Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông không nghĩ rằng Sầm Tuế sẽ mua đồ, vì vậy ông cũng lười nói thêm, cứ để cô ngồi một mình xem chơi.
Nhưng ông ngồi xem Sầm Tuế một lúc, thấy trên cổ tay cô đeo một chiếc vòng vàng có đính kim cương, không ngờ cô gái nhỏ này lại là một người giàu có, mua một món đồ cổ chẳng là gì với cô, vì vậy ông đổi ý ngay lập tức.
Ông không thể nhìn ra từ quần áo và túi xách của cô, nhưng vàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.
Kim cương đính trên vòng vàng, có thể là kim cương giả sao?
Chiếc vòng này ít nhất cũng phải ba, bốn vạn.
Ông nhìn thấy Sầm Tuế nhặt chiếc bình trên gian hàng lên, dùng kính lúp nhìn trái nhìn phải, trông rất thích thú, vì vậy ông ta vội vàng mở miệng nói: “Cái bình này được đúc từ tơ vàng của lò Ca, cô thật có mắt nhìn, cũng là người trong nghề sao?”
Sầm Tuế mỉm cười, nhưng vẫn trầm mặc: “Không tính là người trong nghề, tôi chỉ mới bắt đầu thôi.”
Chủ quầy hàng cười tít mắt, trông vẫn rất thành thật: “Cô gái à, cô trời sinh đã có mắt nhìn tốt, lò Ca là một trong năm lò đúc nổi tiếng, trong đó tơ vàng dây thiết đặc biệt nổi tiếng, so với những lò khác, còn có một truyền thuyết về nó đấy.”
Sầm Tuế cẩn thận nhìn vào đế chiếc bình Bát Phương Quán Nhĩ, đã muốn kết luận đó là đồ dỏm.
Mặc dù hình dáng của chiếc bình Bát Phương này được làm rất tốt, miệng bình cũng có vết nước hoen ố, cho dù là độ dày của thành bình hay trọng lượng của toàn bộ chiếc bình, cũng gần như giống với hàng thật, tuy nhiên để che đi sự cũ kĩ của lớp vỏ ban đầu mà đã phủ lên một lớp sơn màu tím đất.
Những người chưa bao giờ thấy hàng thật có thể thực sự bị lừa.
Sầm Tuế chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ trở thành một người có kiến thức uyên thâm như vậy, cảm giác này cũng khá tốt.
Và so với những lời vừa rồi của chủ quầy hàng, cô đã phát hiện ra rất dễ dàng – chủ quầy này đang lừa cô.
Ông chủ quầy hàng nhìn cô cầm hàng nhái chơi lâu đến vậy, hơn nữa vẫn còn trẻ nên cho rằng cô không biết thật giả, cố tình tâng bốc cô có mắt nhìn tốt, sau đó sử dụng một câu chuyện truyền thuyết về đồ cổ để khiến cô sẵn sàng trả tiền.
Một trong những kỹ năng cần thiết để bán đồ cổ là kể chuyện.
Đôi khi một câu chuyện được kể hay đến mức có thể bán được hàng giả.
Người trong ngành này thâm sâu, bán hàng thật không có mấy người, cũng không ít người bị lừa.
Sầm Tuế không có lật tẩy ông ta, tay vẫn cầm chiếc bình Bát Phương rồi ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Truyền thuyết gì?”
Chủ quầy dáng vẻ vẫn thật thà như trước, pha giọng kể chuyện, mở miệng nói: “Vào thời Nam Tống, có một cặp anh em họ Trương ở huyện Long Tuyền, Chiết Giang. Hai người anh em họ Trương xây lò làm đồ sứ. Lò do anh trai Trương Sinh Nhất xây gọi là lò Ca, còn lò do em trai Trương Sinh Nhị xây gọi là lò Đệ, theo truyền thuyết thì anh cả rất giỏi nung đồ sứ và nổi tiếng khắp thế gian nên người em ganh tị.”
Sầm Tuế nhìn ông, tiếp tục diễn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Chủ quầy cầm cốc nước lên uống một ngụm: “Em trai này ghen ăn tức ở đến đỏ mắt, lòng dạ còn xấu xa, lại muốn hủy hoại thanh danh của anh trai mình. Vì vậy, anh ta lặng lẽ tìm ra và thêm rất nhiều tro thực vật vào lọ men của anh trai, thật đúng là xấu xa.”
Sầm Tuế chớp đôi mi dài, chờ chủ quầy nói tiếp.