Vấn đề này Lê Nguyệt Xuyên chỉ vướng mắc đôi chút, sau đó hơi tự giễu cong khóe miệng, đặt sang một bên không nghĩ đến nữa.
Liễu Nguyên rất nhanh đã đến Hầu phủ. Tiết trời chuyển sang cuối thu nhưng
trên tay hắn vẫn phe phẩy chiếc quạt giấy, đầu đội mũ ngọc, eo thắt ngọc bội, mang theo khí phách phấn chấn của một cậu thiếu niên .
“Sao
vậy? Hầu gia vội vàng cho gọi ta đến, rốt cuộc là có chuyện quan trọng
gì? Một giây đáng giá ngàn vàng. Huynh làm lỡ chuyện tốt của ta, lát nữa phải mời ta uống rượu bồi thường mới được.”
Lê Nguyệt Xuyên chỉ lạnh nhạt liếc một cái, rồi đưa hộp gấm trên tay cho hắn: “Xem trước đi.”
Liễu Nguyên liếc qua, tức thì ngẩn người, đáy mắt lập tức lộ ra một tia vui
mừng khôn xiết: “Đây chẳng phải là Phượng Hoàn Thảo sao? Nguyệt Xuyên,
người của huynh tìm thấy ở đâu vậy?”
Lê Nguyệt Xuyên rũ mắt xuống: “Không phải người của ta tìm được. Cái này là… Diệp Tử cho ta.”
“Là vị hôn thê trước kia đã từ hôn của huynh đó à?” Vẻ mặt Liễu Nguyên có
chút kinh ngạc: “Cô ta cho huynh cái này để làm gì? Xin lỗi bồi thường,
bày tỏ chút thành ý? Không đúng, cô ta làm sao biết được huynh cần dùng
Phượng Hoàn Thảo để giải độc? Hơn nữa cái này còn cực kỳ khó tìm, vương
phủ dùng nhiều vàng mua lại?”
Hắn liên tục đưa ra nhiều vấn đề như vậy, Lê Nguyệt Xuyên cũng không vội vã, chậm rãi trả lời từng cái một: “ Phải, chính là cô ta, Tử Vân Quận chúa Diệp Tử. Cô ta nói là ở ven
đường thấy đẹp nên tùy tiện mua về, thấy ta thích liền tặng luôn cho
ta.” Nói đến đây, không đợi Liễu Nguyên phản bác, hắn đã nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cô ta mất tích ba tháng, bị thương nặng, ngất ngay trước cửa Hầu phủ. Không chỉ trúng độc bọ cạp, trên người chỗ nào cũng đầy vết
thương lớn nhỏ. Trong lúc ngất xỉu cũng vẫn nhớ phải đưa vật này cho ta. Sau khi cô ta tỉnh lại cứ ngỡ vật này đã mất, vô cùng hoảng sợ. Tiếp đó lại nói với ta, cô ta chỉ nhìn thấy Phượng Hoàn Thảo này ở ven đường,
thấy đẹp nên tiện tay mua về. Ha ha, cô ta thật sự nghĩ ta là đứa trẻ
lên ba, dễ lừa gạt như thế sao.”
Hắn vẫn cười: “Ngay cả Vương phủ
cũng hoàn toàn không biết việc này, Vương gia còn nhờ ta điều tra rõ
ràng chuyện Diệp Tử bị trọng thương.”
“Ý của huynh là…” Liễu
Nguyên trừng mắt: “Diệp Tử biết chân huynh bị thương, cần dùng Phượng
Hoàn Thảo, bất chấp nguy hiểm tính mạng tìm về cho huynh?”
Lê Nguyệt Xuyên nhíu chặt lông mày: “Ta nói thế lúc nào?”
“Không phải như vậy sao?”
“Không thể.” Đáy mắt hắn hiện lên tia buồn bực. Từ lúc biết chuyện đến nay,
hắn vắt hết óc nghĩ ra đủ loại khả năng, nhưng lại chưa từng cân nhắc
qua khả năng này. Mỗi khi suy nghĩ này hiện ra trong đầu, liền bị hắn
phủ định ngay lập tức.
Lúc Hoắc Vương phi đến từ hôn đã nói với
hắn, tuy Diệp Tử không muốn làm một người bội tín, nhưng thân là một nữ
tử, nữ nhi của bà không cầu phu quân tương lai tướng mạo anh tuấn, thân
phận quyền quý, chỉ cầu thân thể mạnh khỏe, phẩm hạnh cao quý. Bởi vậy,
vì hạnh phúc nửa đời còn lại của Diệp Tử, hi vọng hắn coi như làm việc
thiện giúp mọi người, buông tha cho nữ nhi của bà một lần. Mặc dù việc
từ hôn sẽ khiến Diệp Tử mang tiếng xấu, nhưng nữ nhi của bà cũng sẽ
không một câu oán hận.
Khi đó hắn vừa mới giữ được nửa cái mạng từ chỗ Diêm Vương trở về, nhưng kịch độc trên người còn chưa giải hết. Để
đảm bảo tính mạng, bất đắc dĩ hắn đành đem độc tố tích xuống chân, có
thể cả đời không thể đi lại được nữa.
Đường đường là một Vũ Hiếu
Hậu văn võ song toàn, thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, sau một đêm đã biến thành kẻ tàn phế. Tâm tình vốn dĩ đã đầy oán giận, lại bị người ta ghét bỏ từ hôn, mất hết mặt mũi. Lúc đó Hoắc Vương phi đứng ngay trước mặt
hắn, giọng điệu trào phúng, ánh mắt lộ ra một tia đáng thương. Trong
khoảnh khắc ấy, khí huyết hắn dâng lên, nội thương cũng tăng theo. Hắn
cứng rắn nuốt ngụm máu đang chực trào ra nơi cổ họng xuống, lịch sự tiễn khách.
Mặc dù đã qua lâu rồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình cảnh
ngày hôm ấy, hắn hoàn toàn không có cách nào đối xử bình thường với Diệp Tử. Thái độ coi thường và khinh rẻ kia làm người khác quá đau lòng,
thực sự không thể nào quên được.
“Sao lại không thể?” Liễu Nguyên
dường như lời nói có chút lộn xộn do dự nói: “Ta đoán khả năng cô ta cố ý tìm về để nhận lỗi với huynh vẫn là đáng tin nhất. Huynh nghĩ xem,
Vương gia và phụ thân huynh có giao tình lâu năm như vậy, tuy Tử Quận
chúa không muốn gả cho huynh, nhưng chắc hẳn cũng không muốn vì mình từ
hôn mà phá hỏng mối quan hệ giữa Vương phủ và Hầu phủ. Nghe nói huynh
phái người tìm kiếm Phượng Hoàn Thảo nên muốn tìm thay huynh để bồi tội. Vật này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với huynh, nhất định có thể xóa
bỏ ân oán giữa hai nhà.”
Đây cũng là suy đoán đáng tin nhất trong
lòng Lê Nguyệt Xuyên. Chỉ là không hiểu vì sao, hắn vẫn không muốn nhận
định chắc chắn như vậy. Hắn không thích khả năng này, khiến cho hắn có
cảm giác mình bị coi thường. Đúng là mình muốn tìm loại thuốc này, nhưng thế thì liên quan gì đến cô ta? Lúc nào đã đến lượt một cô gái yếu đuối phải thay hắn tìm dược thảo vậy? Xin lỗi, bồi thương? Thật sự nghĩ Lê
Nguyệt Xuyên hắn là một người cẩu đỗ kê tràng (1) sao?
(1)Biện pháp ẩn dụ, chỉ người lòng dạ hẹp hòi.
“Trước tiên cứ bỏ qua chuyện này đã. Có dược thảo rồi huynh có thể giúp ta
giải độc, chữa khỏi tật chân chưa?” Lê Nguyệt Xuyên áp chế cảm xúc trong lòng xuống, ngẩng đầu lên hỏi.
Liễu Nguyên nhíu mày, vẻ mặt có
chút gượng gạo, “Huynh đây là đang đánh đố ta sao? Tuy ta đã học y cùng
sư phụ mấy năm, có thể… Khụ khụ, ta vẫn nên viết thư cho sư phụ, nhờ
người đến đây giúp huynh. Huynh trước hết cứ chuẩn bị tốt những dược
liệu mà người đã nói đi.”
“Ta đã phái người nhanh chóng tìm dược liệu. Vậy thì, đa tạ huynh.”
Liễu Nguyên phe phẩy quạt giấy: “Chúng ta là bằng hữu (2), không cần khách khí như vậy.”
(2) Bạn bè.
Lê Nguyệt Xuyên lại tán gẫu với hắn một lúc lâu, mãi đến khi có hạ nhân đến báo: “Hầu gia, Tử Quận chúa và Triệu cô nương…”
“Hai người bọn họ làm sao?”
Người kia càng cúi đầu thấp hơn nữa: “Hai người ở hậu hoa viên (3) cãi nhau…. ầm ĩ hết cả lên rồi.”
(3) Vườn hoa.
Lê Nguyệt Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, Liễu Nguyên đã muốn xem trò náo
nhiệt mà quên chuyện lớn, hào hứng khép quạt lại, đứng lên, “Triệu cô
nương chắc hẳn chính là người mà hôm trước huynh nhắc đến phải không, ha ha ha, có trò vui rồi, Hầu gia không ngại ta cùng đi qua xem cùng huynh chứ?”
Lê Nguyệt Xuyên không để ý tới hắn, liếc mắt nhìn sang Lí
Nham đang đứng bên cạnh. Hắn nhanh chóng đi tới phía sau Lí Nguyệt
Xuyên, đẩy xe về hướng hậu hoa viên.
Lúc bọn họ tới nơi, nhìn thấy Triệu Tư Lâm đang cực kì giận dữ đẩy tay một cái, Diệp Tử liền lảo đảo
mấy bước, ngã xuống mặt đất. Sắc mặt cô tái nhợt, không vui không buồn,
lộ ra chút thê lương.
“Quận chúa.” Thiên Lăng đứng bên cạnh lập
tức hoảng sợ hét lên một tiếng, chẳng để ý đến Triệu Tư Lâm đang tức
giận ở bên, vội vàng đỡ Diệp Tử dậy.
Triệu Tư Lâm vốn bị lời nói
của Diệp Tử làm cho tức giận, mới không nhịn được đẩy nhẹ một cái. Ai
biết Quận chúa này lại yếu đuối đến vậy, mới đẩy nhẹ thế đã ngã xuống
đất. Bây giờ cô cũng hơi sợ một chút, nhưng lại khăng khăng không chịu
nhận sai, lông mày nhíu thành một đường nằm ngang: “Ta thực sự không
hiểu làm sao mấy người có thể cao cao tại thượng như vậy, cô cho rằng cô có chỗ nào cao qúy hơn ta không? Trừ thân phận Quận chúa ra, cô chẳng
là cái thá già cả, lấy tư cách gì mà coi thường người khác. Còn nữa,
chẳng phải cô đã từ hôn với Hầu gia rồi đó sao? Vậy cô dùng thân phận gì mà cố chấp ở lại Hầu phủ? Ta là người Hầu gia, không tới phiên cô quản. Thật là đồ mặt dày, không biết xấu hổ.”
Trong nguyên tác, đây
chính là nữ chính Tiểu Bạch điển hình mạnh mẽ chiến đấu với nữ phụ ác
độc. Chẳng qua là bây giờ cô đã đến nơi này, cũng không muốn hạ thấp giá trị bản thân, so đo với một thảo dân. Hay chí ít thì cô cũng không cần
phải tự mình so đo với cô Triệu Tư Lâm.
Sắc mặt Lê Nguyệt Xuyên
không hề vui vẻ, đang định lên tiếng, liền bị Liễu Nguyên đứng bên cạnh
kéo kéo tay áo: “Trò hay vừa mới bắt đầu, huynh ra đó quấy nhiễu họ làm
gì. Ta chưa từng gặp hai người bọn họ, đúng lúc quan sát xem tính cách
của họ như thế nào, ai hợp với huynh hơn.”
“Liễu Nguyên.” Người này càng nói càng không có chừng mực.
Liễu Nguyên không hề để ý, trên mặt đầy ý cười: “Xem trước một chút, nhìn kĩ rồi hẵng nói.”
Bọn họ cứ nghĩ nơi mình đứng rất bí mật, lại không biết lúc hai người vừa
tới, Diệp Tử cũng nhìn thấy. Lúc ấy mới nói ra câu nói kia khiến cho
Triệu Tư Lâm nổi giận.
Cô dựa vào Thiên Lăng giúp đỡ nâng mình
đứng dậy. Đầu tiên che miệng ho khan vài tiếng, sau đó mới nói: “Khụ
khụ, ta.. Ta trước giờ chưa từng nghĩ mình cao cao tại thượng, cũng chưa từng xem thường ai.”
Thoạt đầu cô thể hiện sự trốn tránh do dự,
nói chuyện hơi lắp bắp. Nhưng cho dù cô có dịu dàng nhút nhát hơn nữa
thì cô vẫn đường đường là một quận chúa. Trong trường hợp như vậy không
thể để người khác coi thường được. Vì thế không còn cách nào khác chỉ
đành tiếp tục bạo dạn nói.
“Trừ thân phận quận chúa này ra, ta
cũng không nghĩ mình là kẻ vô dụng sống không nổi.” Như chợt nhớ tới
điều gì, cô hơi lộ ra nụ cười, “Còn chuyện ta lấy thân phận gì ở lại Hầu phủ, vậy…cũng không đến lượt ngươi quản. Chuyện ta từ hôn với Hầu gia,
lại càng không phải vì lí do như cô nghĩ đâu.”
Nói đến đây, trên
gương mặt cô lại hiện lên một tia bi thương sâu sắc. Khí thế ban đầu
cũng không còn, lại không nhịn được bắt đầu ho khan. Dáng vẻ cô vô cùng
mệt mỏi, chỉ phất tay: “Thôi, Thiên Lăng, đưa ta về phòng đi.”
Cứ như vậy mà kết thúc sao?
Liễu Nguyên cực kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, sao lại hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của hắn như thế.
Hắn vốn dĩ cho rằng Diệp Tử là một nữ nhân ích kỉ hung hăng, ỷ thế ức hiếp
người khác, còn Triệu cô nương nhất định là một người ôn nhu đáng yêu,
hiền lành, hào phóng. Nhưng xem ra rõ ràng là Triệu Tư Lâm lấn át Diệp
Tử nhiều hơn một chút.
“Thương thế của Tử quận chúa còn chưa khỏi hẳn, sao đột nhiên lại ra ngoài?” Lê Nguyệt Xuyên phất tay, Lí Nham đẩy hắn đi ra.
Vừa nhìn thấy hắn, Triệu Tư Lâm liền lộ ra nụ cười. Sau đó lập tức trầm mặt xuống, tỏ vẻ khó chịu.
Diệp Tử theo bản năng lùi về sau hai bước, lại như ý thức được động tác của
mình quá lộ liễu, lúc này mới dừng lại, đỏ bừng mặt: “Ta… Khụ khụ…”
Vừa định nói chuyện thì đã bị ho đến xé gan xé ruột như vậy. Cô che ngực,
trên gương mặt vừa mới đỏ ửng bây giờ đã lập tức trắng bệch.
“Người đâu, đưa Triệu cô nương về phòng. Trước khi Tử quận chúa về vương phủ
thì Triệu cô nương không được bước ra khỏi cửa một bước.”
Triệu Tư Lâm thực sự không nghĩ tới hắn lại che chở cho Diệp Tử như vậy. Không
thể tin được, cứ ngẩng đầu nhìn hắn, mãi cho đến khi có gã sai vặt tới
kéo, Triệu Tư Lâm mới xoay người lại: “Ta không phải hạ nhân của Hầu
phủ, ngươi không được can thiệp vào tự do cá nhân của ta.”
Sắc mặt Lê Nguyệt Xuyên càng ngày càng u ám: “Vậy thì đưa Triệu cô nương ra ngoài phủ.”
“Ngươi, sao ngươi có thể…” Viền mắt Triệu Tư Lâm đỏ ửng lên, bao nhiêu ấm ức
phẫn nộ trong lòng khiến cho ngực cô vô cùng khó chịu. Triệu Tư Lâm vốn
tưởng rằng qua một tháng chung sống này, cô đã hiểu rõ hắn. Lần này nói
năng lỗ mãng với Diệp Tử phần lớn nguyên nhân là vì hắn mà tức giận bất
bình. Nhưng lại không nghĩ đến, hắn không hề nghĩ cho mình mà lại đối xử với cô ta như vậy.
Vốn dĩ chỉ muốn ôm đùi vàng này mà bình an
thuận lợi sống ở cổ đại, không nghĩ tới bất tri bất giác bản thân đãi
đánh mất trái tim vì hắn sao?
“Quên đi, hà tất phải như vậy.” Diệp Tử rất vất vả mới ngắt được cơn ho, nở một nụ cười thê lương, mở miệng
nói: “Hầu gia không cần diễn trò cho ta xem, ta sẽ không trách tội Triệu cô nương, vương phủ cũng không biết.”