Nữ Phụ Đa Nhân Cách

Chương 70: Chương 70




Rầm!

Diệp Lam cảm thấy trong đầu mình có gì đó đang sụp đổ.

Ta ngất! Con mẹ nó! Chỉ nói thế thôi có cần làm quá vậy không? Đàn ông con trai mà thế hả, có bản lĩnh xíu được không?

Hết hồn!

Làm hắn chuẩn bị tinh thần chiến đấu, tìm cách tống tên này thì ai biết cái tên thần kinh này cho hắn một cú vang dội. Làm sao mà Đông An có thể ở cùng nhà với tên biến thái này chứ? Không! Chắc chắn tên đó đang giả bộ, không nên quá tin người, cần kiểm chứng thêm.

Đông An ngồi cạnh thấy vẻ mặt đơ cứng của Diệp Lam nén cười, trong thầm giơ ngón cái 'Viết Uy đồng chí làm rất tốt, đáng được bổn tiểu thư chiêm ngưỡng.' khoé mắt Đông An cong cong tràn ý cười nhìn Diệp Lam. Hoá ra hắn có đôi khi cũng quên mất khả năng diễn sâu, hoá ra hắn cũng không mấy đáng ghét!

Ừ.

Nét mặt ngu ngu này, rất đẹp!

Diệp Lam không vui quay sang nhìn Đông An hỏi.

“ Vui sao?”

“ Ha Ha... Vui, mặt ngu lắm... Ha hớ... Làm lại... Mau... Chụp miếng hình coi...Hớ hớ hớ...”

Có thể dìm hàng! Dùng để tống tiền nha!

Đông An phụt cười, thật thà nói, nhìn Diệp Lam thêm vài lần xong ôm bụng mất hình tượng cười, cười lệch cả giọng.

Mặt Diệp Lam co giật liên hồi.

Viết Uy từ trong bếp nghe tiếng cười của Đông An, vội cầm chuối lột vỏ phóng thẳng ra phòng khách, nguy hiểm nhìn Diệp Lam.

Địa vị của hắn tràn ngập nguy cơ!

Cái tên ảnh đế này ngay lúc không có hắn muốn ra tay với An An, không có cửa đâu nhé!

Viết Uy ngồi dưới sàn làm hoá thạch! Bản mặt hất lên nhìn Diệp Lam như có viết hàng chữ 'Mị ở đây làm kì đà cản mũi, bom đạn đừng hòng lung lây! Sớ!'

Diệp Lam đáp trả lại bằng ánh mắt hình viên đạn!

Đông An lại cảm giác hai người này thật kì lạ, bắt đầu suy nghĩ kì dị, cười cười, suy nghĩ vượt thời đại.

Bậy!

Mẹ nó! Từ khi nào cô lại dễ bị suy nghĩ lệch lạc thế này!

Viết Uy của Linh Ưu Ly không phải sao? Viết Uy mà bị cướp không phải cô sẽ bị hỏi tội đầu tiên sao? Mẹ nó, làm loài 'ăn tạp' thật khổ, hướng nào cũng thấy nó đẹp.

Muốn ăn vạ quá! Đông An trong lòng không ngừng vẽ vòng tròn, nhưng cuối cùng cũng hắn giọng.

“ E hèm... Hai người các người nhìn nhau đủ chưa.”

Hai người đều quay mặt nhìn Đông An, Viết Uy vội mở miệng trước.

“ An An, ảnh đế ở đây không đủ tiền nuôi hắn đâu đuổi đi, đó là một trái bom hẹn giờ, fan của hắn mà tới đây đòi người bọn mình tới xác cũng trôi dạt không nhặt được đâu.”

Đông An nháy mắt khiêu gợi với Viết Uy, đánh lưỡi một cái 'tách nói' nói.

“ Ừ, nói đúng lắm cưng!”Diệp Lam đen mặt, mới mở miệng ra là muốn bôi đen hắn. Diệp Lam quyết định dở trò sắc dụ, môi cười xinh đẹp, giọng ấm áp truyền vào lỗ tai Đông An.

“ Sẽ không, làm sao tôi lại bắt An An nuôi tôi được, với tôi cũng không để cho An An bị thương dù bé tẹo đâu.”

Đông An cảm thấy bản mặt của Diệp Lam thật muốn đánh cho hắn một trận, nhưng cuối cùng cô cũng bình tĩnh mở miệng nhắc nhỡ.

“ Diệp Lam là bạn của Tranh ca ca.”

Viết Uy không cam lòng bĩu môi, ngồi đó trừng mắt gặm chuối.

Cảm giác thật là... Thôi bỏ đi!

Cùng lúc đó, Linh Ưu Ly cũng về tới nhà, cô vội nhào đến chỗ Đông An.

“ An An, lúc nãy rất ngầu nha! Muốn chạy theo về chung mà bọn kia bám dính quá, tớ thiệt đau lòng hết sức, cậu chỉ biết ném khổ cho tớ, cậu không biết...”

Đông An im lặng ngồi nghe Linh Ưu Ly than vãn một tràng, khuôn mặt chứa đầy không tình nguyện nghe.

Diệp Lam nhướn mày, nét mặt vẫn bình tĩnh, trong lòng thầm chấn động. Phó chủ tịch công ty Ulth? Cùng Đông An ở chung? Thêm một tên hacker chuyên nghiệp hầu như không có kẽ hở. Hắn thầm điều tra một vài thứ, mọi thông tin đều cố tình dấu đi, tuy đầu mối mong manh nhưng hắn cũng đoán ra được đôi chút. Tuy vậy nghĩ là một chuyện, thành hiện thực lại là một chuyện khác, nhất định đều có mang đến rung động.

Thật bất ngờ! Nhưng rất nhanh Diệp Lam cũng bình thường, cô là đặc biệt, có gì là không thể? Người tinh mắt đều nhận ra được cô không tầm thường. Diệp Lam khoé môi cười mị, cô gái xấu xa này thật là, làm hắn không có từ nào để hình dung cảm xúc.

Sau khi Linh Ưu Ly than vãn đã đời mới phát giác Diệp Lam, gật đầu một cái cô quay qua hỏi Đông An.

“ Bước tiếp thế nào?”

Đông An cười, nói với Viết Uy.

“ Viết Uy ngày mai hãy làm tiệc ra mắt chủ tịch Ulth, tới giờ công bố rồi. Với lại hôm đó lấy cổ phần công ty DN Lục thị ra làm món khai vị.”

Viết Uy liếm môi.

“ Có trò vui nha!”

Linh Ưu Ly chòm người dán lên lưng Viết Uy, cười trong trẻo. Viết Uy cũng không phản kháng, ngồi im cho Linh Ưu Ly ôm chầm lấy. Thú thật hắn khá hưởng thụ cảm giác này.

“ Chứ sao, bọn đó nhanh chóng sẽ ganh tị tới méo mặt luôn. Lêu lêu xấu xí! Ha ha.”

Diệp Lam gác chân, ôn tồn nói.

“ Không biết, Tổng giám đốc Ulth có cho Anh Vinh hạnh được thấy em oai phong không?”

“ Ồ, thế thì tôi phải vinh hạnh rồi phải không boss lớn của nhà hàng nổi danh Riber đây?”

Đông An nhướn mày, mắt trong trẻo nhìn Diệp Lam hơi cười.

Diệp Lam hắn không phải là loại người đơn giản, hắn còn có thân phận khác đằng sau tuy không thể khẳng định, nhưng nghi ngờ vẫn có thể.

Nhưng không sao cả, bọn cô đều biết tới Diệp Lam, ở một góc độ nào đó thì có thể coi có quan hệ gắn khít. Dù sao hắn là bạn của Phức Lạc Tranh, cũng được xem như một nữa người nhà. Chừng đấy bao dung, vẫn phải có, đó là người nhà cô.

----------------Lời Của Tác Giả-------------

Cúp điện cả ngày, giờ mới mò mặt lên up chap mới được!

À với mị có một vấn đề nói luôn. Tên của nhân vật là mị đặt đại thôi, thế giới này hàng tỉ người làm sao mị biết tên từng người được. Vô tình trùng tên nhân vật là chuyện dĩ nhiên, nhưng cho dù nv có ntn thì cũng là hư cấu thôi!

Loại bỏ ra hàng trăm cái tên, không có tên đặt cho nv là end truyện đấy!

Nhắc lại tên và nhân vật chỉ là hư cấu và không nhằm đến ai cả, nếu bạn không thích có thể click back!

Cảm ơn đã đọc dòng cảm xúc nhảm này, hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.