Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ba người bạn cùng phòng cẩn thận từng li từng tí nắm bắt động tác của cô, để vào trong mắt, đưa cho nhau một cái nhìn, thầm nghĩ chắc là cô không nghe được.
Trong kí túc xá im lặng một lúc, sau đó ba người lại nói đến những đề tài khác, nho nhỏ bàn luận náo nhiệt một trận.
Lúc Sầm Tuế đã xem hết nội dung phần còn lại của Trân Bảo Lục thì cũng đã đến giữa trưa.
Cô gập cuốn sách da dê cũ màu xám vào, cẩn thận cất vào trong ngăn kéo rồi khóa lại, sau đó duỗi cánh tay của mình, dựng thẳng lưng một cách lười biếng.
Sau khi xoay ghế đứng dậy, ánh mắt cô trở nên kiên định, chợt đụng phải ánh mắt của bạn cùng phòng số hai.
Nhìn nhau một lát, ai cũng không rời đi, bầu không khí lập tức trở nên hết sức khó xử.
Bạn cùng phòng số hai khô khốc cười một cái, lên tiếng hỏi: “Cậu cũng đi sao?”
Sầm Tuế không biết các cô đang nói cái gì, mờ mịt hỏi lại một câu: “Cái gì?”
Bạn cùng phòng số hai hỏi xong cảm thấy hối hận, nhưng rồi vẫn là kiên trì nói tiếp: “Giải thi đấu ca sĩ sinh viên trong khuôn viên trường của thành phố Tô An, được tổ chức biểu diễn ở ngay sảnh chính của trường học chúng ta, tớ nghe nói cũng không tệ lắm, buổi chiều chúng tớ dự định đi xem một chút.”
Sầm Tuế nghe thế qua loa phản ứng lại một cái, “À” lên một tiếng, nói: “Cảm ơn bạn yêu, nhưng tớ còn có chuyện khác, nên là không đi được.”
Bạn cùng phòng số một nghe được những lời này, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng tiếp lời: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Sầm Tuế nhìn cô, có chút tò mò chỉ ra: “Cậu đỏ mặt...”
Bạn cùng phòng số một có chút thẹn thùng nói: “Do cậu quá xinh đẹp...”
Sầm Tuế cảm thấy cô bạn này thật đáng yêu...
Hai bạn cùng phòng còn lại chỉ biết yên lặng đỡ trán...
***
Sầm Tuế không đi xem giải thi đấu ca sĩ trong khuôn viên trường, cô không cảm thấy hứng thú với nó.
Kiếp trước cô cũng không đi, nhưng về sau thông qua cốt truyện của tiểu thuyết biết được, cuộc gặp gỡ đầu tiên của Trần Vũ cùng nữ chính Lâm Vũ Tây diễn ra ngay tại cái giải thi đấu ca sĩ trong khuôn viên trường này, đương nhiên là ở khán phòng.
Từ đó giữa Trần Vũ và Lâm Vũ Tây nảy sinh một chút ma sát mập mờ, xông vào thế giới của nhau.
Về sau xảy ra các loại trùng hợp, hai người gặp lại nhau, sự tương tác giữa hai người càng ngày càng trở nên mập mờ khiến cho người ta mặt đỏ tim run, và trong những ngày mập mờ với Lâm Vũ Tây ấy, Trần Vũ chậm rãi nảy sinh tình cảm với Lâm Vũ Tây.
Một câu chuyện lãng tử quay đầu phi thường cẩu huyết.
Nữ chính là tồn tại đặc biệt nhất trong lòng của nam chính, làm cho anh nhớ nhung, làm cho anh mất hồn mất vía, và làm cho anh phiền não để rồi khiến anh lún sâu vào trong đó.
Cũng bởi vì nữ chính, nam chính từ hình tượng phóng đãng bạc tình biến thành hình tượng tuyệt thế đại trung khuyển.
Mà thể loại tình yêu kiểu này cần phải có người phụ trợ, Sầm Tuế chính là công cụ đó.
Sau khi Trần Vũ chân thành động tâm với Lâm Vũ Tây, anh dĩ nhiên là quyết đoán bỏ rơi Sầm Tuế, cái cách mà Trần Vũ đối xử với Sầm Tuế vô cùng cặn bã, nhưng vô tình lại làm nổi bật lên lòng trung thành của Trần Vũ đối với nữ chính Lâm Vũ Tây một cách hoàn mỹ.
Công cụ Sầm Tuế không chịu được kích thích hắc hóa, cô khắp nơi đều nhằm vào nữ chính.
Nam chính Trần Vũ không tiếc tất cả để che chở cho nữ chính Lâm Vũ Tây, anh ta không ngừng dằn mặt Sầm Tuế, tự nhiên làm cho tình yêu được bộc lộ hết lần này đến lần khác, khiến Lâm Vũ Tây trao cho mình sự chân thành.
Đứng ở góc độ của nhân vật nữ chính mà nói, là có đủ thoải mái.
Cô xinh đẹp hơn tôi, vừa có tiền lại có gia thế hơn tôi, nhưng cô lại không thể dùng tiền để lấy lòng đàn ông, chỉ có thể giống như liếm cẩu mà bám dính lấy người ta.
Như một con chó tồn tại không có chút giá trị, tôi có thể đánh vào mặt cô vô số lần. Tâm lý của cô càng vặn vẹo, càng không chiếm được tình yêu, thì càng chứng minh anh ấy yêu tôi một cách sâu sắc.
Tôi hỏi cô, tức giận hay không tức giận?
Nhớ xong nội dung cốt truyện của tiểu thuyết, Sầm Tuế mỉm cười —— Cút, mẹ, mày, đi!