Lâm Đạm to gan nói thẳng khiến Hoàng đế cảm thấy hết sức bất ngờ. Hắn vốn coi thường tiểu phụ nhân tướng mạo xấu xí này, nhưng bây giờ, trong mắt lại lộ ra tia hứng thú, “Trẫm tự nhiên có thể đảm bảo cuộc tỉ thí này công bằng công chính. Trẫm chỉ ở bên cạnh xem, không đưa ra lời bình, tài nấu nướng của các ngươi ai cao ai thấp, sẽ do những đầu bếp lâu năm và những người sành ăn này định đoạt.”
Lâm Đạm nhìn mấy vị trọng tài, cúi người cái nữa nói: “Tuy lời nói là vậy, nhưng cuộc tỉ thí này đối với dân nữ mà nói vẫn không công bằng, tự mình tới xem tỉ thí, hành động này của ngài đã thể hiện thái độ —— ngài nghiêng về phía nàng. Mà ngài đứng đầu thiên hạ, con dân của ngài sao dám làm ngược lại ý ngài. Hôm nay, từ khi ta bước chân vào Hương Viên, ta đã thua rồi, đạo lý này ta biết, Hoàng thượng anh minh thần võ, chắc chắn cũng biết.”
Mọi người càng nghe càng kinh hãi, vạn không ngờ tới Lâm Đạm sẽ nói thẳng không kiêng kỵ như vậy.
Hoàng đế lại ha ha cười lớn, hứng thú trong mắt càng nồng hơn: “Nếu như thế, ngươi định làm gì? Cuộc tỉ thí này ngươi còn muốn tiếp tục sao?”
Nghiêm Lãng Tình lộ ra biểu tình phức tạp. Nếu có thể, nàng ta tự nhiên muốn đường đường chính chính so tài với Lâm Đạm, nhưng Hoàng thượng bảo vệ nàng ta như vậy, nàng ta không thể không cảm kích. Nghiêm Thủ Nghiệp thì thấy cuộc tỉ thí này hoàn toàn không cần tiếp tục, Lâm Đạm có ngày hôm nay là do tự chuốc lấy. Chờ con gái làm nương nương, ông ta nhất định phải chỉnh chết Lâm Đạm!
Lại không đoán được Lâm Đạm gật đầu không chút do dự: “Tự nhiên phải tỉ thí, nhưng vì lý do công bằng, quy củ phải do ta định đoạt, xin hỏi bệ hạ có được không? Nhớ năm đó ta và Nghiêm ngự trù tỉ thí lần đầu tiên, bởi vì ta là đầu bếp Hầu phủ, cha ta được Vĩnh Định Hầu ưu ái, vì lý do công bằng, quá trình tỉ thí đều do Nghiêm ngự trù quyết định, so cái gì, tỉ thí thế nào, ai làm trọng tài, đều do nàng định đoạt cả. Hôm nay cảnh ngộ hai ta đảo lộn, ta cũng nói ra yêu cầu giống nhau, chuyện này không quá đáng chứ?”
Hoàng đế nhìn Nghiêm Lãng Tình một cái, vuốt cằm nói: “Đúng thật là không quá đáng. Ngươi nói đi, ngươi muốn tỉ thí thế nào?”
Mặc dù Lâm Đạm nhìn như nắm quyền chủ đạo, nhưng lực uy hiếp từ hoàng quyền vẫn tồn tại, dù cô làm ra món ăn mĩ vị nhất trên đời, chỉ cần một câu nói của trọng tài, là có thể đánh cô rơi xuống vực sâu. Cái gọi là công bằng, trước mặt cường quyền chưa bao giờ tồn tại. Lâm Đạm rất to gan, nhưng không tính là quá thông minh. Nghĩ đến đây, Hoàng đế âm thầm lắc đầu, trong lòng tẻ nhạt.
Lâm Đạm không nhanh không chậm nói: “Lần tỉ thí này, chúng ta dùng nguyên liệu giống nhau làm món ăn giống nhau, không cần nhiều, một món là được.”
Nghiêm Lãng Tình truy hỏi: “Ngươi muốn làm món gì?”
“Đoan Ngọ sắp tới, chúng ta gói bánh chưng nhé?” Lâm Đạm nghiêng đầu nhìn nàng ta, khẽ mỉm cười.
Nghiêm Lãng Tình ngây ngẩn, qua một lúc lâu mới hoàn hồn lại, từ từ gật đầu. Thông qua bốn món ăn bảng hiệu kia, nàng ta có chút hiểu biết với tài nghệ của Lâm Đạm, vốn tưởng rằng cô sẽ thử thách một món nào đó rất khó nấu, không ngờ lại là gói bánh chưng. Nhưng Nghiêm Lãng Tình trong lòng không sợ chút nào, nương nương trong cung thích ăn bánh chưng. nàng ta loại bánh chưng nào cũng từng gói qua, rất được khen ngợi, tất nhiên không sợ. Nương nương trong cung một người so với một người kén chọn hơn, có thể phục vụ tốt các nàng, nàng ta tự nhiên có thể làm hài lòng trọng tài.
“Ta và ngươi hai người cùng gói năm mươi cân bánh chưng, chỉ gói bánh chưng thịt, có thể không?” Lâm Đạm tiếp tục nói.
“Gói năm mươi cân?” Nghiêm Lãng Tình rốt cuộc lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Có thể không?” Lâm Đạm nhìn nàng ta chằm chằm.
“Có thể.”
“Tốt lắm, vậy kính xin bệ hạ cung cấp cho chúng ta một trăm cân gạo nếp, năm mươi cân thịt ba chỉ, gạo nếp và thịt ba chỉ không cần tách ra, cứ để cùng một chỗ, chúng ta vào bếp tự mình phân phối, còn phần gia vị nếu cần thêm gì, có thể tự nhờ cung nhân chuẩn bị, không can thiệp của nhau. Như vậy có thể hay không?” Lâm Đạm chắp tay một cái, thái độ đúng mực.
Hoàng đế vuốt cằm nói: “Trẫm thấy được, đi chuẩn bị đi.” Gói năm mươi cân bánh chưng thịt, cho ai ăn? Lâm Đạm muốn người ngồi đây no chết sao?
Không chỉ Hoàng đế thấy kỳ quái, các vị khách cũng lộ vẻ mặt khó hiểu. Nhưng Lâm Đạm và Nghiêm Lãng Tình đã trước sau đi vào phòng bếp, nên không kịp hỏi rõ ràng. Coi như hỏi, cô chỉ sợ sẽ không giải đáp, chờ bánh chưng thịt làm xong thì nói đi. Vốn tưởng rằng đây là trận tỉ thí chưa bắt đầu đã phân thắng bại, lại không đoán ra nó bị Lâm Đạm bố trí thành một trận tỉ thí làm người hồi hộp theo dõi, vị Lâm chưởng quầy này thật có ý tứ.
Bất kể chư vị huân quý suy đoán thế nào, Lâm Đạm khi bước vào bếp đã lòng như nước lặng. Một trăm cân gạo nếp để trong một thùng gỗ to đùng, được cung nhân thở hồng hộc khuân vào, đi phía sau còn một cái thùng nữa, bên trong là năm mươi cân thịt ba chỉ.
Lâm Đạm lấy tay ma sát gạo nếp, hài lòng gật đầu.
Nghiêm Lãng Tình ôn thanh nói: “Băn khoăn của ngươi có hơi thừa thãi, ta sẽ không bỉ ổi tới mức sai cung nhân chuẩn bị cho ta nguyên liệu tốt, còn của ngươi thì kém. Gạo nếp và thịt ba chỉ ngươi chọn trước đi, ta dùng phần còn lại.”
Lâm Đạm quay đầu nhìn đối phương, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, “Vậy xin đa tạ Nghiêm ngự trù.”
Nghiêm Lãng Tình từ từ vén tay áo lên, “Chúng ta bắt đầu ngay chứ?”
“Được, chẳng qua trước khi bắt đầu, ta phải quy định một chút về độ lớn nhỏ của bánh chưng, ngươi không có ý kiến gì chứ?” Lâm Đạm lấy ra ba lá gói bánh, cuốn thành tam giác, bỏ ít gạo nếp vào, dùng dây bó chặt, tỏ ý nói: “Bề ngoài giống nhau, lớn nhỏ giống nhau, ngươi có thể làm được không?”
Yêu cầu này có chút kỳ lạ, nhưng Nghiêm Lãng Tình cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Có thể.” Nàng lập tức gói một cái hình tam giác giống như đúc, đưa cho Lâm Đạm kiểm tra.
Lâm Đạm cởi hai cái bánh chưng ra, bỏ gạo nếp về thùng, cười yếu ớt nói: “Vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Hai người mỗi người chiếm một cái lò bếp. Nghiêm Lãng Tình trước vo gạo nếp trước, sau đó cắt thịt ba chỉ thành miếng mỏng, dùng xì dầu, muối tinh, đường trắng, dầu đậu phộng các loại gia vị nêm ướp tốt, lúc ngẩng đầu lên phát hiện Lâm Đạm đang đốt lò, gạo nếp và thịt ba chỉ chưa hề động đến.
Không gói bánh chưng đi, đốt lò để làm gì? Nàng ta thấy kỳ quái trong bụng, không khỏi nhìn nhiều hai lần, lúc này mới phát hiện Lâm Đạm đốt lò không phải dùng củi đốt, mà cố ý nhờ cung nhân mang tới chi ma can (chi ma: hạt mè) (1), trên chi ma can có rất nhiều hạt mè chín muồi, khi bị ngọn lửa liếm tới phát ra âm thanh tanh tách, một mùi thơm khét đặc biệt truyền ra, cực kỳ đậm đà.
Nghiêm Lãng Tình không tự chủ hít sâu một hơi, trong lòng càng tò mò hơn.
Lâm Đạm cũng không thèm để ý tới nàng, chỉ lấy chi ma can bị lửa đốt thành tro để sang một bên, dùng vải lụa tỉ mỉ bọc lại, bỏ vào nước sôi để nguội xoa nắn, trực tiếp khiến chậu nước trong vắt biến thành đục ngầu, dùng vải lụa lọc đi lọc lại mấy lần, chắc chắn không còn cặn bã, lúc này mới bỏ gạo nếp vào vo.
Gạo nếp vốn trắng như tuyết sau khi cho vào dính một tầng màu bẩn thỉu, đầu Nghiêm Lãng Tình nháy mắt bắn ra bốn chữ to —— phí của trời! Những cái bánh chưng này mang ra ngoài cho mấy vị trọng tài cao cấp ăn, xử lý như vậy, chẳng lẽ không ngại bẩn sao? Nàng ta trong lòng không hiểu nổi, nhưng không tiện hỏi, cũng không muốn hỏi. Cuộc tỉ thí này liên quan tới danh dự của nàng ta, nàng ta tự nhiên sẽ không ngăn Lâm Đạm đi tìm chỗ chết.
Lâm Đạm vo gạo nếp xong thì bắt đầu xử lý thịt ba chỉ. Gia vị cô chọn không khác lắm so với Nghiêm Lãng Tình, chỉ là phân lượng có hơi khác nhau, đợi chuẩn bị hết thảy ổn thỏa mới bắt đầu gói bánh chưng. Nhìn ra được, thủ pháp gói bánh chưng của cô rất thành thạo, cổ tay lật một cái, cuống lá đã cuốn xong, phía dưới đệm một ít gạo nếp, ở giữa nhét vào một miếng thịt, phía trên đệm thêm ít gạo nếp, nhẹ nhàng lấy tay giữ chặt, sau đó khép lá lại, dùng dây buộc chặt, cuối cùng tết một nút thắt nho nhỏ ở cuống dây.
Nghiêm Lãng Tình cũng bắt đầu gói bánh chưng, hình dáng lớn nhỏ giống Lâm Đạm như đúc, gói xong một cái lại để vào cái chậu bên cạnh, chờ nấu chín.
Hai người gói từ sáng cho tới giữa trưa, cuối cùng mỗi người gói được năm mươi cân bánh chưng, đặt ở hai cái thùng hình dáng lớn nhỏ giống hệt nhau, vào lúc này đã nấu chín, đang bốc hơi nóng nghi ngút. Trước khi mọi người phát xét, Lâm Đạm đếm kỹ số lượng bánh chưng, sau đó đi tới bên thùng gỗ của Nghiêm Lãng Tình, từ từ nói: “Ta và ngươi hoán đổi chỗ đứng một chút.”
Nghiêm Lãng Tình tuy lòng đầy nghi ngờ, nhưng cũng cảm thấy không có gì, vì vậy đi tới bên thùng gỗ của cô đứng yên. Dù có đổi vị trí, nàng ta cũng nhận ra thùng gỗ của mình, chẳng lẽ còn bị Lâm Đạm giở trò được chắc?
Lâm Đạm lúc này mới đến trước mặt các vị khách, chắp tay nói: “Xin mời các vị đại nhân mang theo hai thị vệ vào phòng bếp, trao đổi vị trí hai thùng, trao đổi bao nhiêu lần tùy mọi người, không đổi cũng có thể. Một vị đại nhân tráo xong, một vị đại nhân khác lại vào tiếp tục tráo, đổi nhiều nhất năm vòng là được rồi, sau khi đi ra không thể nói cho người khác biết mình đã đổi bao nhiều lần.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hoàng đế có chút không rõ nước cờ của Lâm Đạm. Theo lý mà nói, bánh chưng đã gói kỹ nên mở ra mời trọng tài thưởng thức, sau đó phân ra cao thấp thắng bại. Nhưng bây giờ, Lâm Đạm tựa như đang chơi một trò chơi, đùa bỡn mọi người, rốt cuộc ai cho cô mượn lá gan?
“Bệ hạ đã đồng ý, cuộc tỉ thí này do thảo dân định đoạt, lời này còn giữ không?” Lâm Đạm không đáp mà hỏi ngược lại.
Hoàng đế nhăn mày, khoát tay nói, “Năm người đi ra, tráo đổi vị trí bánh chưng trong hai thùng đi.”
Năm người Thang Cửu, Điền Kiềm Quận vương, Thành Thân Vương, Cung Thân Vương, Uy Viễn Hầu lập tức bước ra.
Nghiêm Lãng Tình do dự trong chớp mắt, cuối cùng không đưa ra dị nghị gì. Những người này mặc dù đều là người ủng hộ Lâm Đạm, xong họ không phải trọng tài, không có tư cách bình phẩm bánh chưng, hoàn toàn không gây trở ngại gì cho cuộc tỉ thí. Lâm Đạm muốn xáo trộn hai thùng bánh chưng, để trọng tài không phân ra được người nào làm sao? Phương pháp này đúng là thông minh, nhưng cô quên rồi sao, ngồi ở đây toàn ngự trù lâu năm đi ra từ Ngự thiện phòng, hết sức quen thuộc với tay nghề Nghiêm Lãng Tình, trong đó còn có mấy người Hoàng thượng cố ý mời tới dạy dỗ nàng nấu ăn, coi như một nửa sư phụ của nàng.
Bọn họ không có chuyện không phân biệt được bánh chưng này do ai làm, huống chi Lâm Đạm sử dụng phương pháp bẩn thỉu như thế để xử lý gạo nếp, bánh chưng gói ra có thể ăn sao? Nghiêm Lãng Tình hết sức hoài nghi với chuyện này, đã nhận định mình có thể thắng. Lâm Đạm mười năm trước không bằng nàng, mười năm sau cũng vậy.
Hoàng đế cũng đoán được dụng ý của Lâm Đạm, không khỏi lắc đầu một cái. Vị Lâm chưởng quầy này thích dùng mấy trò khôn vặt, nhưng chưa khôn tới mức mấu chốt.
Mấy người Thang Cửu tráo bánh trong thùng gỗ, sắc mặt âm trầm đi ra. Trong mắt bọn họ, tất cả những gì Lâm Đạm chỉ là cố gắng giãy giụa mà thôi. Cuộc tỉ thí này, từ thời khắc cô nhận được thư mời đã thua rồi, dưới cường quyền không có công bằng, điểm này cô hẳn biết rõ.
Lâm Đạm lại biểu tình hết sức ung dung chắp tay nói: “Quá trình thể hiện tài năng đã xong, tiếp theo ta sẽ quy định cách bình phán. Các vị ngồi đây trong lòng đều có điểm thiên vị, khó tránh khỏi mất công bằng, trong mắt ta đều không phải trọng tài tốt. Ta muốn mang hai thùng bánh chưng này tới cửa thành, chia ra bóc vỏ cắt nhỏ, để người vào thành nếm thử, sau đó dựa theo sở thích của mình mang một cái bánh chưng đi. Bánh chưng của ai được dân chúng chọn nhiều hơn, người đó liền thắng, như vậy công bằng chưa? Mọi người yên tâm, ta đã đánh dấu lên bánh chưng, phân rõ cái nào là của ai, ta còn đếm rõ từ trước, hai thùng bánh chưng có bốn trăm cái, thùng nào còn nhiều hơn để một bên, tránh cho không thể phán định.”(1) Chi ma can: một loại kẹo truyền thống rất đặc sắc tại vùng Sơn Đông, dùng đường lúa mạch làm nguyên liệu chính, thông qua chế biến được bánh đường dẻo dai hình tròn, trải qua nhiều công đoạn nữa làm thành hình trụ, sau đó dính hạt mè vào. (theo baidu)