tám chín phần mười là của Diệp Thu Bạch hoặc do thủ hạ của Diệp Thu Bạch nuôi, Hồng Đậu run lên, nhìn Lục Y, “Vậy…… Việc bắt bồ câu này, chúng ta coi như chưa từng xảy ra, đừng để cho Diệp Minh chủ biết nhé, được không?”

“Nô tỳ nghĩ……hẳn không được rồi……” Lục Y nhìn phía sau Hồng Đậu, chậm rãi cúi đầu.

Hồng Đậu cảm thấy không ổn, nàng cứng đờ quay đầu lại, thấy được bạch y công tử phong thần tuấn lãng kia.

Diệp Thu Bạch cười cười, “Sáng sớm liền có thể thấy dáng vẻ phu nhân có tinh thần như vậy, xem ra phu nhân đã thích ứng với cuộc sống ở Võ Lâm Minh.”

“Ta……” Bồ câu bị Hồng Đậu bắt lấy trong tay dường như đã thấy được chủ nhân, điên cuồng kêu lên, nàng ngồi xổm trên mặt đất càng thêm chột dạ, “Minh chủ…… Ta thật sự không muốn ăn nó đâu, ta chỉ muốn một cọng lông vũ của nó mà thôi, ngươi tin ta đi mà……”

Diệp Thu Bạch cũng ngồi xổm xuống, hắn một tay chống cằm, nhìn chằm chằm nàng ra vẻ tội nghiệp hồi lâu, sau một lúc lâu, hắn bất đắc dĩ bật cười, giống như trăng thanh gió mát vậy, khiến tâm người ta yên ổn, một bàn tay khẽ vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, giọng nói như mây trôi gió thoảng của hắn vang lên, “Ta tin ngươi.”

Trong lòng Hồng Đậu bỗng nhiên có giọng nói kêu to, tìm bốn tờ Mao gia gia làm quỷ gì nữa, nàng nhất định phải cưa đổ người nam nhân này đã rồi tính sau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.