Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mà Đồng Tinh Tinh ngồi bên cạnh im lặng ăn cơm không lên tiếng, nghe cuộc trò chuyện này, khóe miệng không nhìn được hơi giật, trong đầu hiện đầy dấu chấm hỏi.
Đồng Tinh Tinh ăn cái gì cũng đều cảm thấy nhạt như nước ốc, thật vất vả mới ăn xong bữa cơm.
Là người dưới mái hiên*, mặt tỏ thái độ hay làm gì tương tự đều là không thể được.
(*: Người dưới mái hiên là câu thành ngữ của Trung Quốc ý chỉ khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng; trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm.)
Vì vậy, cô ta cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình, ăn xong bữa tối lại ngồi nói chuyện với ba mẹ Sầm và Sầm Tuế một lúc, chủ yếu nói về những chuyện vặt vãnh trong nhà dạng như ba mẹ của cô ta thế nào đó đại loại.
Sau đó, ba Sầm nhận được một cuộc điện thoại nói rằng phải ra ngoài có việc gấp, Sầm Tuế cũng nói là muốn trở về phòng, Đồng Tinh Tinh lúc này mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Một mình trở lại phòng dành cho khách trên lầu hai, vừa bước vào phòng đóng cửa lại, toàn bộ biểu tình trên mặt cô ta đều lạnh xuống.
Bước đến bên giường ngồi xuống, mặt đen lại, lông mày nhíu thành một đường thẳng, cô ta cảm thấy vừa bực bội lại khó chịu.
Cô ta rõ ràng nắm nội dung tiểu thuyết trong tay, tự tin mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, ai biết rằng chuyện vừa mới bắt đầu, kế hoạch đã bị Sầm Tuế làm cho rối loạn hoàn toàn, lại còn ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Cô ta là một sinh viên đại học tốt nghiệp loại xuất sắc, thế mà lại yêu cầu cô ta đến cửa hàng đứng quầy bán đồ?
Nghĩ tới đây, Đồng Tinh Tinh nhắm mắt lại cắn chặt răng, giẫm mạnh một cước xuống sàn nhà.
Dưới sàn nhà trống không, chỉ nghe thấy “bịch’ một tiếng.
Dậm chân xong, cô ta ngã ngửa ra giường, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở cho thông thuận.
Nhắm mắt lại nằm như thế một lúc, hơi thở cũng trở nên nhịp nhàng hơn, cô ta đột nhiên mở mắt ra ngồi dậy, cầm điện thoại bên cạnh lên mở danh bạ ra, trực tiếp gọi điện thoại cho “Mẹ” của cô ta.
Điện thoại đổ chuông nửa phút mới được nối máy.
Một giọng nữ khàn khàn truyền ra từ ống nghe: “Tinh Tinh, đến nhà cậu rồi à?”
Đồng Tinh Tinh cầm di động, ánh mắt rũ xuống nhìn sàn nhà: “Đến thì đến rồi, thế nhưng cậu đột nhiên lại đổi ý, khiến con cảm thấy rất ủy khuất”.
Mẹ Đồng tò mò hỏi cô ta: “Sao vậy con?”
Đồng Tinh Tinh khụt khịt mũi, giọng nói khẽ run, vừa uỷ khuất vừa đáng thương: “Lúc đầu đã nói rõ ràng, để cho con làm ở bộ phận Marketing, đi theo giám đốc Vương học hỏi, kết quả Sầm Tuế đột nhiên nhảy ra, nói làm cậu thay đổi chủ ý, hiện tại cho con đến cửa hàng đứng quầy bán đồ. Dù sao con cũng là cháu gái của cậu, nhiều năm như vậy chỉ để cậu giúp đỡ mỗi một việc nhỏ như thế, cậu giúp đỡ con như thế mà được sao?”
Nghe đến đây, mẹ Đồng cũng cảm thấy bực mình, trong lòng khó chịu vô cùng.
Nghĩ bụng đúng là không phải con mình nên mới qua loa như thế, nhưng qua loa như này cũng quá mức rồi.
Bà ta lúc trẻ lấy chồng xa, không qua lại nhiều với gia đình bố mẹ, nhiều năm qua cũng không có làm phiền gì nhiều đến người em trai ruột này.
Mẹ Đồng hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Đã như vậy thì chúng ta không cần nhìn sắc mặt bọn họ. Tinh Tinh, con có cốt khí một chút, tự kiếm việc làm. Dù sao con cũng là sinh viên loại ưu và đã từng giành được rất nhiều học bổng, chả nhẽ con như vậy còn sợ không kiếm được một công việc tốt sao?”
Nhắc mới nhớ, con gái bà ta luôn tỏ ra rất có cốt khí, không biết lần này cô ta nghĩ thế nào.
Đồng Tinh Tinh nghe vậy cảm thấy hơi bối rối, vội vàng nói: “Mẹ, con chỉ là trong lòng cảm thấy ủy khuất nên muốn nói với mẹ mà thôi. Con còn muốn mẹ giúp con nói với cậu một lần nữa, có thể để cho con vào công ty làm được không, làm cửa hàng thực sự rất mất mặt.”