Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ khoảnh khắc mà Sầm Tuế xuyên đến thì cô đã nghĩ rất kỹ, cả đời này cô sẽ học hành chăm chỉ và kế thừa sự nghiệp của gia đình, làm công việc kinh doanh vàng bạc đá quý trong nhà phát triển lớn mạnh, để ba mẹ cô có thể thoải mái mà an hưởng tuổi già.
Trước mắt mà nói nhà cô chỉ có mấy cửa hàng châu báu ở thành phố Tô An mà thôi.
Mà thương hiệu cũng chỉ có tiếng ở Tô An, ra khỏi Tô An thì sẽ không còn ai biết đến.
Trong đầu Sầm Tuế mờ mịt.
Nhưng qua trận này, cô lập tức không cần suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì cô cảm thấy chuyện bàn tay vàng này đúng là rất thú vị.
Sầm Tuế chống lại cơn buồn ngủ, lại đọc nội dung trong bản ghi chép này thêm hai giờ đồng hồ.
Sau đó cô cứ như thế mà ghé vào lớp bìa da mềm của quyển sách ngủ thiếp đi mất.
Bởi vì thức quá khuya mà sáng ngày hôm sau phải đến giữa trưa cô mới tỉnh ngủ.
Sầm Tuế rửa mặt xong thì đi ăn cơm. Lúc này, cô mới phát hiện chị họ Đồng Tinh Tinh đã đến nhà, hành lý của cô ta cũng đã chuyển vào phòng khách rồi.
Sầm Tuế đói bụng nên chuẩn bị vào phòng ăn ăn cơm, lúc đi ngang qua phòng khách thì nhìn thấy Đồng Tinh Tinh, cô lễ phép chào hỏi cô ta một tiếng.
Mà khi Đồng Tinh Tinh nhìn thấy cô lại đột nhiên giật mình, rất lâu sau đó còn chưa phản ứng lại.
Chờ đến khi phản ứng lại thì vội vàng gọi một tiếng: “Tuế Tuế!”
Mẹ Sầm đứng dậy từ ghế sofa, bà nhìn Sầm Tuế nói: “Cuối cùng cũng chịu bò dậy rồi sao? Nhanh đi ăn cơm đi!”
Sầm Tuế gật đầu, cô đến gần ôm lấy cánh tay của mẹ Sầm, dáng vẻ trẻ con hỏi: “Mẹ yêu, hôm nay ăn món gì vậy ạ?”
Đồng Tinh Tinh đứng yên một chỗ nhìn theo bóng lưng của Sầm Tuế, cô ta ngây ngẩn một lúc – đây chính là Sầm Tuế nhân vật nữ ác độc trong tiểu thuyết đây sao? Không hề giống với hình tượng của nhân vật mà! Bây giờ cô còn chưa bị nam chính Trần Vũ vứt bỏ, vẫn nên là cách ăn mặc dịu dàng mộc mạc, giả vờ ngây thơ mới đúng!
Mà gương mặt xinh đẹp lúc này, cùng với cách ăn mặc mát mẻ, làm lộ ra vẻ gợi cảm, khí thế bức người như kia là nhân vật nữ phụ Sầm Tuế sao??
Trước khi đến nhà họ Sầm, cô ta đã xác nhận rất chắc chắn, đúng là cô ta đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết này, nam chính là Trần Vũ, nữ chính là Lâm Vũ Tây, nữ phụ là cô em họ của cô ta Sầm Tuế, tất cả đều không hề sai.
Còn con pháo thí Đồng Tinh Tinh bị cô ta xuyên qua này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết có một lần.
Nguyên chủ Đồng Tinh Tinh là người hơi tự ti, tự ti làm cho lòng tự trọng rất cao, tính tình rất hiếu thắng, cô ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với gia đình người cậu giàu có này, điều này đủ để chứng minh bản thân Đồng Tinh Tinh rất có cốt khí.
Mà cô ta lại không phải là nguyên chủ, cô ta đã từng xem qua nội dung tiểu thuyết, cô ta biết nữ phụ Sầm Tuế sẽ vì nam chính mà phát điên, một đường tìm chết, sau cùng lại đánh nát ván bài rất tốt trên tay mình, kết cục vô cùng thê thảm.
Nếu Sầm Tuế đã không biết quý trọng tất cả những gì bản thân mình có, vậy thì cứ để cô ta đến nhận lấy đi.
Cho nên cô ta đã làm trái với cách hành xử của nguyên chủ, tự mình chủ động nói muốn làm việc trong công ty châu báu của nhà họ Sầm, đồng thời còn đến ở trong biệt thự nhà họ Sầm.
Cô ta muốn nắm bắt hết tất cả những thứ Sầm Tuế không biết trân trọng, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Biệt thự, hoa viên, xe sang, công ty, còn có cả đối tượng kết hôn hào môn mà Sầm Tuế không cần, tất cả cũng sẽ là của cô ta.
Mẹ Sầm nói chuyện với Sầm Tuế xong lại nhanh chóng quay về phòng khách thì mới phát hiện, Đồng Tinh Tinh vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Lúc mẹ Sầm vừa quay đầu nhìn thấy cô ta thì cười nói: “Tinh Tinh, cháu đã ăn cơm chưa?”