Nhìn người đang thơ thẩn mà suýt chút nữa phá hủy phòng thì Nhàn Vũ cũng chỉ có thể đỡ trán than may. Cô cũng cạn ngôn rồi.
Sao lại nghi ngờ cô như vậy chứ. Cô thề chưa làm gì có lỗi khiến anh phải như vậy nha.
Thở ra trọc khí, cô bảo anh ngồi nguyên đây để cô đi nấu đồ ăn. Thực không biết anh ta có nghe được không nữa.
____________________________________________________________________________________________
Đi đến phòng bếp, Nhàn Vũ đã thấy Lạc Anh đang chờ rồi. Vừa thấy cô đi vào đã lao ra ôm lấy nũng nịu nói:
- Sư tỷ à. Muội đói rồi. Suốt nửa tháng qua muội chưa được ăn đồ tỷ nấu rồi đó. Hu hu...
- Cái con bé này. Người tu luyện chúng ta đâu cần ăn uống đâu mà muội kêu đói hả.
Cô nói xong còn véo cái mũi của Lạc Anh nữa. Đúng lúc đó, Thuần Bách “ vô tình “ đi ngang qua. Anh giả vờ ho mấy cái. Lúc này Lạc Anh mới buông tay ra để hành lễ.
Nhàn Vũ nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích lại thành ra khiến anh ta nghĩ rằng cô để ý đến.
Nhàn Vũ nếu biết thì quyết định có chết cũng không làm vậy.
Nhưng giờ cô vẫn chưa biết gì nên lễ phép chào hỏi rồi vào phòng làm đồ ăn.
Như thường lệ, cô chuẩn bị xong cho hai người kia liền đem về phần của mình cùng của Dạ Ảnh, còn có thêm một phần nhỏ cho tiểu hỏa. Khi đi, cô nở một nụ cười mỉm rất khó xuất hiện khi cô ở con người thật.
Thuần Bách cùng Lạc Anh nhìn và rơi cả đũa. Lạc Anh mắt lấp lánh nhanh nhảu nói:
- Sư tỷ à. Tỷ cười trông đẹp lắm. Sau này cười nhiều lên nha.
- Vậy sao. Ta không hay cười đâu nên hơi khó thấy đó.
- Không sao cả. Muội sẽ canh chừng từng giây phút.
Nghe Lạc Anh cam đoan cô lại thấy có chút buồn cười.
- Được rồi. Muội ăn phần đồ ăn của muội đi kẻo nguội.
Nói xong, cô lại trở về làm con người nhàn nhạt thanh nhã thường ngày. Cô thấy có chút không kiềm chế được cái tính phá hoại của mình rồi. Làm sao đây....
____________________________________________________________________________________________
Đi đến phòng, Nhàn Vũ đã thấy người kéo cô vào trong. Dạ Ảnh tuy có chút ngây thơ nhưng cũng là người trưởng thành nha.
Thấy cô vướng mùi người đàn ông khác, Dạ Ảnh có chút giận dữ nói:
- Tiểu Vũ, sao người em lại có mùi người khác vậy.
- À. Vừa gặp sư huynh cùng sư muội ở nhà ăn thôi. Sao? Anh ghen à.
Cô cố tình trêu chọc một tí ai ngờ...
- Ừm anh ghen rồi. Tiểu Vũ phải tránh xa tên đó ra. Anh không thích hắn gần em.
Chắc chắn tên đó có ý đồ với tiểu Vũ nhà anh. Không thể để như vậy được.
Nhìn Dạ Ảnh xù lông, Nhàn Vũ có chút không tiếp thu được vì anh tự giác nhận mình ghen rồi. Lại thấy có chút thương, cô không trêu nữa. Nghiêm túc nói:
- Được rồi. Không nói chuyện này nữa. Bây giờ nói về chuyện khác.
Nói rồi, cô gọi tiểu hỏa ra. Nhìn thấy một cậu nhóc đi ra từ không trung thì không thấy Dạ Ảnh hiếu kì hay ngạc nhiên gì cả.
Nhưng thấy người khác giới thì lại liền nổi đóa. Nhàn Vũ thấy thế thì....thực sự mệt rồi, không cản được nổi.
Cô thực sự nghiêm túc hết cỡ rồi thành ra náo loạn vậy sao. Cô lạnh mặt nói một tiếng thì Dạ Ảnh liền cúi đầu hối lỗi nhưng trong ánh mắt vẫn giữ sự giận dỗi.
Nhàn Vũ thấy thế thì cũng thực sự đành lòng. Cô giải thích rõ nguồn gốc của tiểu hỏa. Đến lúc này, Dạ Ảnh mới bớt hờn dỗi mà nghe cô nói rõ ràng.
- Bây giờ anh phải lập khế ước với tiểu hỏa đã.
- Được rồi.
Dạ Ảnh trẻ con nói. Nhàn Vũ giải trừ khế ước tạm thời với tiểu hỏa rồi cùng Dạ Ảnh làm khế ước mới.
Làm cũng hơi mất thời gian vì dù sao cũng là hai người cùng một linh hoả. Nên hai người còn phải gắn kết cả linh hồn nữa.
Sau cả buổi chiều mệt mỏi, cô nằm bệt trên giường còn Dạ Ảnh thì dù sao cũng có tu vi cao trên thiên giới nên không như cô.
Điều đó khiến cô có chút khó chịu. Cô bảo anh đi lấy thảo dược mà anh kiếm được khi cô trong bí cảnh. Cái kết là....
Tuy là dược hiếm nhưng lại đa số có độc. Thực sự cô muốn hỏi sao anh có thể lấy được vậy. Và anh nói....chẳng bị sao cả.
Thực sự cô sợ cái thể chất của nhân vật chính rồi đó. Quá đáng sợ.
Nhàn Vũ hấp thụ linh khí rồi. Bùm...
Cô lên Kim đan rồi. Vậy là phải kết đan. Nhàn Vũ tiếp tục ngồi trên giường, lấy tảng băng cô thấy trong cái hang ở bí cảnh ra hấp thụ.
Dạ Ảnh thấy trong phòng cô có động tĩnh liền đi vào. Mở cửa thấy cô đang đột phá thì cũng yên tâm. Trong khi cô kết đan thì truyền thêm linh khí cho đỡ thiếu hụt.
Nhàn Vũ kết đan thì cũng coi như yên bình. Nhờ có Dạ Ảnh nên cô lên đến Kim đan tầng 5 sơ kỳ. Thấy người mình toát đầy mồ hôi thì định đi tắm. Thấy Dạ Ảnh vẫn đang ngồi trong phòng mình thì đuổi ra ngoài.
Khiến anh vẫn ngơ ngác không biết vì sao lại bị đuổi.
Lấy thùng gỗ, Nhàn Vũ sảng khoái ngâm mình vào trong thì Dạ Ảnh đột nhiên xông vào. Thấy thế, anh cũng rất tự giác che mặt mình.