Một đêm khó ngủ, ba người trong căn biệt thự rộng lớn này đều có tâm sự riêng.
Hoa Vân Tích nằm lăn qua lộn lại không ngủ được. Cô cảm thấy thực sự xấu hổ khi nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình. Cũng may Lâm Hạo Lăng không đi đến bước cuối, hắn nói "Tôi chờ cô tự nguyện nằm dưới cơ thể tôi". Nếu
không cô chẳng còn mặt mũi đâu nhìn người nữa. Hắn nói như vậy tức là
hắn sẽ không từ chối nếu cô tiếp tục chủ động. Nhưng Hoa Vân Tích sẽ
không bao giờ lại đi chủ động leo lên giường người mình không thích mà
hắn cũng ghét mình. Cô nghĩ có lẽ do cô đột ngột thay đổi so với nguyên
tác nên gây cho hắn tò mò muốn tìm hiểu thôi, tác giả nói rằng Lâm Hạo
Lăng là một người cả thèm chóng chán, hắn sẽ sớm hết hứng thú thôi!
Chỉ cần cô không chủ động tiếp cận hắn thì mọi chuyện sẽ ổn phải không? Dù
sao thì Lâm Hạo Lăng cuối cùng vẫn yêu Hoa Vân Nhã và trở thành một
trong những người dồn Hoa Vân Tích vào đường cùng để thảo niềm vui nàng. Hoa Van Nhã từ nhỏ vốn căm ghét nguyên chủ Hoa Vân Tích rồi. Hoa Vân
Nhã theo cô nhớ thì nàng đã sớm biết mình mới là con ruột nhà họ Hoa
nhưng nàng cứ vờ như không biết. Lý do thì đơn giản thôi, nếu công bố
Hoa Vân Nhã là cuôn ruột thực sự còn Hoa Vân Tích mới là con nuôi. Cha
mẹ Hoa Vân Nhã nghĩ mình mang nợ tính mạng, dù đôi vợ chồng kia thất đức thì đứa trẻ cũng vô tội, họ sẽ san một chút lòng thương con sang cho
Hoa Vân Tích. Nhưng nếu cục diện cứ không thay đổi, Hoa Vân Tích nguyên
chủ lại kiêu ngạo làm người ghét vậy. Hoa lão gia và lão phu nhân sẽ
thấy mình thiệt thòi Hoa Vân Nhã, hết mình cưng chiều nàng đối xử lạnh
bạc với Hoa Vân Tích coi như bù lại. Thậm chí Hoa Vân Nhã làm vậy để Lâm Hạo Lăng cũng phản cảm với Hoa Vân Tích, vì hắn là người xét nghiệm ADN cho Hoa Vân Nhã và Hoa Vân Tích, hắn biết sự thật.
Hoa Vân Tích
nhập thì cũng đã nhập vào thân xác này rồi, cô không muốn dây dưa gì với cuộc sống của họ, không muốn như Hoa Vân Tích nguyên chủ tự mình đưa
lên cửa cho bọn hắn sỉ nhục. Cô muốn an bình sống tiếp. Nhưng Hoa Vân
Tích vẫn không khỏi cười khổ trong lòng, chỉ sợ chạy trời không khỏi
nắng! Mấy người đàn ông đó ai cũng lãnh huyết vô tình cả, chỉ e bọn hắn
vì muốn chuyện phòng the cầm sắt hài hòa hơn mà tranh sủng bằng cách đưa nữ phụ không mấy trọng lượng này ra ngược, dù sao cũng là truyện sắc,
cực sủng mà. Cầu trời bình an!
7 giờ, ba người ngồi trên bàn ăn
sáng. Hoa Vân Nhã và Lâm Hạo Lăng ngồi cạnh nhau, Hoa Vân Tích ngồi ở
phía đối diện. Thái độ của hắn với Hoa Vân Nhã vẫn như thường làm nàng
ta thập phần yên tâm nghĩ rằng hắn chỉ hứng thú nhất thời với Hoa Vân
Tích thôi. Thực ra thì Hoa Vân Tích cũng nghĩ vậy.
Người hầu bưng đồ ăn sáng từng món từng món để lên bàn. Thỉnh thoảng bọn họ còn lườm
Hoa Vân Tích như thể muốn nói "Bọn họ một đôi tình tứ cô Hoa Vân Tích
cái bóng đèn ngồi đấy cản trở!". Người hầu nhà họ Hoa ai ai cũng biết
Hoa Vân Nhã có tình ý với thúc thúc không huyết thống Lâm Hạo Lăng, Lâm
Hạo Lăng cũng dịu dàng cưng chiều Hoa Vân Nhã, bọn họ trời tạo nên một
đôi. Các người hầu vốn không ưa tính đỏng đảnh tiểu thư của Hoa Vân
Tích, biết nguyên chủ Hoa Vân Tích tiểu tam cố ý quyến rũ Lâm Hạo Lăng
nên càng không vừa mắt. Tất cả đều vui sướng khi người gặp họa nhìn Hoa
Vân Tích. Tưởng cái mặt hàng ngươi quyến rũ được ai chắc? Lâm Hạo Lăng
người ta có tiền, anh tuấn, tiêu sái làm sao thèm nhìn ngươi!
Hoa Vân Tích cũng nhận thấy những ánh mắt đó, cô cặm cụi nhấm nháp món ăn
không thèm để tâm. Dù sao cũng là ghét nguyên chủ, không chỉ vậy, họ và
cô cũng chỉ là người xa lạ.
Gần hết bữa sáng, Hoa lão gia và lão
phu nhân trở về sau chuyến du lịch cuối tuần. Lần đầu tiên nhìn thấy họ
Hoa Vân Tích cảm thấy họ thật tự do, phóng khoáng. Cô cũng tò mò về đôi
vợ chồng già thương yêu nhau làm người khác phát ghen tị lên này. Cô đọc truyện thấy họ rất có lòng thương người, có tín có đạo và tư tưởng rộng nữa. Họ không ngăn cấm Hoa Vân Nhã kết hôn với những 7 người chồng, chỉ mong nàng được hạnh phúc. Cô xem vài đoạn đối thoại giữa hai vợ chồng
này cũng khá thú vị.
Nhưng đến khi Hoa Vân Tích cười cười giơ tay vừa định đứng dậy chào hỏi một câu thì chỉ thấy họ nhàn nhạt gật đầu
lướt qua cô đi đến ngồi cạnh Hoa Vân Nhã và Lâm Hạo Lăng. Cô liền hết
muốn tò mò đành ngồi xuống ăn tiếp. Cô làm sao phải đi dùng mặt nóng
tiếp mông lạnh của họ!
Hoa lão gia và lão phu nhân lần này có
mang đặc sản về. Có của Hoa Vân Nhã, Lâm Hạo Lăng và người hầu, thậm chí con mèo nuôi cũng có phần. Hoa Vân Tích không biết thiếu sót thế nào
bọn hắn quên mỗi phần của Hoa Vân Tích.
Nhìn bọn hắn cười đùa kể
về chuyến đi, Hoa Vân Tích cảm thấy mình cứ thừa thừa thế nào ấy. Cô có
chút mất mát cúi gằm mặt xuống uống sữa.
Có cha mẹ thật tốt, Hoa
Vân Tích hận. Nữ phụ cũng được, người ghét cũng được, có cha mẹ thương
yêu là trên hết. Mất cha mẹ từ nhỏ nên cô không biết cảm giác đó là thế
nào.
Thôi, dù sao kể cả có cha mẹ thương yêu thì cô trọng sinh
vào họ vốn cũng không phải cha mẹ cô. Thế cũng tốt, không có mối liên hệ nào với thế giới này đỡ phải mang cảm giác tội ác chiếm sở hữu của
người khác để rồi sẽ phải cay đắng nhận ra những thứ phù phiếm giả tạo
đó không phải của mình.
Nhưng nói thế chứ vẫn có chút chạnh lòng a ~
Không được, phải về phòng sắp xếp lại suy nghĩ mới được!
Hoa Vân Tích đứng dậy xin phép một tiếng:
"Cha, mẹ, con ăn no, con xin phép về phòng."
Họ chỉ gật nhẹ không nói thêm gì nữa. Hoa Vân Tích lấy giấy ăn lau miệng, đẩy ghế ngọn vào rồi bước về phía cầu thang lên lầu.
Thấy bóng dáng Hoa Vân Tích biến mất nơi cầu thang. Lâm Hạo Lăng cũng lấy
giấy ăn lau miệng xin phép về phòng hoàn thành công việc. Còn Hoa Vân
Nhã ở lại trò chuyện với Hoa lão gia và lão phu nhân.
Lâm Hạo Lăng về phòng khóa trái cửa lại, mở tivi lên. Hắn thấy Hoa Vân Tích đóng rèm cửa tối om lại.
Bên kia, Hoa Vân Tích đóng rèm cửa xong liền lấy ghế dựa ngồi quay lưng vào tường, bật đèn học lên. Cô nhìn cái bóng in đậm trên tường, thở dài rồi bất chợt nói:
"Cô bạn nhỏ, chào mừng cô đã đến thế giới của tôi. Từ giờ có gì tôi sẽ tâm sự với cô."
Hoa Vân Tích ở thế giới cũ không người thân, chỉ chăm chú vào học đến cận
nặng nên không có bạn bè muốn chơi cùng. Có tâm sự, cô luôn nghĩ kể ra
là cách buông gánh nặng tốt nhất nhưng lại không có ai để kể. Thế nên cô tự soi đèn học để in bóng mình lên tường, tạo cho mình một cái bóng để
nói chuyện như một người thân. Thậm chí khi sang nước nào, cô còn nói
với nó bằng ngôn ngữ nước đấy. Giống như đó không phải chỉ là cái bóng
mà là một người bạn mới quen.
"Cô nói xem, có thấy họ như vậy rất đáng ghét không? Coi như có ơn với người ta nên bỏ tiền nuôi con cho
người ta, nhưng có cần giống bố thí như vậy không?"
"Họ nghĩ họ
trả ơn, họ có nghĩ đến sau này khi đứa trẻ đó biết bản thân mới thực sự
là con nuôi, thì không phải bao nhiêu tự hào hãnh diện đều trở nên giống như trò hề không?!"
"Nhìn họ tôi tự dưng tưởng, bộ dạng cha mẹ tôi trông như thế nào nhỉ?"
"Cứ nói đừng để tâm đến, nhưng cảm giác mình là người thừa thãi thật tệ."
Hoa Vân Tích tựa lưng vào ghế nhìn lên trần nhà "Tôi nghĩ...tôi sẽ
chuyển ra khỏi nhà họ Hoa."
"Cô bạn nhỏ của tôi, cô nghĩ lúc nào chuyển thì được?"
"Được rồi, hôm nay chuyển luôn đi! Số tiền tiêu vặt trong nửa năm kia có thể
mua được một căn hộ nho nhỏ, coi như vay vậy. Sau đó kiếm việc được tôi
sẽ trả số tiền đó cho họ!"
"Aaaa trời ơi! Còn phí học ở trường
nữa! Hình như nó rất đắt đỏ, nhưng cái trường dở hơi đó học từ 16 tuổi
đến tận 22 tuổi mới cấp duy nhất một giấy chứng nhận! Giờ bỏ thì uổng
quá ~"
"Phải a, đó là trường danh giá, có bằng loại tốt cùng với
năng lực của tôi còn lo không kiếm được tiền trả hết sao? Được rồi, học
tiếp, và phải cố gắng học! Bằng cấp không quan trọng nhưng không có nó
ai thèm nghe mình nói?"
"Có nên báo với họ một tiếng? Thôi thôi
thôi, người ta lại nghĩ tôi bày trò hại người gì mới. Lén chuồn cửa sau
là được, đằng nào Hoa lão gia và lão phu nhân cũng tận trách nhiệm rồi,
nên nếu tôi biến mất thì chắc họ cũng không để ý đâu! Không rối rắm nữa
Hoa Vân Tích, let's go!"
Hoa Vân Tích gói một số đồ dùng cần
thiết vào ba lô rồi men theo lối đi ra cổng sau. Bất ngờ ở đó cô thấy
Lâm Hạo Lăng dựa lưng vào cổng, cô giả vờ như không thấy đi lướt qua
hắn, nhưng bị hắn giữ lại.
"Cô..." Lâm Hạo Lăng nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp "Cô tính đi đâu?"
Hắn không biết nói gì lúc này thì được. Nói hắn tội nghiệp cô nghe có vẻ
ghê tởm, nói giữ cô lại hắn chẳng có tư cách gì. Hắn để ý cô từ sáng. Để ý cô im lặng nhìn xung quanh nhưng cố làm vẻ mình không thèm quan tâm,
để ý vẻ mặt cô mất mát cúi xuống khi đối diện sự lạnh nhạt của Hoa lão
gia và lão phu nhân, để ý dáng vẻ cô đơn trở về phòng của cô. Nghe Hoa
Vân Tích ngồi nói chuyện một mình trong phòng, Lâm Hạo Lăng thực sự bất
ngờ khi hóa ra cô đã biết sự thật.
"Tôi đi đâu có liên quan gì
ông chú đâu, bỏ ra!" Động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Hắn tưởng cô
không biết hắn nghĩ gì chắc? Nam nhân trèo lên giường nữ nhân mình ghét
thì có ba lí do: trả thù, đùa bỡn hoặc sỉ nhục. Không biết là lí do nào
cô cũng không chấp nhận được! Nam nhân, mở hai chân một lần cho hắn, hắn sẽ nghĩ nữ nhân đó dễ dàng đùa trong lòng bàn tay. Hứng lên thì lại
gần, không thì bỏ một xó!
Hắn buông tay, thở hắt ra: "Bỏ nhà đi
bụi hả, vác ba lô to thế kia? Vậy cô đi đi, bảo trọng." Lâm Hạo Lăng
nghĩ, hắn cũng có một phần lỗi trong việc này. Hắn bỏ qua mọi cảm xúc
của Hoa Vân Tích trong khi hắn biết rõ sự thật, còn bắt cô đối diện với
sự xấu hổ của chính bản thân chỉ để thỏa mãn cái suy nghĩ không ai được
chống đối mình của hắn, hắn tự cho là đúng nữ nhân nư cô chỉ cần cho cơ
hội là cô tự đưa lên cửa cho hắn chơi đùa. Hắn không biết lúc thở dốc
dưới thân hắn coi nghĩ thế nào, nhưng dù sao cô cũng là một nữ nhân, cô
sẽ cảm thấy bị sỉ nhục, đùa bỡn.
Lâm Hạo Lăng đau lòng, nhưng hắn biết rõ không phải hắn thích Hoa Vân Tích hay thương hại cô. Hắn chỉ
không muốn phải đối diện với hậu quả từ sự ti bỉ của bản thân thôi. Hắn
là người có nguyên tắc sống riêng, hắn có một nguyên tắc lớn: phải chịu
trách nhiệm với sai lầm của mình.
Lâm Hạo Lăng quyết định sẽ bên cạnh chăm sóc cô cho đến khi cô có cuộc sống ổn định, cô không cần cũng thế. Nhưng hắn sẽ không bao giờ ngờ đến, chịu trách nhiệm xong, hắn
cũng rơi luôn vào trong tay nữ nhân tên Hoa Vân Tích này, trái tim không thể thoát ra được.
Bực bội đẩy tay Lâm
Hạo Lăng ra, Hoa Vân Tích lườm hắn một cái rồi thản nhiên rảo bước lên
phía trước. Hắn nghĩ hắn là ai chứ, ban nãy thì tỏ vẻ như chưa từng có
gì xảy ra còn giờ thì lại ra vẻ như thân quen lắm. Cô không suy nghĩ
việc vì sao hắn lại ra đây, vì sao hắn lại biết cô định bỏ đi bởi tâm
trí cô hiện tại tràn đầy là sự giận dữ. Cô không muốn dây dưa với bất cứ những điều liên quan đến Hoa Vân Nhã.
Lâm Hạo Lăng nhìn Hoa Vân
Tích đi xa dần, hắn gọi cảnh vệ của mình yêu cầu một số người theo sau
cô từ giờ bảo vệ cô từ xa. Dù sao cũng là tiểu thư sống trong nhung lụa
từ bé, hắn lại trên danh nghĩa là chú của cô. Trước giờ nhà họ Hoa trên
danh nghĩa trả ơn cha mẹ cô, nhưng lại không cho cô cảm giác tình thương gia đình, đấy là thiếu sót của bọn hắn. Nay cô đột nhiên muốn tự lập,
nếu hắn không giúp đỡ cô chỉ sợ cô mới ra xã hội sẽ bị lạc lối, lừa bịp
hay cám dỗ.
Buổi chiều, Hoa Vân Tích đón xe buýt đi từ trung tâm
môi giới nhà đất đến thẳng trường Saint Maria, còn vác theo cả chiếc ba
lô nặng trịch. Trường này vốn là trường quý tộc, nơi gửi con của các nhà tài phệt lớn để đào tạo ra những nhà quý tộc, những người lãnh đạo,
chính trị gi, người kế nghiệp,... có vai vế lớn trong xã hội. Cũng có
khi đơn thuần là nhà giàu nên gửi con cái vô đây học, cái đó gọi là mặt
mũi thôi, như nguyên chủ Hoa Vân Tích. Nguyên chủ Hoa Vân Tích có lẽ
theo gen cha mẹ dân thường nên cũng không có cái tư chất gì gọi là quý
tộc, hơn nữa nhà họ Hoa cũng không bao giờ có ý định đẻ nhà họ Hoa. Đơn
giản thế thôi. Trừ một số điều luật quan trọng, còn đâu hầu hết những gì liên quan đến quá trình học tập, các hoạt động đều do hội học sinh đề
bạt và tổ chức bỏ phiếu kín theo luật đa số. Một buổi học từ 1 giờ 30
chiều giờ đến 9 giờ tối cũng là lấy phiếu bầu theo số đông học sinh mong muốn.
Cũng may nhờ thế sáng nay Hoa Vân Tích mới có thời gian
tra mạng đi tìm nhà ở, nhưng thực ra cũng chẳng có kết quả gì vừa ý, cô
vẫn phải mua ít bánh bơ ruốc và nước lọc rồi ăn uống ngủ nghỉ ở ghế đá
công viên. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến trung tâm môi giới. Thực ra cô
cũng không thích đến trung tâm môi giới chút nào. Vừa phải trả hoa hồng
cho họ, lại vừa thụ động trong việc tìm nhà. Nhưng không còn cách nào
khác, cô đành phải thỏa thuận với họ về giá cả và mong muốn.
Hoa
Vân Tích nghĩ chắc cô phải ngủ ở sân thượng của trường cho đến khi có
thông tin nhà ở. Thắc mắc tại sao Hoa Vân Tích không thuê khách sạn hay
nhà ở tạm thời? Đương nhiên là vì tiếc tiền rồi! Khách sạn đắt vậy sao
cô có thể bỏ tiền ra ở vài ngày liền được?! Còn thuê nhà, bây giờ thuê ở trung tâm của một thành phố lớn như vậy thì quả thực là tự đưa đầu cho
người ta chặt chém. Hơn nữa thuê nhà nào cũng phải đặt cọc ba tháng
trước. Tuy thuê một căn phòng trọ nho nhỏ thì số tiền ba tháng đó cũng
không là bao so với số tiền tiêu vặt nửa năm của Hoa Vân Tích, nhưng ở
thế giới kia cô vốn dĩ phải chắt chiu tiết kiệm từng đồng ăn bữa này lo
bữa mai nên cô chẳng dám tiêu phung phí tiền mình có.
Cha mẹ Hoa
Vân Tích cũng vì muốn tiết kiệm lo cho cô mà chịu sống chung nhà với Bác cả. Sau này họ mất, bác cả đứng tên người giám hộ nắm giữ sổ tiết kiệm. Hắn bòn rút từng chút một cho tới đại học. Vừa vào đại học thì số tiền
cũng hết, cô cũng bị cho khỏi nhà đó. Có thể nói là gần như tay trắng
vào đời. Cô không còn cách nào khác phải vừa làm thêm vừa học ngoại ngữ
và tiếp tục theo đại học, sau này cô mới được nhận một công việc dư giả
để cô tích góp mua nhà đỡ phải ở nhà thuê, cộng với ăn uống sinh hoạt.
Cho nên có cách nào để tiết kiệm được cô không ngại thử.
Thực ra
thì ngủ sân thượng cũng không phải không tốt. Sân thượng là đỉnh cao của một trường đỉnh cao, lại gần gũi với thiên nhiên -- Thôi cứ coi như cô
bủn xỉn đi!
Nếu nói đến nổi tiếng ở Saint Maria thì không thể
không kể đến Hoa Vân Tích, nhưng Hoa Vân Tích là nổi vì tai tiếng "câu
tam đáp tứ nhưng không bao giờ thành công". Tức là cứ thấy nam nhân nào
anh tuấn, có tiền là đáp lên nhưng bị người ta đạp xuống không thương
tiếc. Hoa Vân Tích hôm nay không mang túi xách hồng phấn thời trang và
trang điểm lộng lẫy mà lại vác theo ba lô to, mặt mộc, trán lấm tấm mồ
hôi làm nhiều người không khỏi tò mò. Hoa Vân Tích sau khi xuyên qua
phát hiện ngoại hình nữ phụ bi thảm này giống hệt mình (đó là điều cô
muốn đục gương ra nhất khi biết đến), ngoại trừ việc trông trắng trẻo
hồng hào hơn thôi. Không phải tự kỷ nhưng Hoa Vân Tích cô vốn cũng xinh
đẹp, ngực cũng cup C chứ. Nhưng ở cái trường lắm mỹ nữ như này thì cô
cũng chỉ là gương mặt quần chúng thôi, nhất lại là chị gái của nữ chính
Hoa Vân Nhã có bàn tay vàng, cô lại bị so sánh nhiều nên đâm ra ai nhìn
cũng thấy cô xấu. Lúc này họ nhìn cô càng thấy cô xấu hơn nên mọi người
đều bàn tán khi cô đặt chân vào cổng trường.
"Nhìn xem cái kia Hoa Vân Tích không biết hôm nay lại bày trò xấu gì!"
"Tớ nghe nói hôm nay hôm nay cô ta đi xe buýt tới cơ đấy!"
"Oa hahaah tính trang giản dị tinh thuần sao? Chắc bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoa đây mà!"
"Xứng đáng quá mà, cô ta có chỗ nào giống chị gái của chị Vân Nhã đâu!"
Như bình thường Hoa Vân Tích nguyên chủ vốn ghen tị với thành tích, ngoại
hình của Hoa Vân Nhã và việc nàng được mọi người kính trọng thì sẽ sớm
hét lên: "Cút hết cho ta! Hoa Vân Nhã có chỗ nào tốt!?". Nhưng Hoa Vân
Tích cô đây không rảnh làm điều đó. Hơn nữa danh tiếng của cô ở trường
này đã đủ nát rồi!
"Câu dẫn Vu giáo sư, bị hắn công khai từ chối và phê bình trước toàn trường mà cô ta còn mặt mũi đến đây nữa sao?"
"Haha mặt cô đâu giống da mặt người thường!"
Ồ nhắc mới nhớ, Hoa Vân Tích nguyên chủ còn quyến rũ một người nữa trong
số các nam chính thì phải. Hoa Vân Tích không nhớ rõ hắn tên gì, thực ra truyện H thôi mà, nên cô không nhớ được hết tên các nam chính, chỉ một
số thôi. Chỉ ấn tượng thần tích học nhảy lớp và là sinh viên giỏi đứng
đầu 6 trường đại học danh tiếng ở nước M, sau đó lên đến học vị tiến sĩ
năm 23 tuổi. Thực ra có điều nhiều người không biết, hắn là thám tử biệt hiệu duy nhất một chữ "Vu" nổi tiếng trên toàn thế giới bởi không có vụ án nào hắn không phá được. Tính đến lúc này hắn đã chuyển tới đây làm
lão sư chuyên nghành về Tâm lý học vở Saint Maria này được mấy tháng
rồi, do hắn có vụ án ở gần đây. Còn lại cô cũng không biết gì hơn, chỉ
biết một vấn đề rất đáng quan ngại, hắn là chủ nhiệm lớp cô học. Thành
tích nguyên chủ Hoa Vân Nhã không tốt nên bị xếp vô lớp F. Nếu không
nhầm thì mọi người đồn rằng hắn thích quản một lớp học toàn thành phần
cá biệt coi sao, nên tự đề bạt với trường. Chính vì thế mà có nhiều nữ
nhân vì hắn làm cho thành tích của mình thụt xuống dưới để vào lớp F hắn chủ nhiệm. Gì chứ, cô chỉ thấy bọn chúng thần kinh!
Hôm nay có
tiết chính trị, toán học và âm nhạc. May mắn không có tiết nào của cái
vị Vu giáo sư gì đó. Toán học thì cô có vẻ bắt nhịp thuận lợi, đó toàn
là kiến thức mà cô đã nhuần nhuyễn rồi. Chính trị có vẻ hơi khó khăn vì
cô ít được tiếp xúc với nền chính trị ở nước C này, cho nên, Hoa Vân
Tích buộc phải ghi âm lời giảng hôm nay để nghe sau, còn trong giờ học
cô lại đọc sơ lược để nắm cái cốt trong toàn bộ các bài đã học ở trong
sách. Nhưng còn âm nhạc thì đúng là thảm họa, nhất là học đàn dương cầm.
Có cái gì Hoa Vân Tích nát nhất thì hẳn là đọc bản nhạc. Nhìn mấy chục
giây cô mới xác định được vị trí nốt nhạc và giỏi lắm xác định được phải chơi ở cung trưởng nào, cung thứ nào. Cô xin tự kiêu nhận mình giống
như Noda Megumi - nữ chính trong Nodame Cantanbile, cô có thể nghe nhạc
và đàn lại y như vậy, nhưng cô đàn tạm chấp nhận là đúng, tuy nhiên
chẳng ra cái hồn gì. Nhưng thẳng thắn mà nói Hoa Vân Tích cũng chẳng
phải thiên tài từ nhỏ chẳng qua bị dòng đời chôn vùi như Nodame, cũng
chẳng đàn ra những tiếng đàn rung động trái tim như nàng ta. Có điểm
chung gì giống Nodame thì phải nói cô cũng là trạch nữ, cuồng hoạt hình truyện tranh và ăn ở bẩn. Còn lại chẳng có tài năng tiềm ẩn về âm nhạc, thực tế hơn là cô sẽ không bao giờ gặp được nhạc trưởng tài năng lại
đẹp trai sẽ yêu cô như Chiaki Shinichi! Thực tế bao giờ cũng đáng buồn!
Chà chà chân trên sàn hành lang, Hoa Vân Tích bĩu môi dựa lưng vào tường.
Cô bị đuổi ra khỏi phòng học trong ánh mắt tức giận của lão sư và vẻ
sung sướng khi người gặp họa của các sinh viên khác. Ta thao! Chỉ là
không biết đọc bản nhạc thôi mà!
Cô chắc mình lại thêm cơ hội để bàn tán cười nhạo về mình cho người khác rồi!
"Ai đây giống như bạn Hoa Vân Tích. Tôi nghe lão sư phụ trách nói muốn đuổi bạn khỏi trường này?" Một giọng nói trầm ấm như tiếng đàn Cello vang
lên bên tai.
Hoa Vân Tích ngẩng đầu lên. Một người nam nhân vóc
dáng cao lớn đứng trước mặt cô. Hắn có làn da màu đồng khỏe mạnh, mái
tóc bạch kim cắt gọn gàng, gương mặt như tượng thần Hy Lạp. Nhất là đôi
mắt kia, sâu thẳm tựa vực tối hút người ta vào đó, cả người hắn tràn
ngập hương vị nam tính hấp dẫn phái nữ. Hắn không mặc đồng phục theo
đúng quy định những ngày đầu tuần, tay lại cầm kẹp sách đi trên hành
lang trong giờ mà ai cũng học này, lại nghe việc cô bị đuổi ra từ lão sư phụ trách. Vậy thì Hoa Vân Tích chắc chắn hắn hẳn phải là chủ nhiệm của cô - Vu giáo sư - một trong các nam chính.
"Thầy Vu, em..." Hoa
Vân Tích thấy rất xấu hổ khi bị chủ nhiệm bắt khi đang bị đuổi ra khỏi
lớp, đây là lần đầu. Ở trước kia cô học trường trung học cơ sở bình dân, nhạc cũng chỉ học đến hát mấy bài hát và học qua về các nhà soạn nhạc
vĩ đại thôi. Lên trung học và đại học thì chẳng học gì liên quan đến
nhạc. Các môn của cô đều có thành tích tốt nên chưa bị đứng cửa lớp bao
giờ. Lần này muôn kiếm lỗ mà chui quá đi ~
"Làm gì ngượng ngùng
như vậy? Tính quyến rũ tôi nữa sao? Bài học lần trước chưa đủ để cô khôn ra sao, tôi cứ nghĩ em bị nhục nhã nên nghỉ học liền một tuần thì hẳn
là đã học ngoan chứ? Thì ra vẫn còn ôm ảo tưởng thiếu nữ mơ mộng sao?"
"Thầy Vu, em không có ý đó" Hoa Vân Tích đần mặt, hỏi sao cái tên này liên
tưởng kinh dị thế. Nhưng nghĩ lại ai nhìn nữ phụ Hoa Vân Tích chẳng cho
rằng thế nên cũng bớt nghĩ ngợi gì nhiều.
Vu Dich nhìn sắc mặt
Hoa Vân Tích có vẻ tái nhợt, mặt không trang điểm. Nàng có vẻ thay đổi,
nhất là ánh mắt kia, nó trong suốt không chứa chút tạp chất nào. Dù vậy, hắn cũng không để tâm nhiều lắm, hắn vỗ đầu Hoa Vân Tích.
"Vậy
thì tốt, tôi nhân đây cũng muốn nhắc nhở em, em đã trốn học rất nhiều,
thêm 1 tuần trốn vừa rồi nữa là sắp đến giới hạn. Nếu em còn nghỉ tự do
tiếp thì sẽ bị đình chỉ học và bị hạ điểm đạo đức. Vậy nhé, chú ý vào."
Nói xong, Vu Dich lướt qua trước mặt Hoa Vân Tích, tiếp tục bước đi.