Bầu không khí bên trong xe ngựa càng ngày càng trở nên kỳ quái.
Tạ Vô Diễn ôm kiếm đứng dựa vào cửa, mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt kia rõ ràng là đang xem kịch vui.
Thẩm Vãn Tình ngồi thẳng lưng, đôi tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, cúi đầu, mắt nhìn thẳng xuống đất, nỗ lực làm lơ ánh mắt chứa ý cười ngâm ngâm kia của Tạ Vô Diễn.
Người ta bảo hít drama hóng chuyện thiên hạ có thể làm cho tâm trạng của phụ nữ trở nên vui vẻ, quả nhiên, Tằng Tử Vân bây giờ hoàn toàn không có vẻ gì là khó chịu như lúc nãy nữa.
Nàng ta mở to mắt, chăm chú dựng tai nghe ngóng, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt của hai người, không bỏ sót bất cứ một biểu cảm nào. Thậm chí nàng còn cầm điểm tâm trên bàn lên vừa nhìn vừa nhai nhóp nhép.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động.
Tạ Vô Diễn cất bước đi đến bên cạnh Thẩm Vãn Tình rồi ngồi xuống, dựa người về phía sau, ghế dựa phát ra tiếng cọt kẹt.
Lưng của Thẩm Vãn Tình theo bản năng càng thẳng hơn.
Bây giờ cuộc đời cô không còn gì để nuối tiếc, chỉ hy vọng hắn không nói chuyện với mình để có thể chót lọt vượt qua cửa ải xấu hổ này.
Sau đó Tạ Vô Diễn nói: “Thẩm cô nương, cô không có gì muốn nói với ta sao?”
Thẩm Vãn Tình: “!”
Anh còn dám hỏi anh còn dám hỏi à!
Chẳng lẽ một tiểu cô nương như ta không biết thẹn thùng sao?
Thẩm Vãn Tình thiếu chút nữa tức ngất xỉu, cô cứng đờ quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp đôi mắt tràn đầy hứng thú của Tạ Vô Diễn.
Quá ngoan độc.
Người này rõ ràng biết cô đang nói dối cho nên cố ý hỏi cô như vậy.
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, chuẩn bị sử dụng chiêu thức lợi hại nhất của các tiểu cô nương ứng phó với hắn.
Mặt đỏ, thẹn thùng, sau đó trả lời có lệ.
“Tạ công tử đừng trêu đùa ta, tuổi ta còn nhỏ, lời nói không thể coi là thật được.”
“Không nhỏ.” Tằng Tử Vân vừa nhai điểm tâm chóp chép vừa ú ớ nói: “Cô đã mười tám rồi, tầm tuổi này người ta đều đã lấy chồng sinh con hết rồi đấy.”
Thẩm Vãn Tình sắp tức chết.
Ai mướn cô phát biểu vậy, nhiều đồ ăn như vậy còn không bịt được cái miệng của cô hả?
Cô quay đầu nhìn về phía Tạ Vô Diễn, sau đó chính mắt thấy hắn kiêu ngạo nâng mi lên nhìn lại mình.
Bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, quả thực là khó lòng lấp liếm.
Vì thế Thẩm Vãn Tình quyết định mặc kệ.
Bây giờ mà thừa nhận mình đang nói dối, chi rằng cắn răng thừa nhận rằng mình đang ái mộ Tạ Vô Diễn, sau đó bị hắn cự tuyệt một cách tàn nhẫn. Nếu chuyện này bị Tằng Tử Vân truyền đến tai nam nữ chính, có khi còn có thể làm cho Phong Dao Tình càng thêm tin tưởng mình đã hết hy vọng với Kỷ Phi Thần.
“Được rồi.” Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tạ Vô Diễn, khẽ cắn môi, sau đó tỏ vẻ ngượng ngùng, “Quả thực ta đã đem lòng ngưỡng mộ Tạ công từ lâu.”
Tằng Tử Vân đứng bên cạnh hóng chuyện: Ú ù.
Cứ như vậy, hai người nhìn nhau ước chừng hơn nửa phút.
Thẩm Vãn Tình nôn nóng chờ đợi Tạ Vô Diễn cự tuyệt mình.
Nhưng không ngờ ngồi đợi một hồi, không những không nghe thấy lời cự tuyệt của Tạ Vô Diễn mà lại nhìn thấy khóe môi của hắn nhẹ nhàng cong lên một chút, sau đó hắn chậm rãi khoanh tay, ý cười trong mắt càng đậm, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Từ từ.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên nhớ ra.
Tên này bụng dạ nham hiểm, chưa bao giờ hành động theo lẽ thường, rất có khả năng hắn đang trêu đùa cô, có khi nhân cớ này hắn còn định kết làm đạo lữ với cô để đường đường chính chính ở lại đây gây khó dễ cho nam nữ chính.
Vì thế cô nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay của hắn, nụ cười trên mặt sắp không giữ nổi nữa: “Khoan đã! Tạ công tử... huynh hãy suy nghĩ kỹ một chút, dù sao thì đây cũng là chuyện có liên quan đến chung thân đại sự của người ta mà.”
Đôi mắt của Tằng Tử Vân càng mở lớn hơn nữa: Ú ù!!
Tạ Vô Diễn không phải tên ngốc.
Từ khi nghe được mấy lời kia, hắn đã biết Thẩm Vãn Tình đang bịa chuyện để lừa gạt Tằng Tử Vân, vậy nên hắn cũng muốn trêu chọc cô một chút. Hắn muốn nhìn xem nếu hắn tiếp tục hùa theo cô thì tiểu cô nương láu cá như thỏ này sẽ chật vật như thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cuống cuồng hoảng loạn, thậm chí là ánh mắt mang theo vẻ khẩn cầu kia của Thẩm Vãn Tình, Tạ Vô Diễn đột nhiên cảm thấy mất hứng.
Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi giữa phụ nữ với nhau đúng là nhàm chán.
Hắn cụp mắt, nhẹ nhàng rút bàn tay của Thẩm Vãn Tình đang nắm lấy cánh tay của mình ra, giọng nói bình thản: “Xin lỗi, Tạ mỗ từ chối.”
Tằng Tử Vân đáng hóng hớt bên cạnh: Oa!!!
Nghe được hai chữ “từ chối”, Thẩm Vãn Tình cảm giác như mình vừa sống lại, thậm chí cảm động suýt rơi lệ, thiện cảm đối với Tạ Vô Diễn cũng tăng vèo vèo.
Phản diện quả nhiên vẫn tốt bụng ghê.
Cô ngồi ngay người lại, thấy tim vẫn còn đập thình thịch, vì thế bèn vươn tay cầm lấy một miếng điểm tâm lên ăn cho đỡ sợ.
Nhưng cô vừa mới duỗi tay ra đã bị Tằng Tử Vân nắm chặt.
“Không sao đâu Thẩm cô nương.” Tằng Tử Vân bây giờ không còn vẻ mặt thù địch như lúc trước nữa mà ánh mắt chỉ còn vẻ thương cảm: “Ta sẽ giữ bí mật chuyện này giùm cô.”
Thẩm Vãn Tình: “... Cảm ơn.”
Rất nhanh sau đó Thẩm Vãn Tình đã hiểu ra, thứ không thể tin tưởng nhất trên thế gian này chính là cái miệng của phụ nữ.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Tằng Tử Vân nhảy ra ngoài nhanh như chớp, ôm lấy cánh tay của Phong Dao Tình thì thầm.
Sau đó Phong Dao Tình kinh ngạc trừng to đôi mắt, quay đầu lại nhìn Thẩm Vãn Tình, sau đó lại kéo Kỷ Phi Thần nhỏ giọng nói nói mấy câu.
Cuối cùng, ba người đứng thành vòng tròn thì thầm với nhau.
Chưa đến nửa nén hương, gần như tất cả mọi người đều biết chuyện cô bị người ta từ chối.
Thẩm Vãn Tình ngồi trên xe ngựa nhìn ba người kia thì thầm to nhỏ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì có lẽ lần này Phong Dao Tình sẽ hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng đối với cô.
Không ngờ rằng, lúc vừa bước chân xuống xe, còn chưa kịp ăn cơm, Kỷ Phi Thần mặt mày xanh mét xách Thẩm Vãn Tình đến một nơi hẻo lánh.
Thẩm Vãn Tình còn chưa nói được câu nào đã nghe thấy hắn nghiêm nghị quát: “Quỳ xuống.”
Thẩm Vãn Tình: “?”
“Tiểu Vân đã nói hết với ta rồi.” Kỷ Phi Thần thấy cô có vẻ khó hiểu, mặt càng thêm nghiêm, đột nhiên đập một phát lên bàn, sau đó nói, “Vãn Tình, muội đã quên hết gia pháp của Kỷ gia rồi sao? Thân là con gái, ai dạy muội đi bức hôn con trai nhà người ta vậy hả?”
Từ từ, bức hôn?
Ai bức hôn?
Sau khi bị mắng một hồi, Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng hiểu ra Tằng Tử Vân đã cải biên quá lố câu chuyện của cô như thế nào.
*
Trời đã tối.
Bởi vì trên đường gặp chuyện nên bị chậm trễ một chút thời gian, vì vậy khi cả đoàn tìm được nơi nghỉ lại, màn đêm đã buông xuống.
Tạ Vô Diễn cởi áo ngoài, nhìn Huyền Điểu vẻ mặt khổ sở bên cạnh, phất tay giải khóa thanh chú cho nó.
Huyền Điểu bị bịt miệng một ngày bắt đầu tằng tằng bắn liên thanh: “Thật quá đáng, nữ nhân kia thật quá đáng, dám sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy với ta. Đã vậy nàng ta còn to gan lớn mật ngưỡng mộ điện hạ ngài, điện hạ là người mà kẻ có thân phận hèn mọn như nàng có thể mơ tưởng sao? Nàng ta nhất định đang muốn tính kế điện hạ...”
“Còn muốn thử khóa thanh chú lần nữa sao?” Tạ Vô Diễn tùy tiện để áo ngoài sang một bên, kéo kéo cổ áo.
Huyền Điểu nghe vậy, lập tức ngậm miệng.
Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng ồn ào.
Tạ Vô Diễn ngước mắt nhìn ra.
Thẩm Vãn Tình cúi đầu, vẻ mặt biết lỗi, ngoan ngoãn đi theo sau Kỷ Phi Thần phía sau, rõ ràng là vừa bị hắn dạy dỗ một hồi.
Huyền Điểu vẫy cánh bay vút lên, vừa nhìn thấy cảnh này lại không nhịn được mà mỉa mai: “Thấy chưa? Ta biết mà! Lúc trước đã nghe nói nữ nhân này dính lấy huynh trưởng không rời một bước, thì ra là lấy điện hạ ra làm lá chắn, quả thực là bụng dạ xấu xa, lớn gan...”
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Huyền Điểu uất ức xụi lơ trên vai Tạ Vô Diễn.
Điện hạ thay đổi rồi, ngài ấy lại dùng khóa thanh chú với nó!
Nữ nhân kia quả nhiên là hồng nhan họa thủy!
Tạ Vô Diễn rũ mắt, nhìn hai bóng người dưới lầu cho đến khi họ biến mất khỏi tầm mắt mình mới cong môi, cười nhạo một tiếng.
Thì ra là thế.
Đúng là nhàm chán.
*
Thẩm Vãn Tình phát hiện, có lẽ do cô xuyên vào đây nên đã làm phát sinh hiệu ứng bươm bướm.
Trong nguyên tác, nam nữ chính đã mâu thuẫn đến mức từ hôn, mà chính Huyền Thiên Các và Kỷ gia cũng có mâu thuẫn cho nên Kỷ Phi Thần cũng không kịp bận tâm đến việc trừ yêu. Mà bây giờ không có nguyên chủ ở giữa gây chuyện, quan hệ của nam nữ chính cũng không có vấn đề gì, kế hoạch trừ yêu cũng diễn ra sớm hơn rất nhiều.
Tuy mới chỉ có mấy ngày nhưng rất nhiều chuyện đã thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất.
Cho nên dựa theo nguyên tác, việc con họa bì yêu đêm đó bị tàn lưu yêu khí trên người Thẩm Vãn Tình hấp dẫn đến đây cũng không xảy ra.
Không chỉ vậy mà liên tiếp mấy ngày sau cũng không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng số người bị hại vẫn tăng lên.
Mới có hai ngày ngắn ngủi đã có ba người bỏ mạng.
“Chuyện gì vậy chứ?” Tằng Tử Vân hơi mất kiên nhẫn, chống cằm bực tức nói, “Có phải họa bì yêu đã tìm được con mồi lí tưởng hơn nàng nên từ bỏ rồi không?”
Phong Dao Tình cùng Kỷ Phi Thần cũng có vẻ sốt ruột.
Cho dù như thế nào thì việc để bọn họ tận mắt chứng kiến nhiều người như vậy liên tiếp chết đi trong cùng một ngày mà chính mình lại bất lực là một chuyện làm cho người ta vô cùng đau lòng.
Dựa theo nguyên tác thì họa bì yêu vô cùng chấp nhất đối với Thẩm Vãn Tình, cho dù bị Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần vây bắt, thà rằng bị đánh tan hồn phách nó cũng phải nuốt linh hồn của cô cho bằng được.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng chắc chắn nó không thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy.
Huống chi họa bì yêu còn lưu lại yêu khí trên người cô làm dấu, chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ phát hiện ra thôi.
Từ từ, yêu khí?
Thẩm Vãn Tình nhìn vòng tay bảo vệ trên cổ tay mình, hình như vừa nhớ ra cái gì.
Phong Dao Tình y thuật cao siêu, lúc nàng ấy chữa thương cho cô đã xua tan phần lớn yêu khí, chỉ để lại một ít yêu khí vô hại ở trên người cô để làm mồi.
Nguyên tác có ghi rõ, khi bắt đầu bắt yêu, yêu lực của họa bì yêu đã rất mạnh mẽ, cho nên nó vô cùng nhanh nhạy đối với yêu khí còn sót lại trên người Thẩm Vãn Tình.
Bây giờ kế hoạch bắt yêu bắt đầu sớm hơn so với nguyên tác, rất có khả năng họa bì yêu chưa kịp đột phá lên cảnh giới mới. Hơn nữa cô có pháp khí hộ thân ở bên người, có lẽ yêu khí trên người cô cũng đã bị che giấu hết.
Nhưng vậy hiện tại ngoại trừ chờ đợi họa bì yêu chủ động tìm đến đây, hình như không còn biện pháp nào khác.
Nhưng nếu yêu quái muốn tăng tu vi thì phải hút máu của con người, đặc biệt là người tu chân.
Thẩm Vãn Tình nhìn về phía Tằng Tử Vân.
Nàng ta quả thật là người phù hợp nhất.
Trong nguyên tác, họa bì yêu cũng đã tấn công Tằng Tử Vân, vì vậy rất có khả năng nàng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của nó.
[ Hệ thống nhắc nhở: Cảnh báo nguy hiểm, nữ phụ quan trọng Tằng Tử Vân lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm. Để ngăn cản cốt truyện cũ lặp lại, xin ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ bắt yêu.]
... Chậc.
Nếu đối tượng tấn công của họa bì yêu vẫn là Tằng Tử Vân, như vậy cốt truyện anh hùng cứu mỹ nhân sẽ lại lặp lại.
Thẩm Vãn Tình thở dài, quyết đoán tháo vòng tay của mình ra đưa cho Kỷ Phi Thần: “Được, đêm nay thử lại đi.”
Như vậy yêu khí sẽ không bị giấu đi nữa.
“Chuyện này...” Ngay cả Phong Dao Tình cũng hơi do dự, “Vãn Tình, muội không giữ pháp khí hộ thân trên người, nếu bọn ta không tới kịp, rất có thể...”
“Không sao đâu.” Thẩm Vãn Tình cười nhẹ: “Mọi người sẽ tới kịp mà.”
(Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu - Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor. Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!)