Đứa trẻ vô cùng sợ hãi, nước mắt nước mũi tèm lem, nó không dám cãi lại một câu nào, nghe vậy thì lập tức dập đầu ba cái.
Người xung quanh đều bày ra bộ dáng chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, hoàn toàn chẳng giống với vẻ đoàn kết chống địch ban nãy, chỉ có mẹ của đứa bé nhào lên phía trước ôm lấy nó, giọng nói run run: “Sao các ngươi có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy cơ chứ!”
Thẩm Vãn Tình cũng chẳng vừa: “Bà nói gì ta nghe không hiểu, bà cũng đến xếp hàng dập đầu đấy à?”
“Mày!” Mụ đàn bà kia đột nhiên ngẩng phắt lên, trợn mắt nhìn Thẩm Vãn Tình.
“Ta hiểu rồi.” Thẩm Vãn Tình nhấc chân lùi lại chừa ra một khoảng trống, ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Diễn ý bảo: “Chỗ này là sân khấu của huynh, huynh cứ thong thả thôi, không cần vội vàng làm gì.”
Mụ đàn bà kia sửng sốt, quay đầu nhìn Tạ Vô Diễn đứng bên cạnh, run rẩy cắn môi dưới, một lúc sau mới chậm chạp dập đầu một cái.
Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu nhìn chung quanh một lượt, người nào chạm phải ánh mắt của cô cũng không hẹn mà cùng cúi đầu, vẻ mặt sợ hãi, thậm chí còn có một bà lão gào lên: “Thôn chúng ta sắp xong đời rồi!” giống như cô là một kẻ vô cùng độc ác tàn nhẫn vậy. Đến lúc tiếng khóc nức nở ai oán vang lên hết đợt này đến đợt khác, thậm chí còn có xu hướng xướng phổ thêm tiết tấu trầm bổng nhịp nhàng thì Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Ác thì ác luôn thể đi.
Vì thế, lúc Kỷ Phi Thần diệt trừ con sơn yêu kia rồi đưa Phong Dao Tình và Tằng Tử Vân trở về thì nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị: Thẩm Vãn Tình chắp tay sau lưng, xung quanh là một đám người đang quỳ trên đất cúi đầu nơm nớp lo sợ, còn Tạ Vô Diễn nhàn nhã đứng một bên lau lưỡi kiếm dính máu của mình, động tác rất chậm rãi. Ánh trăng chiếu vào lưỡi kiếm lóe lên vô cùng chói mắt, chỉ cần kiếm hơi di chuyển một chút, đám thôn dân kia sẽ không hẹn mà cùng run như cầy sấy.
“Hôm nay không phải các ngươi đang quỳ trước ta mà đang quỳ trước lương tâm của mình. Mạng của các ngươi là mạng, thế mạng của những tu sĩ kia không phải là mạng chắc?”
Thẩm Vãn Tình bước thong dong, rất có tác phong của thầy giáo dạy học: “Đừng có nghĩ các ngươi là bá tánh bình dân thì có cái quyền lợi dụng lòng tốt của người khác, tuy rằng bây giờ các ngươi thành tâm thành ý...”
“Vãn Tình.”
Kỷ Phi Thần buông Tằng Tử Vân đang hôn mê xuống sau đó bế Phong Dao Tình đang bị thương đi đến bên cạnh bọn họ. Hắn quay đầu nhìn đám thôn dân giờ phút này đang vô cùng ngoan ngoãn, nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Muội đang...”
“Ta...” Thẩm Vãn Tình sờ đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vô Diễn đang đứng cách đó không xa.
Tạ Vô Diễn đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn đám người kia, chỉ nhẹ nhàng thu kiếm vào trong vỏ. Đám người kia ngay lập tức thở phào một hơi. Thẩm Vãn Tình giải thích: “Bọn họ đang sám hối.”
“Sám hối?” Kỷ Phi Thần cũng không phải một tên ngốc: “Tại sao đột nhiên lại...”
“Muội đang lấy đức thu phục lòng người.” Thẩm Vãn Tình trợn mắt nói dối.
Kỷ Phi Thần không nói một lời, chỉ nhìn cô với vẻ không tin tưởng lắm.
Được rồi.
Thật ra là sau khi Thẩm Vãn Tình không thể nhịn được nữa thì quyết định sử dụng vũ lực nện đám thôn dân kia một trận, cô xoa eo, nói nếu bọn họ còn dám càn quấy như vậy thì sẽ để Tạ Vô Diễn rút lưỡi bọn họ.
Tạ Vô Diễn: “?”
Tại sao lại là ta rút?
Thẩm Vãn Tình giỏi nhất là dùng mấy chiêu cáo mượn oai hùm thế này.
Tuy rằng Kỷ Phi Thần cũng đoán được một chút ẩn tình nhưng hắn cũng không vạch trần. Trận chiến ngày hôm nay làm cho cả thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi, giữ lại tính mạng của đám thôn dân này chỉ vì hai chữ nhân nghĩa không lúc nào không nhắc nhở hắn phải làm tròn trách nhiệm của bậc trượng phu. Hắn nhìn Phong Dao Tình đang thở thoi thóp trong lòng mình, hốc mắt đỏ lên, cắn răng nói: “Các ngươi đã giết hại rất nhiều tu sĩ, làm nhiều người vô tội bị thương, nếu hôm nay nàng ấy có mệnh hệ gì, ta...”
“Khụ khụ.” Phong Dao Tình ho khan vài tiếng, người ngợm máu me be bét, nàng khó khăn mở mắt ra nhìn đám thôn dân đang quỳ rạp trên đất, đột nhiên giơ tay nắm lấy tay Kỷ Phi Thần, lắc đầu: “Bọn họ chỉ bị yêu vật mê hoặc tâm trí mà thôi, tuy rằng đáng giận nhưng vẫn có thể cho họ một cơ hội nữa để ăn năn.”
Không biết tại sao, Thẩm Vãn Tình hình như nhìn thấy hào quang thánh khiết tỏa ra từ hai người bọn họ. Cuối cùng cũng đến rồi hả? Phân cảnh nhân vật chính dùng sự thiện lương của mình cảm hóa ác nhân ấy?
Cô nghe xong chỉ cảm thấy nhọc hết cả lòng, dù sao đây cũng là sân khấu của nhân vật chính, hơn nữa một vai phản diện làm cho người ta phải nơm nớp lo sợ như cô đứng một bên còn có vẻ hơi lạc quẻ nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nữ phụ độc ác đứng bên cạnh nhân vật chính lương thiện tốt bụng cũng coi như đang hy sinh thân mình góp một viên gạch xây nên đại kết cục HE viên mãn rồi. Vì thế, Thẩm Vãn Tình vừa tự cảm thán vừa bước từng bước về phía xe ngựa, định bụng trèo lên đó đánh một giấc, kết quả vừa liếc mắt sang bên cạnh cô đã phát hiện Tạ Vô Diễn đang nhìn Phong Dao Tình chăm chú, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nếu nhất định phải miêu tả kỹ càng thì chính là kiểu... mày kiếm hơi nhăn, ánh mắt ngưng đọng, dịu dàng như tuyết vừa tan. Thẩm Vãn Tình cảm thấy hoảng hốt.
Xong đời.
Có lẽ là có cô đứng cạnh nên sự đối lập càng trở nên rõ ràng, Tạ Vô Diễn nhất định đã sinh ra hảo cảm với Phong Dao Tình - cái người dù thân mạng thương thế nặng nề nhưng vẫn một lòng hướng thiện này.
Nhưng Tạ Vô Diễn cũng không biết Thẩm Vãn Tình đang bổ não những gì. Hắn chỉ đang đơn thuần tự hỏi có phải đám người này tu tiên lâu quá nên đầu óc có vấn đề hay không thôi. Đúng lúc đó, hắn đột nhiên nhìn thấy Thẩm Vãn Tình nhìn sang mình.
Thẩm Vãn Tình chạm mắt với Tạ Vô Diễn, tay nắm áo hắn, ra sức dùng ánh mắt thương lượng, giọng nói thanh thúy: “Tạ đại ca, huynh cùng ta về xe ngựa nghỉ ngơi nhé?”
Tạ Vô Diễn: “...?”
Thẩm Vãn Tình vừa nói vừa bắt chước bộ dáng làm nũng của các tiểu cô nương: “Xe ngựa ở xa quá, chỗ kia không có tí ánh sáng nào, lại còn vừa gặp phải con sơn yêu đáng sợ như vậy, người ta... người ta sợ!”
Tạ Vô Diễn cuối cùng cũng tin đám người tu tiên này tu lâu quá đầu óc nhất định sẽ có vấn đề.
Hắn im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Cô đang diễn vở tuồng nào vậy?”
“...” Hỏi kiểu gì đấy? Cô tỏ ra đáng yêu một chút cũng không được à?
Thẩm Vãn Tình cũng rất đáo để. Cô phẫn nộ xoay người, một mình đi về phía xe ngựa.
“Tạ huynh.”
Cuối cùng thì Kỷ Phi Thần đang bận tỏa ra hào quang thánh khiết cũng cất lời nói giúp: “Huynh đưa Vãn Tình lên xe ngựa trước đi, bọn ta sẽ tới ngay.”
Tạ Vô Diễn đáp lời sau đó nhìn Tằng Tử Vân vẫn đang hôn mê dựa vào gốc cây rồi lại nhìn sang Thẩm Vãn Tình đã đi được một quãng xa. Hắn trầm tư một lúc, cất bước đi đến bên cạnh Tằng Tử Vân, vươn tay nắm cổ tay của nàng ta, truyền linh lực vào.
“A!”
Tằng Tử Vân đột nhiên mở mắt ra, cả người ập về phía trước, ra sức thở hổn hển. Tạ Vô Diễn buông tay, chuẩn bị đứng lên: “Đi thôi.”
“Khoan đã!” Tằng Tử Vân gọi hắn lại, sau đó cúi đầu, mặt hơi hơi đỏ lên: “Tạ đại ca, ta, chân ta... không còn sức nữa rồi...”
Tạ Vô Diễn bình tĩnh nhìn nàng ta, sau đó gật đầu: “Ồ.”, sau đó quay người bước đi, chỉ lưu lại một bóng lưng lạnh lùng. Tằng Tử Vân nhìn bóng dáng, hắn, đặt tay lên ngực, chỉ thấy tim đang đập rộn ràng như nai nhỏ chạy loạn. Huynh ấy không ôm nàng ta, nhất định là do cảm thấy không thể làm vấy bẩn sự trong sạch của nữ hài tử. Đúng là một người chu đáo!
*
Tuy rằng không biết mấy lời Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình nói với đám thôn dân đó có tác dụng không nhưng bọn họ thật sự giữ lời hứa, vừa về đến Huyền Thiên Các đã phát ra vài y tu đến thôn kia chữa bệnh cho người già và mấy đứa trẻ.
Phong Dao Tình trọng thương, Kỷ Phi Thần gần đây cơ hồ thức trắng đêm chăm sóc nàng. Mà không có nữ phụ thực lực Tằng Tử Vân chạy đến gây rối, quan hệ của bọn họ càng ngày càng tốt. Mắt thấy tiến độ hoàn thành nhiệm vụ càng ngày càng tăng lên, Thẩm Vãn Tình cảm động rơi lệ. Nhưng đến ngày hôm sau, tiến độ nhiệm hoàn thành nhiệm vụ đột nhiên ngừng lại, sau đó tụt một khoảng lớn, không phải vì nam nữ chính cãi nhau mà là bởi vì tối hôm đó Tạ Vô Diễn suýt nữa bóp chết Tằng Tử Vân.
[Hệ thống: Cảnh báo! Cảnh báo! Nữ phụ quan trọng sắp tử vong, cốt truyện có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, mong ký chủ chú ý.]
Tằng Tử Vân chết rồi, Huyền Thiên Các trưởng lão nhất định sẽ không để yên. Hơn nữa nếu Huyền Thiên Các xảy ra thảm án, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ của nam nữ chính, sau đó làm cho cốt truyện sụp đổ. Huống chi, Tạ Vô Diễn cũng có khả năng vì chuyện này mà bại lộ thân phận.
Vậy tại sao Tạ Vô Diễn lại muốn bóp chết Tằng Tử Vân? Nguyên nhân rất đơn giản.
Vì Tằng Tử Vân bày tỏ lòng ái mộ của mình đối với hắn nhiệt tình quá mức, ngày nào cũng chạy đến phòng của hắn quấn lấy hắn muốn hắn luyện kiếm cùng nàng ta, quấn lấy hắn mời hắn ăn điểm tâm chính tay nàng ta làm. Kiếm pháp nàng ta kém cỏi, hơn nữa điểm tâm cũng không ngon. Mà Tạ Vô Diễn lại suy nghĩ rất đơn giản. Hắn thấy ứng phó với mấy kẻ này rất phiền phức nên chỉ muốn bóp một phát chết luôn.
Lúc Thẩm Vãn Tình biết được tin này, tối ngày hôm sau cô lập tức ôm chăn gối đi gõ cửa phòng của Tạ Vô Diễn, chuẩn bị giám sát hắn không cho hắn hành động bậy bạ lung tung.
Tạ Vô Diễn mở cửa, khi nhìn thấy Thẩm Vãn Tình quấn chăn đầy người, nhân tiện còn cầm theo một đống thoại bản giống như đang muốn cắm trại ở chỗ này thì nhất thời rơi vào trầm tư.
“Ta sợ tối.” Thẩm Vãn Tình nói dối không chớp mắt: “Cho nên ta tới chuẩn bị ngủ với huynh.”
Tạ Vô Diễn: “?”
Cô nghe xem mấy lời cô đang nói có phải tiếng người không?
“Không có gì phải xấu hổ cả, ta ngủ dưới đất là được.” Thẩm Vãn Tình chui qua cánh tay đang chống lên cửa của Tạ Vô Diễn khom lưng đi vào, nhanh nhẹn trải chăn gối rồi chui vào nằm. Nhân tiện cô còn rất hào phóng mà vỗ vỗ cái gối, thoải mái nói: “Nghĩ thoáng một chút, chúng ta đều là người giang hồ, không cần câu nệ tiểu tiết như vậy.”
Tạ Vô Diễn: Đầu óc cô có bình thường không đấy?
______Meo: Nhà có hai anh cưng chiều nóc nhà một phép: Một anh thả nữ phụ giữa đường để ôm vợ, một anh vợ chỉ đâu thì đánh đó, được quá =))))))))))))))