Thẩm Vãn Tình nhanh chóng bật dậy chuẩn bị chạy trốn nhưng lại bị Tạ Vô Diễn ấn bả vai ngồi xuống.
Giọng Tạ Vô Diễn trầm trầm, giọng điệu lạnh lùng: “Chạy cái gì? Tại sao lại không ngắm nữa?”
Thẩm Vãn Tình: “Không, ta có đang ngắm gì đâu.”
Tạ Vô Diễn: “Vậy nàng đang làm gì?”
“Đang phỉ nhổ bọn họ.” Giọng cô vừa nhịp nhàng vừa chất chứa tình cảm sinh động phong phú: “Thân là nam nhi sao có thể làm ra chuyện như vậy! Quả thực là suy đồi đạo đức, xuống cấp nhân phẩm!” Nói xong, cô còn không quên ân cần bưng chén trà lên: “Tạ đại ca, huynh tới đây làm gì vậy?”
“Tới tìm một thứ đồ.”
Tìm đồ?
Thẩm Vãn Tình không hiểu mô tê gì.
Mãn Nguyệt Lâu này có cái gì mà Tạ Vô Diễn muốn tìm?
Tạ Vô Diễn quét mắt nhìn bốn phía Mãn Nguyệt Lâu rồi lại nhìn sang Thẩm Vãn Tình đang đầy vẻ tò mò, hắn giơ tay đẩy đẩy cái trán của nàng, bình thản nói: “Ta tới tìm thứ Hà Hướng Sinh để lại nơi này.”
Thẩm Vãn Tình gật đầu: “Vậy huynh cứ tìm đi nha, ta còn đang vội đi gặp lâu chủ, lâu chủ gọi ta rồi, ta đi đây mai gặp lại nhé...”
Chưa kịp đi được bước nào cô đã bị Tạ Vô Diễn lôi về.
“Nàng vội cái gì?” Tạ Vô Diễn cười tủm tỉm nhìn cô: “Ta thấy trà bánh đều dọn lên rồi, hay là nàng ăn xong rồi lại đi?”
Thẩm Vãn Tình đành phải nhe răng cười theo hắn: “Sao có thể thế được, ta ghét nhất là nhìn đám tiểu quan này, người có đạo đức tốt giống như ta sẽ không nhịn được mà răn dạy bọn họ một phen mất!”
Tạ Vô Diễn gật đầu: “Ừ, vậy thì nàng dạy đi.”
“...”
Trước uy lực của Tạ Vô Diễn, Thẩm Vãn Tình rưng rưng ngồi xuống. Cô hít sâu một hơi, bắt đầu nói lung tung.
“Tên cầm sư kia lại dám nuôi móng tay! Còn ra thể thống gì! Không giống Tạ đại ca, đốt ngón tay thon dài, vừa nhìn đã thấy rất có lực. Đây mới là bàn tay đáng để người ta tán thưởng!”
Tạ Vô Diễn: “...”
“Người đang khiêu vũ kia lại dám phanh cổ áo ra, hơn nữa vừa nhìn qua đã thấy người ngợm gầy gò! Còn ra thể thống gì! Không giống Tạ đại ca, cơ thể khỏe mạnh, lại còn có cả cơ ngực! Đây mới là cơ ngực đáng để người ta tán thưởng!”
Tạ Vô Diễn bắt đầu hối hận khi bảo Thẩm Vãn Tình nói chuyện.
“Giọng của nhạc sư kia vừa nghe đã thấy rất nữ tính, còn ra thể thống gì! Không giống Tạ đại ca, giọng nói từ tình, vừa khàn khàn gợi cảm vừa trầm thấp, làm cho người ta nghe xong là tim đập thình thịch. Đây mới là giọng nói đáng để...”
“Thẩm Vãn Tình.” Tạ Vô Diễn xoa huyệt Thái Dương, cắn răng nói: “Nàng có thể đi rồi.”
Thẩm Vãn Tình lập tức nhảy cẫng lên: “Tạm biệt Tạ đại ca!”
Thẩm Vãn Tình vừa nhanh nhẹn chạy trốn vừa cảm thán: đây đại khái chắc là sức mạnh của ngôn ngữ trong truyền thuyết nhỉ?
Sau khi lên lầu ngồi đợi một hồi lâu chủ cũng đến.
Lâu chủ vẫn thướt tha như cũ, được người dìu đến ghế chủ tọa. Lúc nhìn Thẩm Vãn Tình, thái độ và ngữ khí lãnh đạm hơn trước không ít. Thậm chí sau khi biết được chủ mưu đằng sau là Hà phương sĩ, lâu chủ vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nàng ta nhẹ nhàng gật đầu sau đó phái người mang khế ước bán thân đến, xé vụn nó trước mặt Thẩm Vãn Tình: “Được, đa tạ tiên nhân giúp đỡ, tất nhiên ta sẽ làm như đã hứa, trả tự do cho Giang cô nương.”
Mọi việc diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến.
Thẩm Vãn Tình ngồi đối diện với lâu chủ hồi lâu, sau đó không nói một lời mà đứng lên chuẩn bị đi, nhưng khi đi đến cửa cô lại dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng ta, đột nhiên cười nhẹ: “Lâu chủ, ngài hôm nay như biến thành một người khác vậy.”
“Khác ra làm sao?” Lâu chủ cầm ly trà, tuy rằng khóe môi treo một nụ cười nhưng ý cười rất nhạt: “Tiểu cô nương mới quen ta được mấy ngày, sao lại có thể nhìn ra ta giống hay khác chỗ nào được?”
“Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Thẩm Vãn Tình nhẹ giọng nói, giống như đang nói chuyện vu vơ vậy: “Chỉ là ta nhớ rõ mấy ngày trước lúc diệt trừ thực mộng yêu ngài còn rất cẩn thận, nhất định phải xác nhận rằng thực mộng yêu đã bị diệt trừ mới thả bọn ta đi. Nhưng hôm nay chuyện lớn như vậy, ngài lại không cần chứng cứ đã sảng khoái đồng ý với bọn ta, làm ta hơi bất ngờ.”
Lâu chủ không đáp lời, chỉ là ý cười dần dần nhạt đi, nàng ta buông chén trà trong ra, giọng nói lạnh nhạt: “Tiên nhân nói lời này có hơi xúc phạm ta đấy, ta chỉ là thấy mấy ngày nay gió êm sóng lặng nên mới yên tâm mà thôi. Hơn nữa Hà phương sĩ này quả thật vẫn còn nhớ tình xưa nghĩa cũ, rất có khả năng làm ra loại chuyện như vậy.”
“Cũng đúng, là do ta mạo muội.” Thẩm Vãn Tình hào phóng cười nhẹ, cô đẩy cửa bước ra ngoài một bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: “Nhưng mà ta nhớ ban nãy ta chỉ mới nói Hà phương sĩ là chủ mưu của vụ hút hồn phách của người khác, nhưng lại chưa nói hắn làm vậy là vì cái gì. Lâu chủ, câu “nhớ tình xưa nghĩa cũ” này của ngài...”
Mắt cô hơi lóe lên: “... thật sự không thể không làm người xưng một câu thông minh.”
Lâu chủ hơi giật mình, động tác khựng lại tại chỗ.
Thẩm Vãn Tình không nói thêm gì nữa mà quay người đi thẳng.
Tối hôm qua sau khi nhìn thấy ma ma bên người thái thú thiêu hủy bộ quần áo màu vàng Thẩm Vãn Tình đã đoán ra được rằng có lẽ chuyện này thái thú cũng có một phần, tuy rằng nhìn vào thái độ của Hà phương sĩ thì có vẻ như mọi chuyện đều do một mình hắn lên kế hoạch. Nhưng thật ra nghĩ kỹ lại thì từ khi bọn họ bước vào Mãn Nguyệt Lâu, tất cả giống như đang bị một bàn tay vô hình đẩy đi vậy.
Thẩm Vãn Tình làm mồi thu hút thực mộng yêu, sau khi trừ yêu thì rời đi, sau đó cơ duyên xảo hợp vào ở trong phủ thái thú, thái thú phu nhân nhập ma tập kích Phong Dao Tình. Tất cả những chuyện này nếu chỉ dựa vào mỗi Hà phương sĩ thì không thể hoàn thành được. Lâu chủ và thái thú, hai người này thiếu bất cứ người nào thì kế hoạch này cũng không thể tiến hành thuận lợi được.
Lúc Thẩm Vãn Tình rời khỏi Mãn Nguyệt Lâu không nhìn thấy Tạ Vô Diễn. Cô đợi hắn hồi lâu cũng không thấy hắn ra, vì thế đành về phú thái thú trước. Nhưng vừa bước qua cổng chính, còn chưa kịp về phòng đã bị dẫn đến thư phòng. Xem ra lâu chủ đã phái người nói gì đó với thái thú.
Thái thú chắp tay sau lưng, không nói một lời mà đứng quay lưng với cô một hồi lâu, sau đó mới xoay người, nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Thẩm cô nương, ta hỏi cô một câu.”
Thẩm Vãn Tình: “Mời ngài nói.”
“Tú nương, có phải thật sự không còn cơ hội sống lại hay không?”
“Không còn nữa, hồn phách của Tú nương đã chuyển thế.” Thẩm Vãn Tình nhìn hắn, sau khi yên lặng hồi lâu mới nói: “Thái thú đại nhân, đây là lựa chọn của nàng ấy. Ngài và nàng ấy nương tựa nhau bao nhiêu năm chẳng lẽ lại không biết nàng không hề muốn lấy mạng của người vô tội đổi lấy mạng sống của bản thân?”
Thái thú nhắm mắt lại, lại yên lặng: “Ta biết.”
Thái thú đã biết thân phận của Hà phương sĩ từ sớm. Bởi vì bội kiếm của hắn treo một cái túi gấm, hoa văn ở trên đó vừa nhìn đã biết là do Tú nương thêu.
Ông ta đã được nghe rằng năm đó Tú nương từng cứu một đạo sĩ. Ông ta biết đây chính là tên đạo sĩ đó. Thái thú không biết Hà phương sĩ muốn làm như thế nào, nhưng ông ta biết ông ta muốn làm gì.
Đây chính là nguyên nhân mà Hà phương sĩ có thể ở Mãn Nguyệt Lâu làm được nhiều chuyện như vậy mà thần không biết quỷ không hay. Tuy rằng trên danh nghĩa lâu chủ đang mời đạo sĩ đến trừ yêu nhưng thật ra đang âm thầm phối hợp với Hà phương sĩ. Ngày đó thực mộng yêu có thể dễ dàng đi vào giấc mơ của Thẩm Vãn Tình chính là vì khi tiếp khách cô đã uống phải ly trà bị yểm bùa.
Thái thú phu nhân bị đâm thủng tim là ngoài ý muốn. T