Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 11: Chương 11: Có độc nữ phối hợp (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sầm Tuế trở nên nghiêm túc: “Chị họ còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp, cũng không đúng chuyên ngành, sao có thể vừa vào công ty đã lên thẳng vị trí lãnh đạo được? Những nhân viên bên dưới có thể vui sao? Nếu chị họ có năng lực thì làm luôn cũng chẳng sao, nhưng chị ấy...”

Nói đoạn liếc Đồng Tinh Tinh một cái, thấy vẻ mặt cô ta có chút khó coi, Sầm Tuế lại mỉm cười: “Chị họ, chị đừng giận nhé, em chỉ phân tích tình hình cụ thể cho chị chứ không có ác ý gì với chị đâu. Cách sắp xếp hiện giờ của ba em khiến cho những nhân viên khác khó chịu chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng là, em cảm thấy chị đi theo sếp bộ phận, cả ngày toàn họp hành, chị nghe cũng không hiểu, căn bản không học được bất cứ thứ gì. Mà để một người mới vào nghề như chị trực tiếp làm dự án thì chắc chắn không được. So với việc đồng nghiệp ở công ty ghen ghét, bị người ta bàn tán sau lưng, thà bắt đầu từ cơ sở, nghiêm túc học tập, hiểu biết về ngành sản xuất này trước rồi nói tiếp, chị cảm thấy sao?”

Đồng Tinh Tinh nhìn Sầm Tuế, hơi mím môi.

Cô ta có thể nói thế nào nữa, cô ta lấy gì mà phản bác lời của Sầm Tuế?

Bất kể nói như nào cũng có vẻ cô ta đua đòi, không làm đến nơi đến chốn.

Cô ta không cãi lại gì nhiều, chỉ mở miệng đáp: “Chị nghe cậu sắp xếp.”

Ba Sầm vẫn còn suy nghĩ về lời của Sầm Tuế.

Trước đó ông chỉ nghĩ sắp xếp công việc cho Đồng Tinh Tinh, không khiến cháu ngoại gái của mình khó xử, đúng là không suy nghĩ nhiều đến thế.

Với ông mà nói thì việc này đơn giản, dùng mồm mép chút là được.

Bây giờ Sầm Tuế nói thế, ông ngược lại thật sự nghiêm túc tự hỏi.

Tự hỏi một lát, ba Sầm đá vấn đề sang cho Đồng Tinh Tinh, nói với cô ta: “Bác cảm thấy Tuế Tuế nói có lý, Tinh Tinh, cháu cảm thấy thế nào? Cháu phải có suy nghĩ và chủ kiến của riêng mình, chịu trách nhiệm cho tương lai của bản thân.”

Đồng Tinh Tinh: “...”

Đây là nhất quyết ép cô ta phải tự mình nói ra bản thân tình nguyện chịu khổ, tình nguyện bắt đầu từ cơ sở đúng không?

Rõ ràng ban đầu đều suôn sẻ, bây giờ Sầm Tuế chen một chân vào lại đột nhiên đổi ý là sao?

Nếu cô ta họ Sầm, là con gái ruột của ba Sầm, cô ta có thể làm nũng chơi xấu để đạt được mong muốn.

Nhưng cô ta không phải, rất nhiều suy nghĩ đều không thể biểu đạt một cách trần trụi, vì thế cũng chỉ đành nghẹn trong lòng.

Trước khi không khí đông cứng lại, dì Đường lên tiếng: “Bác cảm thấy như này, Tinh Tinh, con nên học từ vị trí thấp nhất lên, đây là tốt nhất. Con không biết gì về ngành này, vừa đến công ty mà chức vị còn cao hơn người khác thì chẳng lẽ không khiến người ta xa lánh sao? Nếu làm sai chuyện gì, cậu của con cũng xấu hổ.”

Mẹ Sầm bắt đầu lên tiếng phụ họa: “Dì Đường nói có lý, lão Sầm, anh chịu trách nhiệm với tương lai của Tinh Tinh, không thể tùy tiện sắp xếp cho con bé, cuối cùng hại tới Tinh Tinh. Em thấy cho Tinh Tinh làm từ vị trí thấp nhất lên, như vậy lúc thăng chức cũng diễn ra thuận lợi hơn, người khác không có gì để dị nghị.”

Nói đoạn lại bổ sung một câu: “Đúng là hoàn toàn không biết gì thì có quá nhiều thứ phải học.”

Mặt Đồng Tinh Tinh đã không kìm được tối sầm, còn không thể nói ra nửa câu không hài lòng.

Đôi đũa trong tay bị siết chặt, cơm đang ăn trong miệng lập tức giống như đang nhai phải sáp.

Ba Sầm nghe thế đã quyết định, nhìn Đồng Tinh Tinh nói: “Thế thì Tinh Tinh đến bộ phận Marketing, bắt đầu từ vị trí dưới cùng. Cháu là cháu ngoại gái của bác, không ai dám làm cháu ấm ức, không cần lo lắng quá.”

Đồng Tinh Tinh còn có thể nói gì nữa, chỉ đành nghẹn một hơi gật đầu đồng ý.

Kết quả, cô ta còn chưa kịp gật đầu, bỗng nghe Sầm Tuế nói: “Ba này, con thấy bộ phận Marketing cũng không phù hợp với chị họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.