Sau một đoạn thời gian đầy kịch tính, Đông An đến bệnh viện xử lí lại vết thương của mình. Tốt lắm, không quá ảnh hưởng đến sức khoẻ. Vài ba ngày liền khỏi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch rèn luyện của cô.
Đông An đến cửa hàng quần Áo thay bộ đồ mới, tránh đi hình ảnh chật vật lúc nãy. Một chiếc Áo thun from rộng, chiếc quần bó đen, kèm theo Áo khoác zic, với đôi giày thể thao sành điệu. Chất liệu thượng thừa, tất cả kết hợp mặc trên người cô tạo nên một sự phóng túng, thoải mái đến kì lạ.
Đông An lái xe đến nhà hàng Riber, nổi tiếng với những sắc đẹp hoàn mĩ của những nhân viên phục vụ hay những món ăn mang mĩ vị riêng, khiến khách hàng hết sức lưu luyến. Phải nói nơi đây tập trung phần lớn những nhân vật vân phong, nên hiếm người gây sự ở đây. Và vị sếp lớn sau màn là ai, hầu như câu trả lời chỉ có 'không biết'. Nếu biết thì cũng chẳng dám đắc tội, bởi vị sếp đó khẩu vị rất khác người thường, không biết nếu đắc tội hắn có thấy được mặt trời ngày mai hay không.
Đông An dừng xe trước cửa nhà hàng, đưa khoá cho nhân viên tự cất xe. Trước mắt cô là một cánh cửa to rộng mở, phần kiến trúc điêu khắc khiến cô phải thưởng thức. Tuy hoa mĩ nhưng không mất đi phần tinh tế, một nhà hàng đồ sộ mà.
Bây giờ cũng tằm 2:30', kém nửa tiếng sẽ có người tới đón cô về gia tộc. Cất bước chân, Đông An nhẹ nhàng đi vào nhà hàng. Tới quầy tiếp tân, liền có một chàng phục vụ mỉm cười chào đón. Đây là quy định cho dù ai cũng phải giữ thái độ kính cẩn lễ phép.
Chàng phục vụ thấy cô hơi sửng sốt một tí liền phục hồi, bởi vì cô gái trước mắt này thật khác. Đa số những người ăn uống ở đây đều là nhà quyền quý, ăn mặc đều sang trọng, trang điểm tỉ mỉ. Đem lại cho người khác cảm giác cách biệt. Nào giống cô gái này, tùy tiện một bộ đồ, cũng không có trang điểm màu mè. Nếu người khác đến nơi này ăn mặc như thế, sẽ tạo ra cảm giác lạc loài, không hợp với môi trường. Nhưng cô lại đem lại cảm giác hoà hợp như cô là một phần nơi đây, mà lại chẳng phải. Như kiểu cô có thể tùy tiện bắt chuyện với người khác, nhưng người khác thì lại không vậy.