Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sầm Tuế đến tận lúc chết rồi mới biết, bản thân chính là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết.
Bởi vì thiết lập tiểu thuyết và thuộc tính nhân vật, kiếp trước Sầm Tuế luôn có một tình yêu cao thượng dù có gặp bao trở ngại cũng không quay đầu, trên đời ngoài tình yêu ra cũng không quan tâm những thứ khác, đối với nam chính Trần Vũ luôn hết mực lấy lòng, không màng tôn nghiêm.
Sau khi nam chính gặp được nữ chính Lâm Vũ Tây, động tâm với cô ta, Sầm Tuế tâm tình ngày càng méo mó, không cam lòng làm mọi việc xấu để phá hoại mối quan hệ giữa Trần Vũ và Lâm Vũ Tây, thế là cả đoạn đường bị vả mặt, cuối cùng lại tự tìm đường chết.
Mà những việc xấu mà cô làm, vừa hay giúp tình cảm giữa nam chính và nữ chính thêm sâu đậm.
Linh hồn lang thang trong thế giới tiểu thuyết mãi không tan, Sầm Tuế chợt nhìn lại cuộc đời mình, chỉ số thông minh của một người bình thường vốn đã mất nay lại đột nhiên thức tỉnh, cô phát hiện, tình yêu thuần túy cô luôn tin tưởng ở đời trước kia, xét theo một góc nhìn khác, lại nực cười như vậy.
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên đem bản thân của trước kia đánh cho thức tỉnh, hay đem những người hạ thấp IQ của cô, những người luôn xem cô là công cụ kia mạnh mẽ đánh một trận.
Trong khi lồng ngực đang khó chịu, đột nhiên một thanh âm từ đâu cất lên.
Thanh âm trống rỗng xa xăm, phảng phất đến từ một thế giới khác, bao trùm lên tất cả không gian.
“Sầm Tuế, chúc mừng cô đã thành công hoàn thành sứ mệnh nhân vật của mình, hiện tại cho cô một phần thưởng là quay về điểm khởi đầu của cốt truyện, sống lại một lần, không cần làm nhân vật pháo hôi, không cần làm theo kịch bản tiểu thuyết, chỉ cần thuận theo ý nguyện của mình mà sống tiếp.”
Sầm Tuế nghe xong, ngây ngẩn một hồi, miệng nhẹ nhàng thảng thốt: “Cái gì?”
Thanh âm trống rỗng không mang theo nhiều cảm xúc: “Làm vì mình, sống một cuộc sống mà cô muốn, đi đi.”
Tim Sầm Tuế không nhịn được mà đập liên hồi, trước kia cuộc sống của cô quá nghẹt thở và uất ức rồi, đương nhiên muốn viết lại cuộc đời của mình.
Cả một đời của Sầm Tuế, dựa vào đâu phải lãng phí cho một người khác không quan trọng?
Dòng suy nghĩ của cô nhất thời rất loạn, còn chưa kịp xử lý, theo bản năng dứt khoát hỏi: “Còn có phần thưởng nào khác không? Bàn tay vàng… chẳng hạn?”
Thanh âm xa xăm kia chợt cười một tiếng, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Gỗ tử đàn, hoành thất thụ bát.”
Nghe bảy chữ kia đến hồ đồ, trong đầu Sầm Tuế toàn là dấu hỏi, mặc dù hiện tại hình như cô không có thực thể.
Đanh định mở miệng hỏi cụ thể ý nghĩa của câu nói đó, kết quả lời còn chưa ra, linh hồn của cô đột nhiên bị hút vào một mảng hắc ám vô biên, bao quanh bởi vô số giấy trắng mực đen, trải qua một hồi va chạm rất nhanh, sau đó chốc lát bình ổn lại.
Sầm Tuế đột ngột mở to mắt ra, phát hiện bản thân đang ngồi ở đại sảnh nơi bán vé trong rạp chiếu phim.
Tay trái cô đang cầm hai tấm vé xem phim, tay phải đang cầm chặt điện thoại. Trên điện thoại đang hiện một liên hệ truyền đến một thanh âm máy móc: “—Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng…”
Sầm Tuế dùng đoạn thời gian ngắn nhất bình ổn lại tinh thần, chờ màn hình quay lại trang nhật ký cuộc gọi, cô ngay lập tức thoát ra màn hình chính xem thời gian.
Xem xong thời gian, lại cúi đầu nhìn hai tấm vé trong tay.
Theo như thời gian xem được trên điện thoại, cô đã trùng sinh về năm 21 tuổi.
Xác thực là khởi điểm của cốt truyện trong tiểu thuyết, nữ chính Lâm Vũ Tây rất nhanh sẽ cùng nam chính Trần Vũ gặp nhau rồi.
Mà hiện tại, cô vẫn đang là bạn gái của Trần Vũ.
Ánh mắt lướt qua vé xem phim, dừng trên chiếc váy cô đang mặc.