Tạ Vô Diễn cũng chẳng nhiều lời với Thẩm Vãn Tình. Hắn vừa khoanh tay vừa nhìn Thẩm Vãn Tình bằng ánh mắt: “Tự cô nghe xem câu này của mình có phải rất ngu ngốc hay không“.
Dưới ánh mắt từ ái như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ, Thẩm Vãn Tình bị hắn nhìn đến mức chột dạ, cái đầu nhỏ càng ngày càng cúi thấp xuống như hamster đang gặm đồ ăn vậy.
Cô nghĩ tới nghĩ lui một hồi, quyết định liều một phen.
Dựa theo lẽ thường thì bây giờ Tạ Vô Diễn hẳn là đang cảm thấy đau lòng cho Phong Dao Tình. Hơn nữa lúc nãy ở hậu viện quan hệ của hai người cũng không tồi. Cho nên nếu cô lấy nữ chính ra để kích thích hắn một chút, không chừng có thể thuyết phục được vị tôn đại phật này thì sao?
“Huynh nghĩ xem, con họa bì quỷ này lắm mưu nhiều kế, tuy rằng đang bị thương nặng nhưng Kỷ đại ca cũng đã tiêu hao quá nhiều sức lực cho nên chưa chắc đã có thể chiếm thế thượng phong.” Thẩm Vãn Tình phân tích rành rọt: “Vạn nhất trong lúc giao đấu, một nữ tử yếu đuối như Phong tỷ tỷ gặp phải bất trắc gì thì sao?”
“Thế hả?” Tạ Vô Diễn nhướng mày.
Thẩm Vãn Tình gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”
Tạ Vô Diễn: “Ừ, vậy đúng là rất đáng thương.”
Hắn nói xong câu này thì không nói thêm gì nữa.
Thẩm Vãn Tình đợi một lúc mới có thể chắc chắn rằng Tạ Vô Diễn không phải đang dừng lại lấy hơi, cô bắt đầu hoài nghi tiểu thuyết mình đọc có phải là bản lậu hay không.
Chỉ vậy thôi?
Anh chỉ cảm thán một câu vậy là thôi á hả?
Cái tên nam phụ mãi mãi không có được nữ chính nhưng vẫn điên cuồng cố chấp như anh chỉ ừ hứ một câu vậy thôi á hả?
Thẩm Vãn Tình thất bại liên tiếp hai lần thì cảm thấy đau lòng ghê gớm, bèn tức giận quấn hết mớ chăn trên giường lên người, giống như một con mèo con đang giận dỗi bọc mình trong cái ổ của nó không ló đầu ra ngoài. Nhưng cô không cẩn thận cử động hơi mạnh một cái nên động đến vết thương trên người, tức khắc đau không muốn sống nữa, mặt nhăn như quả mướp đắng.
Tạ Vô Diễn dựa vào ghế, tay thi thoảng gõ gõ trên mặt bàn.
Có lẽ hắn cảm thấy bộ dạng tức giận của Thẩm Vãn Tình rất thú vị nên hỏi đùa một câu: “Cô muốn ta đi giúp bọn họ?”
Vừa nghe hắn nói vậy, Thẩm Vãn Tình khí thế tăng vụt, lập tức chồm lên, gật đầu như bổ củi.
“Cũng không phải không được.” Tạ Vô Diễn thong thả ung dung nhả ra mấy chữ: “Cầu xin ta đi.”
“Cầu xin huynh.” Thẩm Vãn Tình chớp mắt, nhanh chóng tiếp lời hắn, thậm chí còn không dừng lại lấy hơi, nhân tiện triple kill hắn luôn: “Cầu xin ngươi cầu xin ngươi cầu xin ngươi!”
“...”
Lần này đến phiên Tạ Vô Diễn cạn lời.
Trăm năm trước cứ lúc nào hắn nhàn rỗi không có việc gì làm thì sẽ bắt vài tên trừ yêu đến Ma vực chơi, hơn một nửa người trong đám người đó tự xưng là danh môn chính phái, người nào người nấy đều gân cổ lên gào: “Ta nhổ vào! Đồ yêu ma nhà ngươi, nếu ta cầu xin ngươi nửa chữ thì sẽ hổ thẹn với lê dân bá tánh trong thiên hạ!”
Tuy rằng cuối cùng mấy tên thiếu hiệp đó cũng sẽ khóc lóc thảm thiết mà nhận sai, nhưng tốt xấu gì lúc đầu cũng phải làm ra vẻ một chút.
Đây là lần đầu tiên Tạ Vô Diễn nhìn thấy một người đến làm ra vẻ cũng lười như Thẩm Vãn Tình.
Cho nên hắn trầm tư nhìn Thẩm Vãn Tình, hắn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc nhà họ Kỷ đường đường là thế gia trừ yêu, ngày thường sẽ dạy dỗ con cái như thế nào. Hắn còn đang nghi ngờ nàng mới là gián điệp mà người ta cài vào nhà họ Kỷ, chuyên môn để bêu rếu thanh danh nhà bọn họ.
Thẩm Vãn Tình nhìn biểu cảm kỳ lạ của hắn, vươn tay kéo kéo tay áo hắn, bắt đầu dùng chiêu làm nũng mà đến bản thân cô nghe xong cũng nổi hết da gà: “Tạ đại ca nói lời phải giữ lấy lời đấy!”
Có việc nhờ vả thì gọi là Tạ đại ca.
Không có việc gì thì gọi Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình bị thiệt.
Hắn cúi đầu gạt tay Thẩm Vãn Tình ra, không nói một lời mà đứng lên, vuốt vuốt quần áo, tựa hồ chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng hùng dũng của Tạ Vô Diễn, Thẩm Vãn Tình cúi đầu xuống, cuối cùng cũng yên tâm.
Thôi bỏ đi, để đại ma vương này đi trảm yêu trừ ma quả thật là làm khó người ta.
Thật ra cô không lo Kỷ Phi Thần không bắt được họa bì quỷ, nhưng nếu hắn thật sự bắt được thì cái người hễ mở miệng ra lại gọi Kỷ đại ca - Tằng Tử Vân nhất định lại điên tình lên, toàn tâm toàn ý mà cầm giấy chứng nhận nữ phụ độc ác bắt đầu hành nghề.
Ván đã đóng thuyền.
Thẩm Vãn Tình thở dài.
Cũng chẳng còn cách nào khác, sau này phải cố gắng thêm một chút.
“Cô định ở lại đây một mình sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt bỗng vang lên.
Thẩm Vãn Tình nghe tiếng thì ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại.
Tạ Vô Diễn đứng trước cửa sổ, quần áo không gió tự tung bay. Mặt hắn nhìn không ra vui buồn, ánh trăng đổ xuống hắn người như khoác thêm một lớp áo gấm, cả người toát ra hàn khí.
Hắn liếc nhìn cô, giọng nói bình thản: “Lại đây.”
Nói đến đây Thẩm Vãn Tình lập tức hiểu ý của Tạ Vô Diễn. Cô cũng không rảnh lo lắng thương thế trên người, lập tức xuống giường, bước đến bên cạnh hắn.
Sau đó, hai người lại tiếp tục rơi vào trầm tư.
Bây giờ chắc chắn phải dùng khinh công mới có thể đuổi kịp hai người Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình.
Nhưng Thẩm Vãn Tình đang bị thương, hơn nữa dựa vào vài đòn công phu mèo quào của cô, tốc độ còn chẳng nhanh bằng một đứa trẻ đang chạy.
Vì thế cô thấp thỏm xoa xoa tay, quyết định phá vỡ sự yên lặng, đàm phán trao quyền chủ động cho Tạ Vô Diễn: “Hay là huynh chọn một tư thế đi? Ta cái nào cũng được.”
Tạ Vô Diễn: “...”
*
Mới rời khỏi khách điếm một đoạn không xa Thẩm Vãn Tình đã nhìn thấy một nơi lửa bốc lên tận trời. Yêu khí bốn phía không ngừng đổ dồn về nơi đó tạo thành một vòng tròn rất lớn. Sau đó kim quang lóe lên, một tiếng gầm lớn xé nát yêu khí thành từng mảnh.
Linh kiếm chấn động ầm ầm, toàn thân tản kiếm khí màu đỏ đậm, bay qua bay lại giữa đám yêu khí đậm đặc này.
Hai lực lượng khủng bổ cứ như vậy đối chọi lẫn nhau.
Tằng Tử Vân đứng giữa hai luồng sức mạnh này, ôm ngực không ngừng nôn ra máu tươi. Toàn thân nàng ta đều là máu, run rẩy như liễu trước gió nhưng không còn sức lực mà kêu một tiếng nào.
Trong lòng nàng hiểu rõ, chỉ cần Kỷ Phi Thần hơi phân tâm một chút, tính mạng của nàng sẽ khó mà bảo toàn.
Phong Dao Tình tung ra một kết giới, che chở Kỷ Phi Thần khỏi bị yêu khí ăn mòn.
Nhưng dù hai người ăn ý thế nào thì thể lực cũng đã bị tiêu hao rất nhiều.
Vô số tiểu yêu kêu gào thảm thiết nhào lên trước, chiến thuật biển người vẫn vô cùng hữu dụng, chỉ cần một trong hai người phân tâm, kết giới liền sẽ có lỗ hổng.
Kỷ Phi Thần không thể không phân tâm, giơ một tay ra giúp Phong Dao Tình gia cố kết giới.
Họa bì quỷ nhạy bén phát hiện ra thời cơ, một sợi yêu khí len lén thoát ra, thít chặt lấy cổ của Tằng Tử Vân làm nàng cơ hồ không thở nổi, chỉ có thể liều mạnh giãy giụa theo bản năng.
“Tiểu Vân!”
Quan tâm tất sẽ loạn, Phong Dao Tình phun ra một ngụm máu tươi, kết giới bị phá vỡ.
Trong phút chốc, yêu khí đan thành một tấm màng thật lớn lao về phía Tằng Tử Vân.
Đồng tử của Tằng Tử Vân co rụt lại, nàng há miệng thở dốc, nhưng sợ yêu khí đang thít chặt cổ làm nàng ta không thể nói được một chữ nào, chỉ có thể giương mắt nhìn cái chết đang đến gần.
“Cẩn thận!”
Kỷ Phi Thần phóng người lên, nhanh tay lẹ mắt, triệu hồi linh hoạt kiếm, muốn chắn cho nàng.
Nhưng có người còn nhanh hơn hắn.
Người đó hiên ngang lao từ trên trời xuống, kiếm khí mãnh liệt ào tới, ngang ngược bổ đôi tấm lưới này ra.
Tằng Tử Vân ngẩng đầu lên nhìn.
Đó là một người mặc quần áo màu đen, đứng ở phía ngược sáng, góc áo tung bay, mặt mày nghiêm nghị.
Trăng lạnh như sương, dưới đường kiếm sắc bén kia tụ thành một điểm, chóa mắt đến mức làm cho người ta không cách nào rời mắt.
Tạ Vô Diễn quay đầu, đôi mắt nhìn về phía nàng không một chút gợn sóng nhưng lại có khả năng uy hiếp lớn hơn bất cứ ánh mắt cuồng nộ nào.
Quang cảnh vô cùng hài hòa.
Thứ duy nhất không hài hòa chính là...
“Chạm đất chưa chạm đất chưa???” Thẩm Vãn Tình co rúm người lại, dính chặt trên cánh tay Tạ Vô Diễn. Cô tựa đầu vào bả vai hắn, hai mắt nhắm tịt không dám ngẩng đầu lên nhìn xung quanh: “Nói thật là ta hơi sợ độ cao.”
Đây là lần thứ hai cô được trải nghiệm cảm giác bị người ta dùng khinh công xách đi.
Trải nghiệm này thật sự chẳng ra gì.
Nếu ở thời hiện đại thì cho dù ở trên đường cao tốc Tạ Vô Diễn chắc chắn cũng bị chú cảnh sát chặn lại phạt tội chạy xe quá tốc độ.
Tạ Vô Diễn nhìn Thẩm Vãn Tình sợ hãi đến mức rụt đầu rụt cổ bám vào cánh tay mình, vẻ mặt ghét bỏ: “Đánh nhau xong luôn rồi còn đâu.”
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng có can đảm hé một mắt ra nhìn xung quanh.
Cô nhìn thấy Tằng Tử Vân dùng ánh mắt sáng quắc đang nhìn mình.
Phong Dao Tình vẻ mặt lo lắng, Kỷ Phi Thần cả người đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, còn có con họa bì quỷ sống dở chết dở, đang nằm trên đất hộc máu ở cách đó không xa.
Xem ra là thật sự đánh xong rồi.
Cô cẩn thận tuột xuống từ trên người Tạ Vô Diễn, vuốt lại tà váy của mình, vô cùng lễ phép nói lời cảm ơn hắn. Sau đó cô quay người nhìn Tằng Tử Vân đang chật vật đứng phía sau, nghĩ nghĩ một chút rồi vươn tay ra đỡ nàng.
Tằng Tử Vân quật cường quay đầu, hừ một tiếng.
... Nhân vật không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao đã bị ghi hận - Thâm Vãn Tình - lập tức rơi vào trầm tư.
“Ta biết, ta biết ngươi là ai...”
Họa bì yêu đang nằm hộc máu bên cạnh thều thào, ánh mắt hận thù nhìn về phía Tạ Vô Diễn. Ả ta nói một câu phải thở dốc một hơi, nhìn qua như cái đèn cạn dầu sắp tắt.
Ả ta nhìn chằm chằm Tạ Vô Diễn rồi đột nhiên cười ha hả, tiếng cười càn rỡ làm cho người ta thấy lạnh người: “Người của Huyền Thiên các mà lại ở chung với hắn, các ngươi có biết hắn là ai không?”
Tạ Vô Diễn nghe vậy, ánh mắt trầm xuống.
Kỷ Phi Thần đến gần họa bì quỷ, nhíu mày nói: “Chết đến nơi rồi, đừng có nói nhăng nói cuội.”
“Ta nói nhăng nói cuội?” Nụ cười của họa bì quỷ dần dần trở nên dữ tợn.
Thẩm Vãn Tình thấy có gì đó không đúng. Cô đột nhiên nhớ ra, lần trước khi giao chiến với họa bì quỷ, Tạ Vô Diễn không hề che giấu yêu lực của mình.
Vì vậy, có lẽ là họa bì quỷ đã đoán ra cái gì, ả muốn vạch trần Tạ Vô Diễn trước mặt Kỷ Phi Thần.
Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn Tạ Vô Diễn.
Thật khó giải quyết.
Bây giờ Tạ Vô Diễn không thể tùy tiện ra tay giết chết họa bì quỷ.
Nam nữ chính đều là người thông minh, chắc chắn sẽ sinh nghi.
Họa Bì Quỷ: “Để ta nói cho ngươi biết rốt cuộc người ở bên cạnh ngươi là...”
Thẩm Vãn Tình cụp mắt, sờ chủy thủ trên eo, soạt một tiếng rút nó ra khỏi vỏ.
Tuy rằng không biết có tác dụng không nhưng cũng có thể thử một lần.
Giây tiếp theo, cô dùng hết sức lực của mình nắm lấy lưỡi dao, lưỡi dao cắt vào da thịt, máu tươi trào ra, chảy dọc theo lưỡi dao rơi xuống đất.
Thẩm Vãn Tình nhắm mắt, nương theo trí nhớ mà điều khiển linh lực chạy đến nơi miệng vết thương.
Cảm giác vô cùng đau đớn.
Không trung bốc lên một ngọn lửa, giống như muốn thiêu cháy toàn bộ bàn tay của cô.
Máu tươi kéo ra thành một vệt dài, kéo theo sức mạnh ập về phía họa bì quỷ.
Họa bì quỷ còn chưa nói hết câu đã bị ánh lửa quấn quanh thiêu đốt, chỉ có thể gào lên thảm thiết.
Lời của Meo: Hôm nay nhận được một tin vui sau những ngày tháng mài mặt ra chạy deadline hiuhiu. Mong deadline sẽ dịu dàng hơn với em để em được edit nốt truyện rồi beta lun một lèo một tuần ra nhật nhèoo chương ạaaa (///v///)