Hoàng đế có ôm cảm tình khác lạ với Nghiêm Lãng Tình, thời điểm nhìn nàng tự nhiên thấy thuận mắt hơn so với người ngoài. Nhưng dù vậy, hắn cũng không thể tự lừa dối lương tâm nói bánh chưng Nghiêm Lãng Tình gói ăn ngon hơn Lâm Đạm. Kết quả tranh tài sớm đã có, hắn hiện tại nói gì cũng vô ích, cứ thành thật với dạ dày mình thôi.
Nghĩ đến đây, hắn để đũa xuống từ từ nói: “Lâm Đạm, ngươi thắng.”
Vừa dứt lời, trong nhã gian truyền tới tiếng vang giòn giã, hóa ra là Nghiêm Lãng Tình ném đũa xuống. Tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng ta, lại thấy nàng ta hốc mắt ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt, tay chân phát run, tựa như không chịu nổi gánh nặng vậy. Cha nàng ta Nghiêm Thủ Nghiệp nhìn chằm chằm Lâm Đạm, mặt đầy vẻ oán phẫn và không cam lòng.
Lâm Đạm khom người hành lễ, trên mặt không có chút đắc ý nào: “Vậy thì mời Nghiêm ngự trù thực hiện đánh cược, trả lại kim đao và công thức nấu ăn.”
Nghiêm Lãng Tình khó khăn há miệng, tựa hồ muốn nói chuyện, Nghiêm Thủ Nghiệp đã nhớn nhác kêu lên: “Không được, đó là đồ của cha ta, là của nhà họ Nghiêm ta, dựa vào cái gì phải cho ngươi?”
“Tổ sư gia trước khi lâm chung truyền cho cha ta, vậy đó là đồ của cha ta. Năm đó các ngươi muốn lấy từ tay ta về, bằng vào tay nghề của chính các ngươi, hôm nay ta lấy nó về, bằng vào tay nghề của chính ta, có gì không đúng?”
Nghiêm Thủ Nghiệp còn muốn tranh cãi, Hoàng đế đã nhíu chặt chân mày, mặt lộ vẻ không vui. Nghiêm Lãng Tình lập tức níu vai cha mình, nói giọng khàn khàn: “Đồ ta đã mang đến, giao lại cho ngươi.” Nàng mang đến là để thể hiện mình khoan dung độ lượng, không ngờ lại bại bởi Lâm Đạm. Nhưng bách tính đã phán xét nàng thua, Hoàng thượng cũng chính miệng thừa nhận, nàng cứ coi như không cam tâm đến thế nào đi nữa thì làm được gì?
Lâm Đạm để kim đao một bên, mở công thức nấu ăn của nhà họ Nghiêm ra nhìn, chân mày không khỏi nhướng cao. Công thức nấu ăn được Nghiên Lãng Tình chia thành hai bộ phận, phần dưới của Lâm Bảo Điền trả lại cho Lâm Đạm, nửa còn lại đáng lẽ chỉ có sáu mươi trang, nhưng bây giờ, quyển công thức nấu ăn này đã dày hơn so với trước, có thể thấy những năm này Nghiêm Lãng Tình cố gắng bổ sung, nghiên cứu không ít món ăn mới, tăng thêm huy hoàng cho công thức nấu ăn nhà họ Nghiêm.
Nhưng Lâm Đạm càng xem chân mày càng nhíu chặt, đến cuối cùng thì cười lạnh. Cô xé một trang trong đó ra, đưa cho một đầu bếp tới xem cuộc thi, nói: “Gân nai kho tàu, ta nhớ món này do Lưu sư phụ chế tạo, hôm nay vật quy nguyên chủ; cá hấp nguyên con này là của Phương đầu bếp, trả lại cho ngài...” Cô lục tục xé xuống rất nhiều công thức nấu ăn, trả lại từng cái một cho người đã nghiên cứu ra nó.
Những người này nhìn nhìn Nghiêm Lãng Tình, lại nhìn nhìn Hoàng đế, nhận không được, không nhận cũng không xong.
Hoàng đế mặt lộ nghi ngờ, không ngờ Lâm Đạm huyên náo ra chuyện như vậy, Thành Thân Vương cười lạnh nói: “Hoàng thượng sợ là có điều không biết, ngự trù của ngài rất bá đạo, mình không làm ra được món ngon lấy lòng ngài, liền tới dân gian mạnh mẽ cướp đoạt món ăn của người ta, còn không cho người ta bán, nói là để ngài ăn, người ngoài không thể ăn nữa, ăn là tội đại bất kính. Nếu thật là vậy, Hoàng thượng ngài liệt kê một loạt tên món ăn ra đi, để bọn thần không ăn, tránh cho bọn thần mắc phải sai lầm lớn!”
Cung Thân Vương cố làm ra vẻ kinh hoàng vung tay: “Nếu thật là vậy, bọn thần chẳng phải chết đói hết? Hoàng thượng ăn thịt, chúng ta không thể ăn, Hoàng thượng uống nước, chúng ta cũng không thể uống sao?”
Thành Thân Vương vội vàng an ủi: “Yên tâm, không chết đói, ngươi có thể tới quán cơm Nghiêm gia ăn cơm. Thức ăn Hoàng thượng từng ăn, nơi khác không cho phép bán, chỗ đó vẫn làm y theo không lầm. Người ngoài kính sợ hoàng quyền, nhà họ thì không, họ có Nghiêm ngự trù làm chỗ dựa cơ mà!”
Hai người một xướng một họa, ngấm ngầm đả kích đồng thời vạch trần toàn bộ thủ đoạn của nhà họ Nghiêm, chụp lên đầu họ cái mũ vượt quá bổn phận lấn át hoàng quyền, Nghiêm Thủ Nghiệp bị dọa sợ run như cầy sấy, mặt không còn chút máu. Nghiêm Lãng Tình không thể tin nhìn về phía cha mình, thê lương hô: “Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Xong rồi lập tức quỳ xuống, thỉnh tội với Hoàng đế: “Hoàng thượng, thảo dân chưa bao giờ nói qua lời đó, thảo dân cũng bị che đậy, cầu ngài thứ tội!”
Hoàng thượng hai mắt nhìn kỹ nàng ta, con ngươi luôn hiện ánh sáng nhu hòa giờ phút này đã vô cùng băng lãnh. Nghiêm Lãng Tình ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, tim không khỏi hung hăng giật mạnh. Nàng ta ở trong cung đã lâu, không thường về nhà, vạn không ngờ tới người ta sẽ tác uy tác quái tới mức đó. Nàng ta chỉ muốn học thêm vài món ăn mà thôi, cũng thật lòng dìu dắt đầu bếp nhân gian, hóa ra lại hại ngược bọn họ. Khó trách hôm nay mấy vị đầu bếp được mời tới nhìn thấy nàng ta biểu tình rất cứng ngắc, tựa như giận mà không dám nói gì, lại tựa như rất khinh bỉ.
Nhưng người ngoài đánh giá nàng ta thế nào, nàng ta không quan tâm nữa, nàng ta chỉ lo lắng Hoàng thượng sẽ bất mãn với mình. Thang thế tử sớm đã ghét nàng ta từ mười năm trước, hôm nay nàng ta thua kim đao, thua công thức nấu ăn, Nghiêm Lãng Tình nàng giờ cái gì cũng không phải.
Nghiêm Thủ Nghiệp bị dọa sợ không dám nói lời nào, để đi theo sau con gái dập đầu. Trước đây thời điểm diễu võ dương oai, chèn ép người cùng nghề, ông ta nào có nghĩ đến ngày hôm nay.
Lâm Đạm tháo toàn bộ công thức nấu ăn người nhà họ Nghiêm giành được ra, đặt ở một bên chuẩn bị trả lại nguyên chủ.
Hoàng đế nhìn cô một cái, lúc này mới nhíu mày nói: “Đúng lên đi, dù sao quán ăn nhà các ngươi đã đóng cửa, chuyện trước kia cho qua đi. Những công thức nấu ăn này thuộc về ai, người đó tự đi cầm về, ngày sau nên thế nào thì thế đó. Trẫm là Hoàng thượng, cũng là người đứng đầu vạn dân, thứ trẫm có thể ăn, người trong thiên hạ cũng có thể ăn.”
Nhẹ nhõm một câu, đã bỏ qua cho cha con nhà họ Nghiêm. Thành Thân Vương và Cung Thân Vương mặt lộ bất mãn, nhưng không nói gì thêm nữa.
Lâm Đạm vẫn đang tháo công thức nấu ăn, tháo đến một tờ trong đó, biểu tình bình tĩnh rốt cuộc dâng lên rung động: “Nếu ta nhớ không lầm, món thịt vạn phúc này là món ăn thành danh của Nghiêm ngự trù phải không? Bởi vì món ăn này, Hoàng thượng mới nhìn trúng tài nấu nướng của người, mang ngươi vào trong cung.”
Biểu tình vừa mới buông lỏng của Nghiêm Lãng Tình lại bắt đầu căng thẳng.
Lâm Đạm liếc nàng ta một cái, giọng mang chế giễu nhè nhẹ: “Nào có ai hay, thịt vạn phúc chính tông không phải làm như vậy, thậm chí không phải dùng thịt để nấu. Nghiêm ngự trù, ta nhớ ngươi từng nói đời này ngươi sẽ không bao giờ làm món ăn của cha ta, thế vì sao lại mang tâm huyết của cha ta đi tranh thủ tiền đồ cho chính mình. Ngươi người này đúng là mặt ngoài một kiểu, sau lưng một kiểu...”
Nghiêm Lãng Tình môi một mực phát run, tựa hồ muốn phản bác, nhưng khẩn trương không nói ra lời. Nghiêm Thủ Nghiệp lại cây ngay không sợ chết đứng hét: “Lâm Đạm, ngươi không nên nói bây nói bạ! Món ăn này rõ ràng do Lãng Tình nhà ta nghiên cứu chế tạo, ta có nhìn tận mắt!”
Lâm Đạm khép lại công thức nấu ăn, từ từ nói: “Phải không? Là chính ngươi nghiên cứu ra, hay là nghe học trò của cha ta nói cho? Nếu ta nhớ không lầm, hai học trò của cha ta hiện nay đều đang làm đầu bếp cho quán cơm Nghiêm gia.”
“Ngươi, ngươi miệng nói không có chứng cứ, ngậm máu phun người!” Nghiêm Thủ Nghiệp giận đến mức hộc máu, Nghiêm Lãng Tình thân là người trong cuộc gương mặt phờ phạc, từ đầu đến cuối im lặng không nói.
Lâm Đạm mở cửa phòng, nói: “Có phải không có bằng chứng hay không, chờ ta làm xong thịt vạn phúc chân chính rồi nói sau.” Dứt lời đi thẳng vào phòng bếp.
Hoàng đế nhìn Nghiêm Lãng Tình một cái thật sâu, lúc này mới không nhanh không chậm đuổi theo, mấy người còn lại sao ngồi yên nổi, vội vàng chạy đi xem náo nhiệt. Cuộc tỉ thí hôm nay đúng là đợt sóng này chưa hết đã có đợt khác tới, thật sự quá chìm nổi nhấp nhô, xuất sắc ngoạn mục mà! Ai có thể nghĩ tới Lâm chưởng quầy vốn phải thua không thể nghi ngờ giành được thắng lợi trước uy áp hoàng quyền? Ai có thể nghĩ tới Nghiêm ngự trù nhìn như ôn nhu hiền lành, bên trong lại là một nữ tử tâm cơ thâm trầm, không lúc nào không dụng tâm hiểm độc cơ chứ.
Lâm Đạm là khách quý Hoàng đế mang tới, cô muốn mượn phòng bếp, chủ quán nào dám không vâng lời, lập tức chuẩn bị bếp lò rộng rãi nhất, còn giúp cô chuẩn bị hết nguyên liệu nấu ăn. Cô cầm lên một khối đậu hủ, cắt thành hai phần lớn chừng hai tấc, khắc một chữ Vạn xinh đẹp lên đó, bỏ vào nãi thang hầm xương thơm nồng hầm nấu, ước chừng sau hai khắc lấy ra, dùng múc ra chút nước tương, không ngừng trộn thêm gia vị, khiến cho nước tương đậm đặc, biến thành màu nhàn nhạt, xong rồi bỏ đậu hủ bỏ vào tiếp tục hầm, nhưng không để ngập đậu.
Thành Thân Vương nhắc nhở: “Nước tương của ngươi quá ít, khối đậu hủ không thể hoàn toàn chìm trong nước tương, không đủ nhập vị.”
Lâm Đạm cười yếu ớt nói: “Vương gia có chỗ không biết, dân nữ muốn chính là mùi này.” Hai khắc sau, cô gắp từng khối đậu hủ ra, đặt chỉnh tề trong đĩa. Mọi người định thần nhìn lại, thấy khối đậu hủ đã biến thành màu tương, phía trên còn có màu trắng sữa, hình dáng hết sức cổ quái.
Lâm Đạm lại bỏ khối đậu hủ vào chảo dầu đã nóng già rán lên, mặt thấm màu tương sau khi rán tỏa mùi thơm bốn phía, nổi lên một tầng da xốp giòn, mặt khác không đụng vào dầu nên vẫn trắng nõn như cũ. Công đoạn này đã xaong, Lâm Đạm liền bỏ khối đậu hủ vào cốt thang hầm nấu, lại ngâm trong hồng thang, cuối cùng bỏ vào lồng hấp, sau đó dùng thịt cá, thịt gà, thịt heo băm nhỏ chế biến thành nước sốt sềnh sệch, nghiêng nghiêng đổ lên khối đậu hủ hấp chín, vẩy chút hành lá và mạt gừng lên.
Khối đậu hủ được hầm lặp đi lặp lại trong canh thịt và nước tương đã sớm hút no tinh hoa của chúng, trở nên thơm vô cùng, bởi vì bề mặt thấm màu tương, còn rán qua một lần, nhìn qua trông giống da heo như đúc, nếu không phải mọi người chính mắt nhìn thấy, còn tưởng đây là một bát thịt kho tàu, mà không phải đậu hủ.
Hoàng đế dẫn đầu gắp một miếng thưởng thức, ánh mắt lập tức sáng lên. Không thể trách, đậu hủ này không chỉ nhìn như thịt kho, ăn cũng giống, lại không có dầu mỡ từ thịt, ngược lại tràn đầy vị thịt đậm đà, non mềm và thuần hậu.
Lâm Đạm từ từ giải thích: “Mẹ ta thích ăn thịt, nhưng sợ béo, cha ta liền muốn chế tạo một món ăn ăn giống thịt mà lại không béo, vì vậy món thịt vạn phúc ra đời. Nó vừa hấp thụ vị mặn của thịt, lại không có khuyết điểm của thịt, không béo không ngấy, mềm non vị đậm đà, vào miệng là tan. Món ăn này, cha ta từng nói qua với ta, cùng với hai tên học trò của ông, nhưng chưa từng ghi vào công thức nấu ăn nhà họ Nghiêm, với lại khi đó không dám gọi là thịt vạn phúc, mà là thịt vạn tự (vạn tự: chữ Vạn), là bởi vết đao hình chữ Vạn đường cong phức tạp, chỉ có khắc chữ Vạn, đậu hủ mới có thể nhập vị. Nghiêm ngự trù, ngươi chỉ sợ biết được món ăn này từ chỗ hai tên học trò của cha ta, nhưng thủy chung không thể làm đậu hủ có vị thịt được, lúc này mới trực tiếp chọn thịt heo làm nguyên liệu đúng chứ? Chẳng qua là đồ bắt chước tầm thường, đến trong miệng ngươi, lại thành thịt vạn phúc nghiên cứu ra để chúc thọ Hoàng thượng. Nghiêm ngự trù, tâm tư tính toán của ngươi đúng là tinh xảo khéo léo cực kỳ, nếu có thể dùng nó ở kỹ thuật nấu nướng, thì hôm nay đâu tới nỗi bại bởi ta?”
Không có mười phần kinh nghiệm và khắc khổ luyện tập nghiên cứu, dù có lấy được một công thức nấu ăn, người bình thường cũng rất khó nấu được mùi vị ban đầu của nó, bởi bạn không biết phải xử lý nguyên liệu nấu thế nào, khống chế sức lửa ra sao, làm sao nêm nếm gia vị cho vừa miệng; nguyên liệu nấu ăn chưa xử lý xong, sức lửa thiếu chút xíu, gia vị ít đi một tí, món ăn này đã hoàn toàn thay đổi mùi vị.
Nghiêm Lãng Tình đúng là như Lâm Đạm nói, lấy được phương pháp nấu ăn lại không có cách nào làm ra đậu hủ có vị thịt, vì vậy chỉ có thể dùng thịt làm trực tiếp. Nàng ta không phải là không muốn chế tạo ra món ăn của riêng mình, nhưng năm đó bị Hầu gia đuổi ra ngoài, đang ở thời điểm bàng hoàng nhất. Nàng ta quá muốn tự mình xông ra chân trời mới, quá muốn đặt gót chân ở Kinh thành, quá muốn chứng minh bản thân, vì vậy không cẩn thận sa ngã.
Nhìn thấy ánh mắt có vẻ hơi chất vấn và thâm sâu của Hoàng đế, tấm lưng miễn cưỡng thẳng tắp của nàng ta rốt cuộc từ từ cong xuống. Lần này nàng ta đã thua, thua từ đầu đến đuôi, thua thân bại danh liệt!