Chuyện ồn ào trước nhanh chóng biến thành tiếng gảy nhẹ của tiếng đàn, vị tiểu thư Quánh đó bị Linh Ưu Ly tiễn về.
Đông An bắt đầu xuống chào khách, Linh Ưu Ly bên cạnh với chức trách như một hộ vệ. Giới thiệu cho Đông An về chức vị của đối phương mặc dù cô đã biết hết rồi. Điều này làm cho khách ở đó cảm giác như bị tát vào mặt nhưng vẫn phải mỉm cười giả bộ diễn theo. Đông An cùng Linh Ưu Ly chạy vòng vòng chào khách, cạn miếng rượu, khách sáo vào câu rồi lại lượn đi tiếp tục diễn kịch. Hai người lặp đi lặp lại đến nỗi người xem nhàm chán muốn chửi thề, bực tức, còn đầu xỏ cứ mặt dày xem như không thấy còn cố tình nhiệt tình hơn. Hai người cứ chừng đó chuyện mà hưng phấn khiến người ta bực bội muốn chết. Bộ nhân vật lớn đều như vậy hết hả? Bọn họ chỉ là người thường thôi có được không? Chịu không nổi áp lực trong trò đùa của mấy nhân vật lớn đâu.
Đông An cứ cười dịu dàng một bộ dạng chưa hề biết gì tới bọn họ, làm họ bất giác cảm thấy sợ hãi. Họ nhục mạ cô nhiều như vậy lại xem như chưa từng có, còn đáng sợ là tức giận với họ ra mặt, loại nhân vật thế này mà đùa giỡn thì chết thế nào cũng không biết. Trước đó cô đanh đá hung hăng cũng đâu phải điều gì bí mật, đột nhiên thông não mở lòng từ bi chắc. Nhiều người âm thầm đổ mồ hôi!
Nhanh chóng Đông An bước tới chỗ Lục Tầm Thu và Lục Mộng Diệp. Đông An mỉm cười nâng ly rượu uống, Lục Tầm Thu cũng gật đầu nâng rượu uống theo. Tiếp đó Linh Ưu Ly giọng du dương như tiếng cầm giới thiêu.
“ Vị này là Lục Tổng của công ty DN tuổi trẻ tài cao, mới nhỏ mà đã có thành tựu cao, tiền đồ vô lượng, được rất nhiều người săn đón.”
Ngừng một chút Linh Ưu Ly liếc mắt Lục Mộng Diệp ý cười trần trụi tung lời hoa mĩ nói.
“ Vị này là Lục Mộng Diệp là tiểu muội muội được Lục Tổng đây cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, là một bông hoa tuyệt sắc tài năng, bao người truy cầu.”
Nghe xong lời Linh Ưu Ly nói, Lục Tầm Thu từ tốn mở giọng.
“ Ưu Ly tiểu thư nói quá rồi, làm gì có thể cao siêu như vậy.”
“ Đúng vậy, Ưu Linh tiểu thư khách sao làm sao tôi có thể tài giỏi vậy đươc.”
Lục Mộng Diệp cười ngọt ngào tiếp lời.
Đông An hơi phẩy tay Linh Ưu Ly hơi lui lại về sau cũng không quá để tâm ánh mắt âm trầm như có như không của Lục Mộng Diệp. Lạnh giọng hỏi, vẻ mặt thoáng chốc biến thành lạnh lùng.
“ Thật sao?”
Lục Tầm Thu hơi cảnh giác, Đông An lại nhanh chóng đánh ra nụ cười.
“ Nếu đã khen thì hãy nhận đi, dù gì đó cũng là sự thật mà phải không Lục Tổng.”
Nghe giọng nhẹ nhàng của Đông An, Lục Tầm Thu nhíu mày, bỗng nhiên hắn cảm thấy không được tự nhiên. Thấy sắc mặt Lục Tầm Thu có vẻ không được tốt, Lục Mộng Diệp thay hắn mở miệng.
“ Nói vậy sao được, như vậy không phải bỏ qua người hoàn mĩ như em sao, An An muội.”
Giọng điệu thân mật của Lục Mộng Diệp làm Đông An càng lúc càng thấy buồn cười. Cô nhìn ả nói.
“ An Tổng!”
Nghe xong câu nói không đầu không đuôi, Lục Mộng Diệp ngơ người.
“ Sao cơ?”
Đông An cười như không cười.
“ Tôi bảo cô gọi tôi là An Tổng, đừng cựa cái là anh, chị, em, thân thiết. Bộ cô có thói quen ra đường nhận họ hàng cha mẹ lắm sao?”
Lục Tầm Thu không vui đang tính nói, thì Đông An lại thản nhiên mở miệng nói tiếp.
“ Với lại... Hoàn mĩ thì không dám nhận rồi. Tôi chấp nhận làm một con người thiếu sót, để luôn có thể tiến lên phía trước cao hơn hiện tại. Còn hoàn mĩ có nghĩa là cực hạn rồi, đào tạo cách mấy cũng không hơn, và cái hoàn mĩ đó chỉ có nước đem xuống lỗ. Và từ đó cũng chỉ dùng cho đồ vật, đừng dùng cho người, tôi nghi ngờ cô có dụng ý khác đấy!”
Lục Mộng Diệp nước mắt lưng tròng, bối rối bắt đầu lắp bắp giải thích.
“ Không... Không phải ý đó... An An... A... Không An Tổng... Em hiểu lầm chị... Chị...”
Lục Tầm Thu bắt đầu chịu không được chắn Lục Mộng Diệp nói.
“ Đông An đừng cố ý bẻ cong lời Diệp nhi, đó là chị em tại sao cứ chỉa mũi dao gây sự mãi vậy.”
Đông An xụ mặt bất mãn nói.
“ Đã bảo gọi tôi là An Tổng.”
Lục Tầm Thu không vui.
“ Anh là anh trai em!”
“ Mẹ cha nó! Thằng cha nào nói anh thông minh tài ba vậy! Đến cả tôi hôm qua mới đoạn tuyệt với nhà họ Lục mà cũng không nhớ. Không não phẳng thế là gì, đãng trí?”
Đông An bất mãn chửi.
Hở ra cái là anh, anh trai, anh hai.
Đó là gì bán được tiền không, nhờ bọn bắt cóc bán mẹ đi cho đỡ phiền!
Mợ nó! Thấy sang bắt quàng làm họ, bực không chịu được.
“ Không... An Tổng... Anh đừng có nổi giận với Đông An. Là em không tốt mới gây bất hoà, hức hức... Chắc chắn là Đông An chỉ giận dỗi chút xíu là hết thôi.”
Lục Mộng Diệp rơi nước mắt can ngăn, chòm lên ôm lấy lồng ngực Lục Tầm Thu khuyên bảo. Lục Tầm Thu thấy vậy tâm tình hơi dịu lại, vẫn không vui nhìn Đông An.