“ Đứa trẻ trong hình tên là Ngạn Tô, năm nay đã hơn 12 tuổi, điều kì lạ là đứa trẻ đó mất tích đã được hơn 2 năm trời. Bức ảnh này thì lại được chụp vào 4 ngày sau khi đứa bé mất tích. Mặc dù gia đình báo công an, đã tận lực tìm kiếm nhưng cũng không tìm ra được dấu vết gì.”
Viết Uy đan hai tay vào nhau, nhíu mày nói.
Linh Ưu Ly nhìn Viết Uy có chút gì đó bất an nói.
“ Có khi nào cô ta dính đến vụ này không?”
“ Không chắc lắm.”
Viết Uy trả lời sau lại đưa mắt nhìn Đông An.
Đông An vẫn nhìn ngắm bức ảnh, mặc dù Lục Mộng Diệp đã đi cách xa người Áo đen cùng đứa bé, nhưng trong bức ảnh vẫn cảm giác được sự quan tâm của cô ta. Đông An cũng lục lọi lại kí ức trước, không có chút điều gì cả, liệu nguyên chủ bị giết cũng chưa biết đến bí mật lớn nhất của Lục Mộng Diệp.
Đông An vẫn cảm nhận thấy một tia bất thường, cảm giác rất rõ, nhưng cụ thể là gì thì không biết.
“ Cũng chưa chắc, có thể cô ta thật sự có dính líu đến vụ này.”
Đông An đặt tấm ảnh xuống đưa hai ngón tay xoa mắt.
“ Tuy rất bất thường, nhưng chỉ có một đứa trẻ cũng không kết luận được điều gì, vả lại tấm ảnh này là một sự tình cờ thì sao?”
Linh Ưu Ly nghĩ nghĩ sao đó lại nói.
“ Không, chuyện liên quan đến Lục Mộng Diệp thì không có cái gì là tình cờ đâu.”
Đông An lại nói, cô khẳng định cái gì liên quan đến Lục Mộng Diệp lại có cái nào là lẽ thường đâu.
Cô ta luôn được vận may ưu ái!
Lên bờ xuống ruộng kiểu gì cũng sống dai như đĩa!
Bất công là thế đấy! Không phải ai cũng được như ai.
Thôi thì hãy chấp nhận đi!
“ Nếu như vậy có phải cô ta ẩn quá sâu không.”
Viết Uy trầm tư.
“ Có lẽ cô ta đáng sợ thật, ít ra đáng sợ hơn vẻ ngoài cô ta đang có rất là nhiều.”
Linh Ưu Ly gật đầu nói.
“ Ừ, những kẻ như thế thường rất thối nát.”
Đông An cũng gật đầu đồng ý.
Viết Uy lại hỏi tiếp.
“ Nhúng tay vào vậy có quá nguy hiểm không?”
“ Chiến trường là tôi chết anh sống, ngay từ đầu không muốn cũng phải tham gia, còn có gì phải sợ sao?”
Đông An lắc đầu nhàn nhạt nói, xong lại hít thở một hơi dài nói tiếp.
“ Bất quá thì đi bước nào hay bước ấy.”
“ Đúng đó, binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn. Đừng quá bi quan thế chứ tiểu Uy Uy.”
Linh Ưu Ly cười đồng ý với Đông An, còn không quên trêu ghẹo Viết Uy.
“ Chậc... Cái gì mà tiểu Uy Uy, có bệnh à, tên người ta Uy phong dũng mãnh thế đừng có đổi tùy tiện.”
Viết Uy xì mũi, không vui.
“ Làm gì chứ, thích thế đó... Tiểu Uy Uy, lêu lêu, làm gì được nào.”
Linh Ưu Ly ương bướng lè lưỡi với Viết Uy, hất mặt ra vẻ 'bổn tiểu thư thích thì làm, mặc kệ ngươi muốn hay không'.
Viết Uy đen mặt, cãi không lại, nam không chấp nữ, dù gì hắn phong độ thế không nên tức giận mà phá hỏng hình tượng. Viết Uy ngoảnh mặt đi chỗ khác, hừ mũi lầm bầm.
“ Cái đồ Ưu Ly mặt mâm, ông không chấp, đợi về nhà ông ông đánh tét đít, hừ, chỉ giỏi lấn người, có biết yêu thương nâng niu không...”
Đông An bất đắc dĩ nhìn hai người trêu ghẹo nhau, đúng lúc mặt Linh Ưu Ly lại trở nên nghiêm túc nhìn Đông An hỏi.
“ Bước tiếp theo nên làm gì đây?”
Đông An trầm tư một lát sau lại nói ra.
“ Cũng không có kế hoạch cụ thể gì cả, nên bây giờ cứ để Viết Uy đến chỗ Thế Tư, kết hợp điều tra sẽ dễ dàng hơn, sau đó mới có thể tính trước được.”
“ Nói như vậy Viết Uy phải ra khỏi nước bôn ba?”
Linh Ưu Ly chớp mắt nhìn Viết Uy.
“ Gì mà bôn ba, đừng nói như sắp hi sinh không lối về ấy.”
Viết Uy trừng mắt, có tí thương cảm được không? Sắp xa người ta mà mặt tỉnh phơ thế mà được à?
Không thấy đau lòng ư?
“ Qua đó điều tra đặc biệt chú ý những chuyến bay ba năm trở lại đây của cô ta, có mục đích hay nơi nào hay đến không. Có lẽ đó là đầu mối.”
Đông An lại dặn dò, vốn dĩ tìm trong ba năm trở lại vì khi đó cô xuyên tới đây, mặc dù hơi mờ mịt nhưng không hiểu sao cô cũng có cảm giác vụ này có liên quan gì đó đến cô.
“ Đã rõ! Sẽ thực hiện hoàn hảo cho xem.”
Viết Uy gật đầu, mắt lấp lánh nói.
Đông An trực tiếp làm lơ, xoay đi uống trà.
Linh Ưu Ly bĩu môi.
“ Gớm, cái gì mà hoàn hảo, thân tàn mà dại thì có, nói đi bao giờ chết bà đây hảo tâm đi hốt xác.”
“ Thối lắm, đồng đội mở miệng một câu chết hai câu cũng trù người ta chết, có đồng đội thế hả?”
Viết Uy không nhịn được mắng.
Đông An chăm chú nhìn Viết Uy, nhìn đến nỗi Viết Uy rợn da gà. Viết Uy ngu ngơ hỏi.
“ Gì?”
Đông An tỏ vẻ thông cảm, được rồi tên này não chưa kịp thông, bởi vậy vẫn chưa nắm tim con gái người ta.
Rõ ràng người ta đang quan tâm hắn gián tiếp còn không biết. Con gái người ta sợ hắn quá mong muốn hoàn thành nhiệm vụ này, mà đăm đầu vào nguy hiểm.
Nhắc khéo hắn phải để ý mà không biết!
Con gái người ta ngại, sao dám nói thẳng chứ!
“ Không có gì.”
Linh Ưu Ly trực tiếp ngoảnh mặt đi chỗ khác không thèm nhìn Viết Uy nữa, ôm tách trà, trong lòng thầm vẽ vòng tròn xoay xoay.
Ài cặp đôi này khi nào mới có thể thuận thành một đôi đây? Đông An thầm thở dài, ngồi nghĩ vu vơ.