Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Thời hạn ba ngày cũng trôi qua, rất nhanh, đã đến ngày kiểm tra ca khúc chủ đề “Tỏa sáng cùng bạn“.
Lần này kiểm tra, không phải chỉ có nhận xét và phân lớp lại, mà còn quyết định xem ai sẽ là center trong MV.
Trong phòng lớn, các lớp ABCDF ngồi chung với nhau, mỗi nhóm ba người, lên vừa hát vừa nhảy bài hát chủ đề, mỗi người đứng cách nhau ba bốn bước.
Làm như thế, nếu người bên cạnh đi đến đâu, thì bản thân người con lại cũng phải đi theo, phải phối hợp nhịp nhàng.
Nhưng mà tình huống như vậy cũng khó xảy ra, trừ khi bản thân không đủ thực lực, không thể duy trì nên mới bị ảnh hưởng.
Lúc Nguyễn Ấu San lên sân khấu, người bên cạnh cô bị quên lời, bắt đầu hát loạn cả lên, nhưng Nguyễn Ấu San vẫn phát huy ổn định, cô giống như không phải đang đứng trong phòng tập, mà đang đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, quản lý biểu cảm rất tốt, mỗi một góc quay đều vô cùng hoàn hảo.
Còn Tô Mạn Nhu ở lớp B, lần này cũng rất cố gắng, phát huy không tồi.
Sau khi kiểm tra hết một vòng, ai có tiến bộ rất nhiều, ai còn phạm sai lầm, đều rõ ràng.
Nhóm lão sư xem đoạn biểu diễn của các thí sinh, chấm điểm cho lời bình.
Khương Vân Thuyền nói: “Để nhận xét rồi phân lớp lại thật ra không khó, cái khó là việc chọn ra người xuất sắc nhất.”
Trác Nhã Vi: “Nhưng cũng rất rõ ràng, Nguyễn Ấu San so về khí chất thì đều hơn những người khác, cô ấy hoàn toàn có thể trực tiếp làm thần tượng lên sân khấu biểu diễn rồi.”
Trì An Nam: Về mặt vũ đạo, tôi cảm thấy Nguyễn Ấu San, Bùi Ưu, Ngu Tịnh, và Tô Mạn Nhu đều biểu hiện vô cùng xuất sắc, trong đó Nguyễn Ấu San là người xuất sắc nhất.”
Mọi người đều nhìn qua Phó Việt Hành hồi trước mới bị Nguyễn Ấu San vả mặt.
Lần nhận xét này là xem lại video rồi nhận xét, Tô Mạn Nhu không thể sử dụng mị lực đối với Phó Việt Hành.
Không có mị lực “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, tầm mắt của Phó Việt Hành không còn dán chặt trên người Tô Mạn Nhu nữa, cũng sẽ không có lý do gì mà thấy Nguyễn Ấu San không vừa mắt.
Phó Việt Hành cẩn thận so sánh Tô Mạn Nhu và Nguyễn Ấu San, bỏ qua cảm xúc cá nhân, không khó để ra kết luận ---
Màn biểu diễn của Nguyễn Ấu San vừa rồi rất thu hút.
Nhưng giờ Phó Việt Hành có muốn bới lông tìm vết thì cũng không thể tìm ra được cái gì trên người Nguyễn Ấu San.
Tô Mạn Nhu biểu hiện cũng không kém, nhưng mà không có cảm giác “tỏa sáng lấp lánh” như Nguyễn Ấu San.
Anh ta có chút khó hiểu, không biết vì sao lúc trước lại bị Tô Mạn Nhu hấp dẫn, không thể nào dời mắt đi được.
Chuyện Nguyễn Ấu San bi Hứa Thịnh đến tìm gặp nói chuyện, khóc lóc chạy ra khỏi phòng chờ, tuy Phó Việt Hành không tận mắt nhìn thấy, nhưng mà anh ta cũng nghe người khác nhắc đến.
Bởi vì chuyện đó, Phó Việt Hành có thể cảm nhận được, Nguyễn Ấu San không còn giống như ấn tượng trước đây của anh ta về cô.
Nếu cô thật sự vì đi đường tắt mà tình nguyện bán thân, là một cô gái tham hư vinh hẳn nhiên sẽ không vì lý do gì mà đối nghịch với anh ta trên sân khấu như vậy, mà anh trai của anh ta cũng không cần phải lén cử người đến nói chuyện như thế.
Ngoài ra, hôm qua Phó Việt Hành còn đụng mặt Thẩm Túc ở một nhà hàng cao cấp.
Thẩm Túc vốn đang nói chuyện với người khác, lúc thấy anh ta, còn chủ động lại gần chào hỏi, hỏi chuyện về “Ước mơ ngôi sao“.
Điện thoại 5G đời mới dùng trong chương trình là do Thẩm thị tài trợ, nên việc Thẩm Túc quan tâm đến chương trình cũng không có cái gì lạ.
Tuy nhiên, Thẩm Túc còn chủ động hỏi thăm đến Nguyễn Ấu San, lời nói còn mang thêm vài phần thân mật.
“Tôi có quen một người bạn, tên là Nguyễn Ấu San. Cô ấy cũng có tham gia chương trình, chỉ muốn hỏi xem trong chương trình cô ấy có bị bắt nạt hay không?”
Đối diện với câu hỏi của Thẩm Túc, Phó Việt Hành không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ lại phải ăn ngay nói thật, nói người khi dễ cô chính là anh ta, anh trai của anh ta còn phái người đến bắt nạt cô đến khóc sao....
Cũng may, lúc đó Thẩm Túc đại khái cũng có việc bận, không có thời gian đợi anh ta trả lời, Thẩm Túc đã nói tiếp: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, không cần vì tôi mà thiên vị cô ấy, cứ công tư phân minh là được rồi.”
Nói xong, Thẩm Túc xoay người rời đi.
Tuy nhìn có vẻ quan tâm Nguyễn Ấu San, nhưng thật ra cũng không quá để ý.
Mặc kệ Nguyễn Ấu San có là tình nhân thật hay giả của Thẩm Túc, có thể khiến Thẩm Túc nhớ tên, quả thật là chuyện trước đây chưa từng có.
Nhớ lại chuyện đó, Phó Việt Hành mở miệng nói: “Vị trí center, tôi chọn Nguyễn Ấu San.”
Thấy các vị lão sư khác nhìn anh ta đầy bất ngờ, Phó Việt Hành có chút không biết nói sao: “Mọi người thái độ thế này là thế nào? Tôi thừa nhận lúc trước hơi có thành kiến với Nguyễn Ấu San, nhưng bây giờ cô ấy đã dùng thực lực để chứng tỏ bản thân mình rồi, tôi bây giờ không còn thành kiến nữa. Chẳng lẽ trong mắt mọi người tôi là người hẹp hòi đến thế sao?”
Nếu không có Thẩm Túc, Phó Việt Hành vốn còn đang nghĩ đến việc tình nguyện bị cư dân mạng chửi bới mà không chọn Nguyễn Ấu San vào vị trí center.
Người ta là thần tượng từ nhỏ đến lớn của anh ta, lại còn là nhà tài trợ lớn nhất của chương trình, người ta đã chủ động quan tâm, anh ta còn có thể cố ý chèn ép cô sao?
Không thể nào!
Trì An Nam lập tức hưởng ứng: “Anh Việt Hành, anh đương nhiên không phải là người như vậy rồi! Anh là người rộng lượng nhất, không hổ là thần tượng của em! Quả nhiên không là em thất vọng!”
Phó Việt Hành: “Hừ, lần này tôi chọn cô ấy cho vị trí center, là vì tôi làm việc chuyên nghiệp, công tư phân minh. Nhưng với cái tính cách của Nguyễn Ấu San kia, đợi đến khi chương trình được chiếu, người xem sẽ có người không thích, đến lúc đó cô ấy không được nhiều bình chọn, thì tuyệt đối không phải tại tôi.”
Trác Nhã Vi bối cảnh thâm hậu, cũng không sợ đắc tội Phó Việt Hành, nói thẳng: “Tiểu Phó à, cậu làm đỉnh lưu mà nói thế này không sợ đắc tội à, tôi thấy Nguyễn Ấu San có gì không tốt chứ, cô ấy so với cậu còn khiến người khác thích hơn nhiều.”
Trì An Nam ở bên kia cũng gật đầu khí thế.
Phó Việt Hành: “Không phải, tôi chỉ cảm giác mọi người trúng độc của Nguyễn Ấu San rồi, sao bây giờ đều qua mắng tôi thế? Chuyện này không cần bắt chước theo đâu.”
Đại Đào: “Phó lão sư đang sợ à? Fans của anh không phải còn đặt biệt dành cho anh là “càng dỗi càng hành” sao?”
Phó Việt Hành lấy tay che mặt: “Không phải, Nguyễn Ấu San nhất định là khắc tinh của tôi rồi, đối diện với cô ta, tôi không thể.”
Trì An Nam trợn mắt: “Anh Việt Hành, anh, anh không thể sao?!”
Trác Nhã Vi: “Này này, mấy người đang nói cái gì vậy hả? Chúng ta đang quay chương trình đứng đắn, quay về vấn đề chính thôi...”
Kết quả lần này được tuyên bố, có người vui kẻ buồn.
Tưởng Mỹ Thiến nhờ có Nguyễn Ấu San phụ đạo cho, thành công từ lớp C chuyển qua lớp B.
Còn 9 người ban đầu ở lớp A, trừ bốn người Nguyễn Ấu San, Bùi Ưu, Ngu Tịnh, An Tư Viện ở lại, năm người còn lại đều bị năm người ở lớp B lên lớp mà thay thế.
Trong đó, có Tô Mạn Nhu.
Tô Mạn Nhu xếp hạng nhì trong lớp A, đứng trên hạng ba Ngu Tịnh và hạng bốn Bùi Ưu.
Ngu Tịnh không phục, nhỏ giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, thua trong tay cậu thì tớ nhận, nhưng mà Tô.... tớ có chỗ nào không bằng cô ta chứ?”
Nguyễn Ấu San nghĩ thầm, bởi vì Tô Mạn Nhu có hào quang nữ chính, còn Ngu Tịnh cậu không có đâu.
Nguyễn Ấu San có chút bất ngờ, cô vậy mà vẫn ngồi ghế center à?
Không biết vì Phó Việt Hành không bị mê hoặc nên mới thế, hay là mấy cái tin nhắn ngày nào cô cũng gửi cho Thẩm Túc đã có tác dụng?
Cô vốn ngay từ đầu đã biết việc mình vào chương trình sẽ không diễn ra suôn sẻ rồi.
Cho nên, đến ngày thứ ba hẹn giờ gửi tin nhắn cho Thẩm Túc, cô có nhắn: “Thẩm tiên sinh, hôm nay, em chắc là không có thời gian nhớ anh rồi, bởi vì có thể bây giờ em sẽ gặp một chút phiền phức nhỏ, có khả năng bị người khi dễ. Nhưng mà anh yên tâm, em sẽ nỗ lực bắt nạt lại những người bắt nạt em, em cũng không dễ bị bắt nạt đâu, nhất định sẽ không làm Thẩm tiên sinh mất mặt!”
Không quan tâm chừng nào bị loại, ít nhất, cô có thể ngồi an ổn ở vị trí center này hai lần, chuyện này cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác rồi.
Nhưng mà, tiếp theo, cô phải đối mặt với một vấn đề mới...Tô Mạn Nhu đã vào lớp A rồi.
Tô Mạn Nhu khinh khinh nhu nhu mà đi chào hỏi từng người ở lớp A.
Ngu Tịnh vốn dĩ còn không quá thích Tô Mạn Nhu, nhưng bây giờ đối mặt với vẻ mặt tươi cười ôn nhu của cô ta cũng phối hợp theo: “Xin chào Mạn Nhu, chúc mừng cậu vào lớp A.”
Tô Mạn Nhu đi đến trước mặt Nguyễn Ấu San, nở một nụ cười vừa sáng lạn vừa chân thành: “San San, tớ đã nỗ lực rất nhiều để có thể cùng đứng ở đây với cậu, hợp tác vui vẻ nhé.”
Nguyễn Ấu San đạm mạc đáp lại: “Ừ.”
Một bên nhiệt tình, một bên lãnh đạm, Tô Mạn Nhu nụ cười có chút cứng lại, sau đó biến thành nhu nhược đáng thương: “San San, có phải cậu không thích tớ không? Có thể cho tớ hỏi vì sao không? Hay là tớ đã làm sai chuyện gì sao?”
Nguyễn Ấu San: “Tôi không thích ăn cà rốt, cà rốt nó có làm gì sai sao?”
Ý là, không thích chính là không thích, không vì lý do gì hết.
Ai nấy ở đây đều là yêu tinh ngàn năm, bày trò ra với cô để làm gì chứ?
Tô Mạn Nhu sắc mặt không tốt lắm, cắn môi, bày ra bộ dạng tôi ủy khuất nhưng tôi không nói.
Nguyễn Ấu San: “Bây giờ cũng không phải đang quay Cung tâm kế, Tô tiểu thư rõ ràng không thích tôi, không cần ra vẻ thích tôi làm gì.”
Tô Mạn Nhu: “Tớ thật sự không có...”
Nguyễn Ấu San: “Tôi không muốn nghe.”
Không khí xung quanh hai người bỗng chốc ngưng lại.
Lúc này, Phó Việt Hành cầm nhiệm vụ mới tiến vào.
Anh ta nhìn thấy Tô Mạn Nhu và Nguyễn Ấu San đang giằng co, vẻ mặt không vui mà trừng mắt nhìn Nguyễn Ấu San, người này chắc chắn vừa mới khi dễ Tô Mạn Nhu.
Nhưng lại nghĩ cô gái này được anh Thẩm che chở, còn thêm chuyện lần trước hai người đụng mặt nhau không vui vẻ gì, anh ta đành phải nhịn xuống không đến vạch mặt Nguyễn Ấu San.
Phó Việt Hành: “Tôi đến thông báo nhiệm vụ mới. Sau khi quay MV ca khúc chủ đề xong, mọi người sẽ chính thức biểu diễn lần đầu tiên trên sân khấu. Mọi người chia thành 16 nhóm nhỏ, sẽ thi đấu hai chọi hai. Lớp A có 9 người, tương đương với 9 vị trí center, còn lại 7 vị trí, sẽ dựa vào quá trình luyện tập mà chọn ra....”
- --
Nửa tiếng sau, việc chia nhóm kết thúc, đến phần rút thăm quyết định đối thủ.
Trong tổ của Nguyễn Ấu San, đối thủ cho vị trí center lại là... Tô Mạn Nhu.
Mọi người khi biết điều này, biết vốn dĩ hai người không ai ưa ai, đều đồng loạt “Wow” một tiếng.
Không biết là ai nói: “Huyết chiến cứ như vậy mà đã bắt đầu rồi ư?”
Nguyễn Ấu San cũng không ngờ, cô nhanh như vậy đã phải thi đấu với Tô Mạn Nhu rồi, mà lại còn là trên sân khấu đầu tiên nữa.
Nguyễn Ấu San đối với Tô Mạn Nhu mà cong môi cười khiêu khích: “Cứ việc cưỡi ngựa đi qua, trận thi đấu này tôi thắng chắc rồi.”
Người vào cùng nhóm với Nguyễn Ấu San, bây giờ đã vào lớp B, Chu Duy nói: “San San, lời này là lời của vai ác đó, ai nói cũng bị vả mặt hết trơn.”
Nguyễn Ấu San cũng nhỏ giọng đáp: “Lời thoại của vai ác so với lời thoại của pháo hôi vẫn đỡ hơn nha! Cậu không thấy anh quay phim nãy giờ vẫn đang quay chúng ta, không quay các nhóm khác à?”
Ngu Tịnh đang đi tới khiếp sợ: “Má ơi, không ngờ cậu còn có chiêu này nữa đó Nguyễn Nguyễn, quả là mở rộng tầm mắt.”
Ngu Tịnh lập tức chạy về, dùng chiêu mới học mà nói với Bùi Ưu: “Bùi Ưu, cậu cứ việc cho ngựa qua đây, dù sao tớ cũng nắm chắc phần thắng rồi!”
Sau đó, quay về phía người quay phim: “Mau quay tôi này!”
Bùi Ưu vẻ mặt không biết chuyện gì, nhưng vẫn theo thói quen mà cãi lại: “Xin lỗi, nhà tôi không có ngựa, nhưng có Maserati.”
Nguyễn Ấu San:......
Cô chỉ là đang đọc lời thoại của vai phản diện thôi mà, sao lại biến thành cái thể loại sa điêu thần triển này rồi?
~ Hoàn chương 10 ~