Bát canh bị đặt mạnh lên bàn khiến Lê Thiên Thiên phải vội ngẩng đầu lên xem rồi đụng phải ánh mắt lạnh buốt của Diệp Thừa.
Trong lòng cô nhảy dựng, lời nói dối vừa nãy có nguy cơ bị vạch trần.
“Hôm nay em gặp được một học đệ ở tiệm bánh.”
Lê Thiên Thiên nỗ lực lấp liếm, bị bức đến mức không còn đường lui nên nghiêm túc ghét bỏ mà nói:
“Ngày mai ai muốn ăn bánh kem nữa chứ? Em lập tức từ chối cậu ta đây!”
Thật ra lúc nói ra lời này trong lòng cô đã có dự tính. Diệp Thừa căn bản không để bụng chuyện của cô, cô có hẹn với ai, có đi ăn bánh kem hay không thì cũng không liên quan gì đến hắn. Cô giải thích như vậy hoàn toàn chỉ để lấp liếm cho lời nói dối và cũng để đỡ xấu hổ hơn mà thôi.
Nhưng vài giây sau Lê Thiên Thiên nhận thấy ánh mắt của Diệp Thừa vẫn chưa dời khỏi người cô.
Cô trộm giương mắt lên nhìn, hắn đang đứng đối diện bàn ăn, từ trên cao rũ mắt xuống nhìn cô chằm chằm. Đỉnh mày nhếch lên, khóe mắt tràn đầy lạnh lẽo như đang chờ xem kế tiếp cô sẽ diễn thế nào.
Lê Thiên Thiên chỉ còn cách nhảy thẳng xuống cái hố mình đã đào, cô bấm giữ biểu tượng micro trong khung chat rồi lên tiếng:
“Ngày mai tôi không đến tiệm bánh đâu."
Gửi xong cô liền im lặng cầu nguyện Tân Trạch Vũ đừng gửi tin nhắn thoại cho cô nữa, thậm chí không đáp lại cũng được, ngàn lần vạn lần đừng gửi tin nhắn thoại đến chất vấn cô!
Tiếng thông báo tin nhắn của WeChat lại vang lên, Lê Thiên Thiên nặng nề bấm vào nghe, giọng nói rõ ràng của thiếu niên truyền ra.
“Được thôi.”
EQ của tiểu học đệ này thật đúng là nghịch thiên mà!
Cô đáp lại một câu không đầu không đuôi như vậy mà cũng có thể nghe hiểu, lại còn biết phối hợp lại với cô. Đúng là nhân tài!
Lê Thiên Thiên lén thở phào nhẹ nhõm, đưa màn hình điện thoại qua cho Diệp Thừa xem nhưng chỉ đổi lấy được một câu châm chọc lãnh đạm của hắn.
“Phối hợp không tồi.”
Tuy rằng Diệp Thừa có vẻ không tin tưởng mấy lời nói nhảm này của cô nhưng hắn cũng không tìm ra được sơ hở nào.
Lê Thiên Thiên vỗ vỗ ngực, không dám đụng vào điện thoại nữa vì sợ bị Diệp Thừa phát hiện dấu vết để lại.
-
Hôm nay Diệp Thừa nấu cà ri gà, tôm hùm biển sốt trứng muối, canh rong biển nấu tôm và thêm cả đậu hũ bọc trứng áp chảo.
Còn chưa bắt đầu ăn mà nước miếng của Lê Thiên Thiên đã muốn chảy ra, cô không dám tin tưởng hỏi:
“Mấy món này em đều có thể ăn sao?”
“Ăn ít hải sản một chút, còn lại có thể.”
Hai ngày nay Lê Thiên Thiên uống thuốc đúng hạn, uống nhiều nước ấm, vốn dĩ bệnh cũng không nặng nên lúc này ngoại trừ có chút nghẹt mũi thì cũng không còn hắt xì hay ho khan gì nữa, gần như là khỏi hẳn.
Nhìn một bàn mỹ thực trước mặt, cô thề sẽ không bao giờ giả vờ bệnh nữa.
Nước canh thanh đạm thơm ngon, thịt tôm tươi ngọt. Đậu hũ ngoài giòn trong mềm, bọc trứng thơm phức. Cà ri gà mềm vừa phải, có chút cay cay ăn với cơm cực hợp. Tôm hùm biển kết hợp với trứng muối sần sật, dư vị vô tận.
Diệp Thừa đúng thật là một đầu bếp bị công việc tổng tài làm chậm trễ.
Lê Thiên Thiên lại bắt đầu nghĩ về ước mơ thuở nhỏ của mình, cả đời đều có thể được ăn những món do Diệp Thừa nấu.
“Anh thật sự không suy xét đến việc mở một nhà hàng sao?”
Cô buột miệng hỏi ra nhưng sau lại thấy sắc mặt không mấy thiện cảm của Diệp Thừa thì cười ngượng nói:
“Em chỉ đùa một chút thôi. Em đang nghĩ mỗi ngày đều có thể được ăn những món do anh nấu.”
Tay cầm đũa của Diệp Thừa khựng lại, nâng mắt lên nhìn, con ngươi trở nên sâu thẳm. Im lặng một lúc lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói:
“Nhà hàng cũng không thể mở cả một đời.”
Lê Thiên Thiên đang trầm mê với mỹ thực nên chỉ số thông minh không đủ dư thừa để phỏng đoán được ý tứ trong lời này của hắn.
-
Sau khi dọn dẹp xong bàn cơm mà mình vừa “càn quét” sạch sẽ, Lê Thiên Thiên lại cắt một đĩa trái cây đưa đến cho Diệp Thừa xem như là báo đáp cho bữa ngon vừa nãy.
Diệp Thừa nhàn nhã ngồi xem TV ở sô pha, không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Chuyển đổi vài kênh, dường như hắn vẫn chưa tìm được một kênh nào vừa lòng.
Đúng thật là càng ngày càng lạnh nhạt mà, tốt xấu gì khi còn bé hai người cũng có chút giao tình đấy, ấy vậy mà bây giờ một chút mặt mũi cũng không cho.
Lê Thiên Thiên đang oán giận thì bỗng bị âm thanh chiên thịt “xèo xèo” thu hút sự chú ý.
Trên màn hình của chiếc TV lớn chiếm một phần ba mặt tường, một miếng bơ dần dần tan ra trong chảo, nhiệt độ dần cao lên, nấm thông trong chảo cũng dần chuyển từ màu trắng sang màu vàng nâu. Đi kèm theo đó là lời tường thuật "Những nguyên liệu tươi ngon nhất thường được nấu theo cách đơn giản nhất..."
"Ừng ực"
Là tiếng nuốt nước miếng của Lê Thiên Thiên.
“Chưa no?”
Giọng điệu châm chọc của Diệp Thừa khiến Lê Thiên Thiên tưởng rằng hắn muốn đổi kênh, cô vội vàng cầm lấy điều khiển TV rồi mềm giọng khẩn cầu:
“Sắp chiếu xong rồi ạ.”
Không đến hai phút sau trên TV đã xuất hiện phần hậu đề (after credit). Lê Thiên Thiên chép chép miệng, cảm thấy mình vẫn chưa xem đủ.
Sau khi định thần lại, cô đột nhiên phát hiện giữa tay mình và chiếc điều khiển TV còn có một bàn tay khác, ngón tay thon dài trắng như ngọc.
Cô vừa xem TV vừa công khai nắm lấy tay Diệp Thừa như vậy?
“Em không cố ý đâu.” Cô rút tay về, yếu ớt bất lực giải thích.
Cũng may Diệp Thừa không vì chuyện này mà nổi giận, hắn nhàn nhạt dời ánh mắt lên cái bánh kem nhỏ đang được đặt trên bàn trà.
“Bạn học của em đều nói món này rất ngon nên em liền mua cho anh, anh nếm thử xem."
Lê Thiên Thiên bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, giọng mũi mềm nhẹ, thuần lương đến mức khiến người khác không hề nghi ngờ gì.
Diệp Thừa nhìn cô một cái, mấy ngày qua cô đã cố gắng lấy lòng như nào hắn đều biết nên lúc này cũng không hoài nghi gì, dùng nĩa múc một miếng bánh cho vào miệng.
Vài giây sau, làn da trắng nõn của hắn dần chuyển sang màu đỏ. Cặp mày kiếm nhíu chặt lại, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi đưa tay lên vuốt trán.
Lê Thiên Thiên tri kỷ đưa qua một ly nước nhưng biểu tình cười trộm trên mặt khó có thể che giấu được.
Diệp Thừa lau sạch một giọt nước mắt nơi khóe mắt, hốc mắt hơi hồng hồng.
“Em thật sự cảm thấy cái bánh này ngon sao?”
Đương nhiên là Lê Thiên Thiên gật đầu đáp một tiếng “ngon”. Dù cho đây có là một đống phân thì hiện tại cô cũng phải nói là ăn rất ngon.
Hắn dùng nĩa múc một miếng to rồi đưa đến bên miệng cô, nói:
“Nếu thích như vậy thì ăn nhiều một chút.”
Lê Thiên Thiên trốn không kịp, miếng bánh đã được nhét vào miệng cô.
Vị mù tạc hòa tan trên đầu lưỡi, cô cố nín thở để giảm bớt giá trị sát thương, một ngụm nuốt luôn miếng bánh. Vị cay xè đi qua hốc mũi rồi dồn lên tận não, đột nhiên mũi cô trở nên thông khí.
Lê Thiên Thiên chớp chớp cặp mắt ướt nhẹp, hít hít mũi rồi cười đến ngây ngô mà nói:
“Cái bánh này còn tốt hơn cả thuốc nữa.”
Diệp Thừa im lặng nhìn cô rồi sau đó ma xui quỷ khiến mà vươn tay bóp lấy mặt cô. Một giây sau chính bản thân hắn cũng cảm thấy sửng sờ, chỉ có thể tiếp tục dùng sức bóp thật mạnh như thể đang trừng phạt. Đến lúc thu tay lại, trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại xúc cảm trơn mềm.
Lê Thiên Thiên bị bóp đau nên lén trợn mắt nhìn Diệp Thừa một cái, cô cảm thấy hắn nhất định là có chút tật xấu.