Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền

Chương 17: Chương 17




Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Thẩm Túc phản hồi một cái comment thôi chưa đủ, anh lại bắt đầu chửi tiếp mấy người dám tự nhận là ông xã của Nguyễn Ấu San: “Mấy người ở trên mạng không được tùy tiện nhận làm chồng của người khác, quá tùy tiện!”

Bảo bối đau lòng mà bảo bối không nói!

Nickname Weibo của Thẩm Túc là “Thẩm tiên sinh” rồi phía sau có thêm một dãy số, ảnh avatar cũng là ảnh của hệ thống.

Tên kia rất nhanh đã bình luận ngược trở lại: “Làm như ông bạn đây thành thật lắm à? Mọi người đâu mau vào đây nói hộ tôi với!”

“Người anh em này chắc không phải là antifan của Nguyễn Ấu San đó chứ?”

“Ôi không phải đâu, chắc là....ông già mới biết chơi Weibo hả?”

“Ông già” mới biết chơi Weibo Thẩm Túc:.......??

Trời ơi nghe mà tức ghê á! Tổng tài vậy mà bị tức đến muốn đại chiến 3000 hiệp với cái đám đu idol này ghê á!

Nhóm San Hô (tên do fans của Nguyễn Ấu San tự đặt): Má, tự nhiên gặp đâu ông già phèn thiệt sự!

Thẩm tổng cũng tức tối: Má, tự nhiên gặp phải một đám học sinh thiểu năng!

Hai bên ngang tài ngang sức.

Một tiếng sau, Thẩm tiên sinh bỏ điện thoại xuống, cầm lấy tạp chí tài chính mà ban nãy anh định xem.

.....Một chữ đọc cũng không vào.

Thẩm Túc gọi điện thoại cho trợ lý: “Cậu lập một cái fanclub chính chủ cho Nguyễn Ấu San đi, để tài khoản của tôi làm hội trưởng.”

Anh không tin là anh không quản được đám học sinh này! Tuyệt đối không thể để tụi nó leo lên đầu anh được!

Trợ lý Diệp vốn đang chơi game Vương giả, đứng trong hẻm núi rình bắt địch, cái gì cũng không giỏi chỉ giỏi nhanh tay nên đã nhận điện thoại của Thẩm tổng, đành phải thuận theo: “Vâng Thẩm tổng, không thành vấn đề, thưa Thẩm tổng.”

Thẩm Túc mở loa ngoài, nhìn qua máy phát hiện nói dối, màn hình hiển thị chỉ số giả dối 99: “Có phải trong lòng cậu đang mắng tôi?”

Diệp Chấp vốn còn đang nhìn vào màn hình điện thoại, thấy mình đã bị địch giết chết: “Á, ông đây chết mất rồi... Không phải, tôi không có!”

Thẩm Túc hình như nghe được tiếng của trò chơi: “Tôi thấy tháng này cậu không cần tiền thưởng nữa, tôi giao việc cho cậu làm, vậy mà cậu lại trầm mê trong game.”

Trợ lý Diệp:......?!

Ngồi trong nhà mà cái nồi từ trên trời cũng rơi trúng được.

Ông chủ, ngài có tiền, có thời gian, thích theo đuổi cái gì chả được, một đống tuổi rồi mà còn đi cãi nhau với đám học sinh đu idol nhỏ tuổi nhà anh!

Người ta đu idol quang minh chính đại còn chưa nói, còn anh lại đi đu tiểu tình nhân còn chưa xuất đạo thành idol nữa!

Nhưng mà vì tiền thưởng...

Diệp Chấp đành dùng thái độ đoan chính, giọng điệu chân thành: “Thẩm tổng, ngài muốn tạo fanclub chính chủ cho Nguyễn tiểu thư đúng không, được, một lát nữa tôi sẽ làm ngay. Còn có, ngài có muốn tạo group cho fans không? Tôi tạo cho ngài một tài khoản mới, để ngài làm admin.”

Thẩm tổng thấy trợ lý Diệp vạn năng của mình đã trở lại: “Được, cậu cứ làm thế đi.”

***

Nguyễn Ấu San đã trang điểm xong, bây giờ đang ở trong phòng thử đồ thay quần áo.

Lúc cô mặc quần áo vào cũng không nhẹ nhàng gì. Sau khi thay trang phục diễn xong, cô thử hoạt động tay chân một chút, kết quả, áo đột nhiên rách toạc một phát.

Vị trí bị rách nằm ngay ngực.

Nguyễn Ấu San:......?!

Cô liền cởi bộ đồ ra, sau đó cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, lúc này phát hiện ra có nhiều chỗ cũng chuẩn bị rách.

Tiết mục biểu diễn của nhóm cô là tiết mục thiên về tình cảm, yêu cầu rất cao về động tác vũ đạo, có nhiều động tác biên độ rất lớn.

Cô dù sao cũng đã mặc áo ngực màu da cùng với quần legging đen trước, nhưng nếu bộ đồ này đang diễn nửa chừng trên sân khấu mà bị rách thì sẽ trở thành sự cố diễn xuất, khiến cho màn biểu diễn của nhóm cô bị hủy hoại.

Mọi người sẽ lo chú ý một màn “thoát y” của center là cô, sẽ không còn ai thèm để ý đến sân khấu biểu diễn nữa chứ nói gì đến việc thắng thua.

Nguyễn Ấu San muốn nổi tiếng, nhưng không phải theo cách này.

Tuy rằng vũ đạo của nhóm cô có biên độ lớn, nhưng mà không thể nào mạnh đến nỗi mới cử động một cái đã rách quần áo thế này!

Việc này, khẳng định là do có người động tay vào.

Nguyễn Ấu San thay bộ đồ diễn áo chiffon dệt kim không tay hở cổ cùng với quần đen có đính váy, đem đồ diễn ra ngoài.

“Đồ diễn của em bị hư rồi.”

Phụ trách trang phục: “Sao lại thế này? Sắp đến giờ diễn rồi, đang yên đang lành sao đồ diễn lại xảy ra vấn đề?”

Nguyễn Ấu San cũng không biết người phụ trách trang phục này có vấn đề hay không nên không đem bộ đồ qua cho người đó ngay mà đem tới cho Tiểu Cam xem.

Tiểu Cam xem xong, cau mày nói: “Bộ đồ này không thể mặc được.”

Tưởng Mỹ Thiến từ một phòng thay đồ khác bước ra, nghe thấy chuyện bên này, liền chạy qua, tức giận nói: “Chắc chắn là do ai đó làm rồi! Nếu không phải cô ta thì chắc chắn là người do cô ta sai khiến!”

Người có lợi ích ngang ngửa với Nguyễn Ấu San, lại còn có thêm mối thù khắc sâu với cô thì cũng chỉ có duy nhất đối thủ trong đêm nay của cô, center của nhóm đối thủ, Tô Mạn Nhu.

Tưởng Mỹ Thiến còn có thể nghĩ được tới mức này, Nguyễn Ấu San sao có thể chưa nghĩ đến được.

Nguyễn Ấu San kéo Tưởng Mỹ Thiến qua một bên: “Thiến Thiến, chuyện này không có chứng cứ, đừng có nói bậy. Bây giờ cậu nghĩ giúp tớ xem phải mặc gì lên diễn đây?”

Tiểu Cam sốt ruột nói: “Hiện tại cho người đi mua, không cần thiết phải đồng nhất phong cách với cả nhóm. Còn nửa tiếng nữa là tới giờ biểu diễn rồi.”

Trang phục biểu diễn của nhóm Nguyễn Ấu San có hai màu chủ đạo là đỏ và đen, vì hiệu quả sân khấu nên còn có điểm xuyết kim tuyến lấp lánh.

Mỗi người quần áo cũng không quá giống nhau, nhưng nhìn tổng thể lại là cùng một nhóm.

Nguyễn Ấu San nói: “Để đảm bảo hiệu quả lúc diễn tập, hôm nay em cũng có mặc một bộ đồ đỏ đen. Không thì để em mặc thế này lên cũng được.”

Phụ trách trang phục không chú ý bảo quản trang phục là lỗi của cô ta, nhưng dù sao cũng vấn đề liên quan đến chuyên môn, cô ta liền chen vào nói: “Bộ đồ này của em quá thuần, quá bảo thủ, chỉ có nhan sắc là tương đồng thôi, còn phong cách quần áo lại không giống nhau!”

Nguyễn Ấu San: “Quần áo gợi cảm đổi thành bảo thủ mới khó, chứ còn từ bảo thủ đổi thành gợi cảm thì chẳng phải quá dễ rồi sao?”

Phụ trách trang phục: “Đúng vậy, có thể sửa được. Để tôi phác họa một chút cách chỉnh sửa rồi sửa lại ngay!”

Dáng người của Nguyễn Ấu San và Tưởng Mỹ Thiến không quá khác nhau, cô so với Tưởng Mỹ Thiến thì mảnh khảnh hơn một chút, vì thế cô mượn áo choàng dài của Tưởng Mỹ Thiến nhanh chóng mặc vào.

Sau đó, cô cùng thảo luận với phụ trách trang phục nên chỉnh sửa bộ quần áo thế này.

Nguyễn Ấu San không có học qua thiết kế thời trang, nhưng quần áo nếu muốn trở nên gợi cảm nhưng vẫn an toàn, không quá lộ liễu thì cô cũng biết chút chút.

Đầu tiên chính là cắt đi phần tay áo, sau đó cắt ngắn áo còn một nửa chiều dài, làm lộ eo, để tăng độ gợi cảm thì cắt vạt áo tua rua dài 5cm, chỉ gài 2 nút áo.

Sau khi cắt bỏ đi một nửa chiều dài áo, phần eo nhìn có vẻ rộng thùng thình. Phần vạt áo được cắt nhiều lỗ nhỏ xung quanh, sau đó buộc các sợi tua rua màu bạc phản quang từ bộ trang phục cũ vào các lỗ này, ở hai bên sườn còn thắt nơ con bướm màu đỏ.

Tuy nói ra có vẻ phức tạp, nhưng Nguyễn Ấu San và người quản lý trang phục phối hợp với nhau làm, hơi hai mươi phút sau đã hoàn thành bộ trang phục mới.

Nguyễn Ấu San mặc bộ đồ mới vào, trên cổ còn đeo thêm một cái choker lấy từ viền ren của bộ đồ cũ.

Bộ đồ diễn mới này rất phù hợp với phong cách trang điểm sắc xảo nhưng không dung tục, cộng thêm tóc đen dài uốn cong, vừa có chút thuần thục, vừa có chút yêu mị câu hồn đoạt phách.

Nguyễn Ấu San còn nhìn vào ống kính mà thả thính, đá lông nheo một cái: “Camera nhìn xem, có phải đêm nay tôi là người nổi bất nhất trên sân khấu không?”

Tưởng Mỹ Thiến vỗ tay kích động: “Ôi ôi, đẹp đẹp! San San cậu đẹp nhất tối nay luôn!”

Bộ đồ của Chu Duy hơi hướng trung tính nên có thêm mũ, cô liền ngả mũ với Nguyễn Ấu San: “Nữ vương bệ hạ của tôi, tôi là kỵ sĩ trung thành nhất của người, đêm nay người quá xinh đẹp, tôi không kiềm chế được mà phải lòng người, vì người mà luân hãm. Xin cho phép tôi được hôn lên bàn tay ngọc ngà của người một cái được không?”

Lúc trước ở bên ngoài sân vận động, nhờ có Nguyễn Ấu San kéo cô qua một bên nên cô mới không bị ném trúng chai nước kia. Điều này khiến cho Chu Duy cảm thấy Nguyễn Ấu San tính tình khá được nên cũng không ngại phối hợp “diễn” với cô.

Nguyễn Ấu San cũng rất ăn ý, ra vẻ ưu nhã mà đưa tay ra trước mặt Chu Duy: “Được thôi, ta cho ngươi hôn một cái, nhớ nhẹ một chút. Tay ta là tay ngọc, không phải móng heo, xin đừng lưu lại dấu răng.”

Chu Duy nhẹ nhàng duỗi tay đón lấy tay của Nguyễn Ấu San, định giả vờ hôn một cái thôi, ai dè lại nghe Nguyễn Ấu San nói thế, liền chịu không được mà cười ha hả: “Ha ha ha ha, Nguyễn Ấu San, cô muốn tôi cười đến chết, sau đó kế thừa fans trên Weibo của tôi ư?”

Nguyễn Ấu San cười tủm tỉm thu tay về, sau đó tự luyến hất tóc qua một bên: “Hừ, tôi mà muốn mấy fans của cô thì cùng lắm nói vài câu thôi, mắc gì phải đợi cô go die (*) mới được chứ.”

Ở một phòng hóa trang khác, Tưởng Mỹ Thiến nghe nói Nguyễn Ấu San đã giải quyết được vấn đề trang phục rồi liền chạy qua xem, vừa đến cửa đã nghe được mấy lời cuồng ngôn của cô.

Tưởng Mỹ Thiến mặc một bộ đồ thanh lệ màu trắng, cười cười: “Fans của Duy Duy đa số toàn là fans bạn gái, bọn họ thích cá tính cùng với vẻ đẹp trai của Duy Duy. Bọn họ chắc là không thích thể loại vừa xinh đẹp vừa gợi cảm này của San San cậu đâu.”

Nguyễn Ấu San quay qua làm mặt quỷ với camera, sau đó nói: “Bàn về soái khí, tôi cũng đâu có thua Duy Duy, muốn thì có thể thử coi! Còn fans nhà Duy Duy, tớ cũng có thể làm soái tỷ mà, có thể thu hút sự chú ý của bọn họ, để bọn họ pick tớ mà. Mỹ nhân này không cần vàng bạc gì đâu, chỉ cần vẫy tay một cái là ok rồi nè ~“.

Cuối cùng, còn làm bộ hôn gió một cái.

Còn đặc biệt đáng yêu đến mức chim sa cá lặn!

Tưởng Mỹ Thiến tức đến không thể duy trì nụ cười giả trân trên mặt nữa.

Cô ta cho người phá bộ đồ diễn của Nguyễn Ấu San, đã bị Nguyễn Ấu San mặc vào phát hiện ra thì không nói đi, còn để cho cô có cơ hội tạo ra một bộ đồ không thua kém bộ đồ diễn ban đầu, phong cách tuy hơi khác nhưng ngược lại còn làm tăng sự chú ý nữa.

Bây giờ, cô ta tới nói bóng nói gió Nguyễn Ấu San là “đồ đê tiện yêu diễm”, kết quả lại bị Nguyễn Ấu San làm lơ, còn bị chiếm màn ảnh, bị mượn đề tài mà phản bác lại nữa.

Nguyễn Ấu San kéo Chu Duy: “Duy Duy, cậu đã soái thế này rồi, cậu coi thử có thể đem đám San Hô đáng yêu nhà tôi phát triển như nhà của cậu được không?”

Chu Duy hiểu ý, cũng phối hợp mà ra làm bộ trước ống kính: “Tôi từ lâu đã muốn cướp fans của Nguyễn Ấu San rồi, nhóm San Hô, mọi người có muốn thêm một ông xã nữa không?”

Nói xong còn đá lông nheo một cái thật đáng yêu.

Tưởng Mỹ Thiến: “A, tớ cũng muốn tớ cũng muốn! Cho tới một slot với! Thiến Thiến xinh đẹp..... Ê, nói cho mọi người biết nhé, tôi cũng không phải quá đẹp gì đâu, chẳng qua là dựa vào trang điểm thôi đó. Hay là thế này, mọi người quan tâm đến tôi, tôi sẽ chia sẻ cho mọi người các mẹo trang điểm tâm đắc nhất nhé?”

Văn Lị Ngữ, Đặng Lộ Lộ thấy thế cũng đến diễn trước máy quay, cùng nhau làm trò.

Sầm Ý Vân nhàn nhạt nói: “Tô tiểu thư, mời cô về cho. Nhóm của chúng tôi muốn thương lượng kế hoạch thu hút phiếu bầu, người của nhóm đối thủ không tiện nghe lắm đâu.”

Nói thế đâu khác nào nói “Bọn tôi không có chào đón cô.”

Tưởng Mỹ Thiến đành phải nói: “Thế thì lát nữa gặp trên sân khấu nhé. Mọi người cùng cố gắng nha!”

Sau đó liền xoay người rời đi.

Nguyễn Ấu San đi đến bên cạnh Sầm Ý Vân.

Sầm Ý Vân liền chửi: “Rõ ràng trên mặt cô ta viết: tôi muốn thắng, tôi phải thắng. Thừa nhận dã tâm của bản thân, trực tiếp nói lời hung ác mà cô ta cũng không dám thì tới đây làm gì chứ?”

Nguyễn Ấu San: “Chắc là đến nhìn coi tôi không có đồ diễn thì có làm ảnh hưởng đến nhan sắc không. Mà tiếc là làm cô ta thất vọng rồi. Ông trời thật sự quá ưu ái tôi rồi, mặc cái bao tải vào cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của tôi.”

Sầm Ý Vân liếc mắt một cái: “Vậy cậu thử mặc bao tải vào đi?”

Nguyễn Ấu San: “.......Nói đùa thôi, phải mặc đồ đàng hoàng chứ.”

*

Lúc này trên sân khấu, chương trình đã bắt đầu.

Phó Việt Hành với vai trò người đại diện chủ trì sân khấu, bốn vị lão sư chia làm hai đội, Trác Nhã Vi và Đại Đào một đội (đội hồng), KVT và TAN một đội (đội xanh), vòng đầu tiên, các nhóm lên đấu 1:1 với nhau.

Hai nhóm của vòng đầu tiên có thực lực rất mạnh. Bọn họ mấy ngày vừa qua rất nỗ lực luyện tập, lúc tập dượt cũng vô cùng xuất sắc, lúc duyệt sân khấu có thể thấy hiệu ứng không tồi chút nào.

Các nhóm ở hậu trường chưa đến lượt biểu diễn thì đều tụ tập trong phòng nghỉ lớn, cùng nhau nhìn vào màn hình xem sân khấu trực tiếp.

Nhưng mà, sân khấu đầu tiên này là quay trước, sau khi cắt nối biên tập rồi mới được phát sóng trên truyền hình.

Trên màn hình tivi, camera đảo quanh hàng ghế đầu dưới ghế khán giả.

Nguyễn Ấu San tinh mắt nhanh chóng phát hiện một gương mặt quen thuộc, Thẩm Túc!

Không đúng, không chỉ một gương mặt quen thuộc, mà người bên cạnh Thẩm Túc, hình như là....Phó Thuân Viêm? Còn bên cạnh Phó Thuân Viêm chính là Hứa Thịnh.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Nguyễn Ấu San:........ Bố Thẩm nhà cô so với tên chó Phó Thuân Viêm đẹp trai hơn nhiều!

Đợi lát nữa đến lượt cô lên sân khấu, cô nhất định phải thể hiện thật tốt! Không thể làm mất mặt Thẩm lão đại được!

So về độ ưu tú thì Thẩm Túc dư sức cách xa Phó Thuân Viêm cả một con phố, cô cũng muốn lấy bố Thẩm làm tiêu chuẩn, cũng đem Tô Mạn Nhu đá ra cách một con phố!

Nguyễn Ấu San xoa xoa tay, ý chí chiến đấu sục sôi!

Sầm Ý Vân đột nhiên kích động, nắm lấy tay Nguyễn Ấu San, hưng phấn nói: “Cậu xem, chị gái siêu siêu xinh đẹp kia là mẹ tôi đó! Mẹ tôi tới xem tôi diễn đó hu hu hu!”

Nguyễn Ấu San theo bản năng cũng buột miệng thốt ra: “Ba tôi cũng tới đó!”

Sầm Ý Vân nghi ngờ: “Ủa ba nào?.... Không đúng, không phải cậu nói nhà cậu chỉ có hai mươi mẫu ruộng khoai lang đỏ thôi sao?”

Vừa rồi, khu vực mà camera đảo qua chỉ toàn là nhân vật nổi tiếng trong thương giới và giới giải trí thôi mà?

Nguyễn Ấu San:...... Chết cha, lỡ miệng rồi!

Quan hệ cha con giữa cô với Thẩm lão đại còn chưa được Thẩm lão đại thừa nhận nữa, đâu thể để lộ ra với bên ngoài!

Lúc này, camera lại quay về phía khán phòng.

~ Hoàn chương 17 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.