Lưu ý : lối hành
văn của ta khác với con nhỏ kia , nữ chính ý là con gái chúng ta trong
tư tưởng của nhỏ kia sẽ là một thiên kim tiểu thư nhưng ta thì khác .
Con gái ta sẽ là một ảnh hậu xuất sắc đã thôi nghề ở kiếp trước để quản
lí tập đoàn nên bây giờ ta sẽ cho nó đi theo con đường ảnh hậu .
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-
Đường Dương Mỹ , cô thật quá đáng ! - Một giọng nói lãnh khốc vang lên ,
đó là tiếng của nam chủ Hứa Lâm . Theo như những diễn biến gần đây , nữ
chủ đã thành công câu được tên nam chủ Hứa Lâm còn mấy tên kia thì chưa
biết .
Hứa
Lâm nhẹ nhàng đến bên Đường Nha Nha kéo cô vào lòng nhẹ nhàng an ủi rồi
trừng mắt nhìn cô . Cô thì vẫn vậy , đứng lạnh lùng xem phim ngôn tình ,
đôi mắt lạnh lẽo hơn bao giờ , chỉ khẽ nhíu mày một cái rồi nói .
- Thưa Hứa thiếu gia , mắt nào tai nào của anh thấy tôi nói gì quá đáng với Đường tiểu thư !
- Chỉ bằng việc cô gọi Nha Nha là Đường tiểu thư . - Hứa Lâm thấy cô nói đúng liền mang đại cái lí do đó ra .
- Gọi như vậy thì có gì sai ? Với lại tôi cũng chẳng còn là người của nhà họ Đường , chẳng phải là chị cô ta !
-
Hức.....hức ! Lâm ca.....hức.....anh không cần nói giùm......em
đâu....hức......đều là tại em sai mà ! - Đang nói ngon lành giọng nữ chủ
từ đâu xen vô còn đầy thương tâm chứ thật ra trong mắt đã có vài tia
đắc ý hiện lên .
-
Nha Nha , em đừng khóc nữa ! - Hứa Lâm dịu dàng đưa tay lên lau nước mắt
cho cô ta . Cô đứng đó xem hai người anh anh em em đến phát ói , đây là
nơi công cộng đó .
-
Thế đấy ! Hai người cứ tình cảm đi ! Tôi lên phòng hiệu trưởng đây ! -
Vừa nói cô vừa đi , ai ngu ở đây lát nữa thế nào cũng ói bởi cái phim
tình củm trước mặt .
Đường
Nha Nha thấy vậy thì rất đắc ý tuy vẫn giữ cái mặt khóc ra nước mắt đó .
Chỉ riêng Hứa Lâm sau khi cô bước đi cậu cảm thấy có cái gì đó lạ , rất
lạ hiện lên rồi nhanh chóng biến mất , không quan tâm nhiều cậu dìu
Đường Nha Nha lên lớp trước con mắt ngỡ ngàng của các học sinh và mấy ai
đó .
Phòng hiệu trưởng , tại đây có hai con người đang đứng trước một vị thầy già , tay thầy vuốt bộ râu trắng dài của mình bảo .
- Hừm , được rồi các em được nhận ! Lớp của hai em là đại học kinh tế S .
Sau khi hiệu trưởng nói xong thì cả hai bước ra cô đang đứng dựa tường bấm điện thoại .
- Tiểu Mỹ !
- Phong ca , Lam tỷ hai người học lớp nào vậy ? - Cô nở nụ cười tươi nói .
- Đại học kinh tế S ! Còn em ? - Lam tỷ nhẹ nhàng lên tiếng .
-
Nguyên chủ vào đại học diễn viên nhưng xui xẻo dính lớp D do ngoại ngữ
quá kém , hơn nữa lại có học lực yếu . - Cô chán nản nói , nguyên chủ
cũng tệ thật , có vài chữ cũng chẳng đối đáp được .
-
Vậy anh chị về lớp đây ! Trưa nay hẹn gặp ở căn teen trường ! - Phong
nói , sắc mặt không có gì gọi là cảm xúc nhưng trog mắt đầy ôn nhu .
Cô
cũng vâng lời rồi bước đi về lớp . Quả thật ở lớp này với cô như một
cực hình , toàn mấy đứa giả tạo không nói hết , còn ba cái kịch bản kia
nữa chứ , kiếp trước cô làm ảnh hậu thế giới một thời kịch bản dở nhất
cô từng đọc cũng chưa bằng cái này , vừa sến lại vừa chán .
-
Reng ! Reng ! - Tiếng chuông vang lên cô là người vui vẻ nhất bởi vì
cuối cùng có thể thoát khỏi đây rồi không hạnh phúc sao được .
Theo
như cô biết , mỗi tháng thì sẽ có một bài kiểm tra nâng hoặc hạ học lực
của học sinh tương đương với việc chuyển lớp , nếu tệ thì sẽ bị hạ lớp
tốt thì nâng lớp kì này cô nhất định phải đạt điểm cao nhất chuyển qua
học lớp S mới được .
Vừa
đi cô vừa suy nghĩ chẳng bao lâu thì tới căn teen , ngó qua lại không
thấy hai người cô vui vẻ bước tới hàng bánh ngọt lấy thật nhiều vào ,
tiền bạc với cô cũng chẳng thành vấn đề . Vấn đề duy nhất chỉ có Phong
ca thôi , Phong ca nổi tiếng là một người nghiêm khắc có kỉ luật nhất
nhà , nguyên tắc Phong ca đặt ra chỉ có thể tuân theo chứ không thể làm
trái , dù là người nhỏ nhất trong 3 robot nam nhưng Phong ca lại đáng sợ
thứ hai nhà . Đứng nhất là Băng ca , nói một lời là đủ để mọi thứ đi
vào nề nếp , lạnh lùng và đáng sợ người duy nhất kháng cự lại bộ luật
“thép” của Phong ca .
Vì
Phong ca ra lệnh không được ăn ngọt quá nhiều , một bữa chỉ ăn một
miếng bánh ngọt vừa phải , ăn ngọt một ngày chỉ được 5 lần nhưng chỉ
được lượng đường tương đương một miếng bánh kem vừa phải , cân đối nên
cô rất khổ sở mỗi khi muốn ăn ngọt trước mặt ai đó .
-
Tiểu Mỹ , em nên ăn bánh kem socola đi ! - Đang gắp bánh sung sức một
cái bánh socola được đưa vào khay của cô , quay qua nhìn thì thấy bản
mặt tên Tần Hạo . Cô định đem khay đi thì một giọng lạnh lùng vang lên .
- Thích ăn mấy thứ này lắm sao ?
Đó
là giọng của Phong ca nhà ta , cầm một khay có 2 cái bánh sandwich và 1
li cà phê , 1 li sữa tươi , tay còn lại cầm một phần cơm khổ qua nhồi
thịt , đậu hũ tứ xuyên và chén cơm cùng li trà xanh .
Cô nhìn mà xanh mặt lại , vội đặt khay bánh xuống , quơ quơ tay nói .
- Không có , em không ăn !
- Phần cơm trưa của em ! - Lạnh lùng nói rồi cậu đặt khay cơm khổ qua lên tay cô .
Khổ
qua ! Món ăn ghét nhất trong đời cô , cô thích ăn ngọt bởi thế rất ghét
món đắng mà khổ qua lại rất rất đắng , không ghét sao được tuy vậy đồ
mà Phong ca đã đưa ra ai có thể không ăn . Vi phạm luật của Phong ca thì
chỉ có chết . Nhớ hồi nào Sơn ca từng vi phạm một lần qua một đêm là sợ
luôn tới già , Phong ca không phải người thích dùng bạo lực mà thích
phá hoại tâm lí người khác , bị hành hạ một là tởn tới già .
- Này , cậu có tư cách gì cấm cô ấy ăn bánh ngọt ! - Tên Tần Hạo từ đâu ra chen vô nói .
Đêm
qua , Tần Hạo đã đem cái tâm sự kì lạ của mình tới quản gia già , ông
ấy bảo rằng cậu đã yêu cô , đáng tiếc thứ đó đã bị cậu đem đi chôn vùi ,
cậu hoàn toàn không thể nhận ra và luôn luôn phủ định điều đó khiến nó
bị xóa mờ đi . Lúc đầu cậu cũng không thể tin được nhưng đến khi cậu
nhìn vào khuôn ảnh cái ngày thơ bé của cậu và cô , cô lúc đó thật đáng
yêu luôn vui tươi lạc quan như vậy , cậu thì lúc nào cũng chán ghét cô
chẳng cho cô một sự quan tâm , không biết vì sao mà càng nhìn cô cậu
càng cảm thấy tim đau nhói , ánh mắt đầy bi thương tới lúc đó cậu mới
biết .
“Có lẽ tôi đã yêu em ! “