Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 36: Chương 36: Hai cực đảo ngược (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mà Trần Vũ lúc này sắc mặt cực kì khó coi, anh ngay lập tức gọi lại cho cô nhưng lần này bị cúp điện thoại chỉ sau hai tiếng bíp, sau đó anh gọi lại thì vang lên âm thanh của tổng đài báo số máy đã bị chặn.

Uông Kiệt, Triệu Tử Trừng, Chu Nhất Miểu không dám nhìn anh, cúi đầu cắn ống hút uống nước trái cây.

Ực… Ực…

Sầm Tuế cùng một nhóm chị em chơi đến khuya.

Những người có thể về đều về hết, Sầm Tuế và Đào Mẫn Nhi ở lại khách sạn một đêm.

Ngày hôm sau, cô ngủ một giấc đến trưa, lúc tỉnh dậy, cô ngẩng đầu khỏi gối và ga giường trắng như tuyết, với mái tóc bù xù và khuôn mặt bối rối.

Cô chóng mặt, khi bước xuống giường và bước đi, hai chân cô va phải nhau suýt nữa thì ngã trên thảm.

Vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, cô vẫn nhắm mắt ngơ ngác, khi đứng trước gương rửa mặt, cô nheo mắt, không biết là chai rượu nào, uống vào mà đã say không thể thoát được.

Cô đợi đến khi rửa mặt sạch rồi mới ngẩng đầu lên, cảm thấy đã tỉnh táo một chút.

Sầm Tuế nhìn bản thân với khuôn mặt rối bời trong gương, chớp chớp mắt, đưa tay lên vuốt tóc, tự mình giải trí bằng một vài tạo hình độc đáo.

Đi dép lê trở về phòng, kéo rèm cửa và hét lên: “Các chị em, mau dậy đi!”

Ba người Đào Mẫn Nhi đều ăn ý, đồng thời cau mày bất mãn và khịt mũi, kéo chăn bông lên che kín đầu.

Họ vẫn chưa muốn dậy, Sầm Tuế đành để yên.

Cô gọi bữa sáng kiểu Trung Hoa của khách sạn, ngồi xuống bên cửa sổ sát sàn trong suốt, nhìn ra sông ăn bữa sáng sang trọng và bắt đầu ngày mới vào buổi trưa.

Khi đã no được một nửa, cô nhấc điện thoại lên mở khóa.

Cô mở Wechat và thấy học trưởng cô đã thêm vào tối qua đã đồng ý kết bạn và gửi cho cô một tin nhắn: [Xin chào, tôi là Lục Văn Bác, nếu em có câu hỏi nào thì có thể hỏi tôi.]

Sầm Tuế nhấp vào ảnh đại diện của anh ta, xem xét tên của anh ta, sau đó trả lời tin nhắn:

[Thật ngại quá, tôi vừa thấy nó, ôn tập thì nên mua sách gì? Hoặc là tài liệu nghiên cứu gì gì đó.]

Lần này, Lục Văn Bác trả lời rất nhanh, gửi trực tiếp cho cô một danh sách các quyển sách tham khảo.

Sau đó anh ta nói: [Vẫn còn một số tài liệu ôn tập có thể không có sẵn để mua. Tôi đều có ở đây, em có rảnh không tôi sẽ đưa nó cho em?]

Sầm Tuế cúi đầu hớp một ngụm cháo, bỏ thìa xuống.

Cô ngồi thẳng người bấm điện thoại: [Lúc nào rảnh em mời anh đi cà phê, sẵn tiện xin học trưởng cho một lời khuyên, ôn tập như thế nào.]

Nói xong lại nhắn thêm một câu: [Kiến thức căn bản của em hơi kém.]

Lục Văn Bác: [Không sao, tôi có thể giúp em, em có thể hỏi tôi bất kỳ câu nào.]

Sầm Tuế: [Vậy được, vậy cảm ơn học trưởng trước.]

Lục Văn Bác: [Đừng khách sáo.]

Sầm Tuế: [Học trưởng, tuần này khi nào anh rảnh?]

Lục Văn Bác: [Tôi rảnh vào chiều thứ tư.]

Sầm Tuế nghĩ lại lịch học của mình, nhưng không nhớ liệu cô có tiết học vào thứ tư hay không.

Nhưng cô không quá lo lắng, trực tiếp trả lời: [Vậy chúng ta sẽ gặp vào chiều thứ tư.]

Lục Văn Bác: [Được, thứ tư.]

Sau khi ăn xong Sầm Tuế lấy khăn ướt lau tay, Đào Mẫn Nhi vừa mới thức dậy.

Với mái tóc bù xù, cô ấy ngồi xuống bàn ăn và ăn một ít khoai lang và hoành thánh còn sót lại của Sầm Tuế.

Hoành thánh nhân tôm, cắn một miếng thơm ngon.

Châu Nhị Bảo vừa ăn vừa gật đầu thán phục: “Không tệ, không tệ.”

Trần Đại Noãn cắn khoai lang liếc cô một cái: “Cũng không nhìn xem cả bàn này bao nhiêu tiền.”

Châu Nhị Bảo nuốt hoành thánh, nhìn Đào Mẫn Nhi: “Đúng rồi, một đêm bao nhiêu tiền?”

Đào Mẫn Nhi nói rất bình thường: “Gần một vạn.”

Châu Nhị Bảo nuốt nước bọt, vội vàng cúi đầu ăn hoành thánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.