Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sầm Tuế xem điện thoại, cười cười trả lời tin nhắn: [Mời các chị em ăn cơm còn không bằng lòng à? Không bằng lòng thì một mình chị đây ăn hết nhé?]
Đào Mẫn Nhi: [Đừng, mình bay tới đây, quán nào đó?]
Trần Đại Noãn: [Minh đi rửa mặt đã.]
Châu Nhị Bảo: [Minh đi trang điểm chút]
Nhìn mấy đứa bạn thân mỗi người một câu, nụ cười trên môi Sầm Tuế càng thêm ấm áp.
Cô đặt bàn ở một nhà hàng Tây, sau đó nhắn tên nhà hàng lên nhóm chat.
Cô cùng ba người Đào Mẫn Nhi lớn lên cùng nhau, vẫn luôn coi nhau là chị em tốt.
Thực ra hiện tại họ là những cô gái mới lớn chỉ mới ngoài 20, thích trang điểm, thích ăn đồ ngon, thích phô trương là điều rất bình thường, nhưng tuyệt không có ý xấu gì. Nhưng trong cốt truyện của tiểu thuyết, họ đều bị biến thành những cô gái ác độc đáng ghét.
Nếu đã sống lại rồi, Sầm Tuế tuyệt đối sẽ không mang theo họ đi vào con đường cũ giống như đời trước nữa.
Cô muốn bản thân có một cuộc sống khác, một cuộc sống hoàn toàn mới, nơi mà ba mẹ cùng những người bạn đã bị cô liên lụy trong cốt truyện nguyên bản được hạnh phúc mãn nguyện.
Sầm Tuế làm tóc xong đi đến nhà hàng, ba người Đào Mẫn Nhi vẫn chưa tới.
Cô dựa theo sở thích của cả ba, trước gọi một vài món, sau đó ngồi bên bàn ăn an tâm đợi mọi người.
Cũng chỉ đợi khoảng 5,6 phút sau, ba người Đào Mẫn Nhi cũng lần lượt đến.
Nhưng sau khi cả ba đến quán, phải đứng tìm Sầm Tuế một hồi lâu, ánh mắt lướt qua Sầm Tuế ba bốn lần, đều không nhận ra cô.
Chỉ đến khi cô giơ tay lên, ánh mắt ba người họ mới cố định trên khuôn mặt cô, mới chấn kinh nhận ra bạn mình.
Ba người xách túi đến bên bàn Sầm Tuế, vẫn duy trì bộ dáng không thể tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng Sầm Tuế giả dạng tiểu bạch hoa hiền lành thục nữ đã mấy năm rồi, trước giờ đều trang điểm kĩ càng, ăn mặc lại cực kỳ thống nhất, đột nhiên đổi phong cách cái huỵch như thế, khiến cho hảo tỷ muội đều sắp không nhận ra rồi.
Trần Đại Noãn từ từ ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm đứa bạn thân, dùng khẩu hình miệng phun ra hai từ: “Đ* m*”
Đào Mẫn Nhi cũng ngẩn ra, nhìn nhìn Sầm Tuế nói: “Cái qu** gì vậy?”
Chu Nhị Bảo nhấp nháy hai mắt, nhìn chằm chằm cô.
Sàm Tuế vui vẻ cười một tiếng, hơi hơi nâng khuỷu tay lên: “Thế nào, đẹp không?”
Đào Mẫn Nhi buột miệng nói ra: “Này nào chỉ dừng lại ở đẹp thôi, đây phải nói là trên quả tuyệt vời, cool lắm. Cậu mà là cái dạng tiểu bạch hoa khí chất ôn nhu kia sao, mình thấy cái vibe đại tỷ khí chất cao lãnh ngang ngược này mới đã cái nư của cậu đó.”
Trần Đại Noãn và Chu Nhị Bảo vẫn đang nhìn Sầm Tuế không rời mắt. Mái tóc của cô được uốn xoăn bồng bềnh, cộng thêm màu tóc mới nhuộm, làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú cùng làn da trắng sứ của Sầm Tuế.
Phần thân trên là chiếc áo yếm ngắn, để lộ ra một phần bụng, bên ngoài khoác hờ chiếc áo vest, kết hợp với hoa tai EL và vòng tay kim cương vàng hồng của Tiffany, nhìn ở góc độ nào cũng toát lên khí chất thời thượng.
Trần Đại Noãn và Chu Nhị Bảo đều giơ ngón tay cái lên với Sầm Tuế, đồng thời gật đầu thán phục.
Sầm Tuế rất hài lòng, cả thân thể và tinh thần đều rất thoải mái.
Chu Nhị Bảo đột nhiên thành thật hỏi: “Sao tự dưng lại đổi kiểu tóc? Tuế Tuế, Không phải cậu nói Trần Vũ không thích kiểu này sao, anh ta thích kiểu em gái hàng xóm ngọt ngào cơ mà?”
Nghe thấy cái tên Trần Vũ này, Sầm Tuế không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Anh ta thích hay không thì liên quan gì đến mình chứ?”
Đào Mẫn Nhi và Trần Đại Noãn không hẹn mà cùng mở to mắt, vẻ mặt trông chời hỏi: “Chia tay rồi sao?”
Bọn họ cũng không muốn Sầm Tuế và Trần Vũ ở bên nhau, cô vì Trần Vũ mà đánh mất bản thân, mất hết tôn nghiêm, còn chịu bao nhiêu là uất ức.