Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền

Chương 24: Chương 24




Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Nguyễn Ấu San vẫn ngồi ở ghế center, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng xứng đáng.

Kế tiếp, Trác Nhã Vy công bố thí sinh đứng thứ 50, đồng thời tuyên bố lần công diễn thứ hai.

Lần công diễn thứ hai này, các đội sẽ thi đấu với nhau về mặt thanh nhạc, vũ đạo, khả năng trình diễn, bài hát tự chọn, sau đó sẽ đấu đối kháng về mặt kỹ năng, đội nào thắng thì sẽ được ưu tiên chọn bài hát trước.

Buổi ghi hình đêm nay kết thúc.

Lúc Nguyễn Ấu San bước ra khỏi trường quay, cô liền tìm nhân viên công tác để lấy điện thoại.

Đây là quy định mới của bên phía chương trình, chỉ cần không phải đang thu âm hay ghi hình thì tổ chương trình cũng không tịch thu điện thoại của thí sinh nữa.

Nhưng mà, các thí sinh cũng không được giữ điện thoại của mình, mà là điện thoại 5G mới nhất do Thẩm thị mới sản xuất ra.

Đây là phương tiện để các thí sinh lên Weibo nói chuyện với nhau, giao lưu với fans, đồng thời quảng cáo cho dòng điện thoại của Thẩm thị.

Nguyễn Ấu San chọn một chiếc điện thoại màu vàng hồng, mẫu này còn mấy màu nữa cũng rất xinh.

Đợi đến lần thông báo kết quả của lần công diễn thứ hai, ai được chọn làm center có thể làm người đại diện cho dòng điện thoại này.

Đương nhiên các thí sinh ở vị thứ khác cũng sẽ được làm đại diện cho các sản phẩm nhỏ khác.

Nguyễn Ấu San đăng nhập vào Wechat, phát hiện ra Thẩm lão đại có nhắn tin cho cô: “Tôi đã xem phần cảm ơn của em hôm nay. Như vậy hình như không tốt lắm đâu, nếu mà sau này có người tìm ra thân phận của tôi, em sẽ bị người ta nói là dựa vào tôi mới được chọn làm center. Tôi đã dặn bên chương trình cắt đoạn đó, không cần phát sóng rồi.”

“Lần công diễn thứ hai, em cố gắng tiếp tục lấy được vị trí center, thù lao làm đại diện cho điện thoại cùng với mặt nạ rất nhiều đó.”

Nguyễn Ấu San:.... Đại ca này quả nhiên không hổ danh fan bố của cô!

Vậy mà có lòng vì chuyện của cô mà suy xét trước sau nữa.

Lúc cô lựa chọn đứng nói trước máy quay, cô đã nghĩ giữa cô và Thẩm Túc vốn dĩ không có gì mờ ám để mà che dấu.

Nhưng, nếu bố Thẩm đã thấy được rồi, không được phát sóng cũng chả sao.

Mà câu thứ hai kia, đại ca Thẩm đã nói rõ, hy vọng cô có thể làm người đại diện cho dòng điện thoại này.

Nguyễn Ấu San liền nhắn lại: “Thẩm tiên sinh, anh đây là đang muốn người mình PR sản phẩm của mình sao?”

Sau khi xem xong phần cảm ơn của Nguyễn Ấu San, Thẩm Túc liền rời đi, lúc này đang lái xe về lại nhà.

Anh liền nhắn lại cho Nguyễn Ấu San: “Ừ, em cứ cho là thế đi.”

Nguyễn Ấu San liền hỏi tiếp: “Vậy anh có thể tiết lộ một chút, thù lao làm đại diện cho điện thoại cỡ bao nhiêu không? [mèo con đáng yêu.jpg]”

Thẩm Túc: “Không thể.”

Thẩm Túc: “Em lo làm bài đi, đừng đi ngủ quá muộn.”

Nguyễn Ấu San: “Vâng, em biết rồi ạ. [mèo con uỷ khuất.jpg]”

Thẩm Túc lại nhớ ra cô gái nhỏ nhà anh hình như không thích việc học bài ôn thi lắm, anh nghĩ một hồi, nói: “Thi đại học mà thi đậu thì sẽ thưởng một món quà nhỏ. Thi đậu mà còn thi điểm cao thì sẽ thưởng một món quà to.'

Hồi trước thành tích của cô rất tệ, nhưng cũng may cô vốn dĩ thông minh. Bây giờ, cô đã nhận ra tầm quan trọng của việc nỗ lực học tập, lần trước làm đề tham khảo được 110 điểm, việc thi đậu đại học chắc chắn không phải trở ngại gì, nhưng cụ thể là thi trường nào, thành tích ra sao, thì chưa thể nói chắc được.”

Anh muốn cô có thể nỗ lực hơn một chút.

Nguyễn vô cùng tham tiền Ấu San: Wow, thi đậu đại học thôi mà còn khen thưởng nữa!

Đại ca Thẩm kiêm fan bố lần này vì khích lệ cô học hành chăm chỉ mà còn làm nhiều hơn so với bố ruột kiếp trước của cô làm nữa.

Nguyễn Ấu San: “Nếu em thi khảo sát thành tích đứng top 10, thi đại học đậu thủ khoa thì được cái gì?”

Thẩm Túc:......

Cô gái nhỏ này mơ cũng cao dữ?

Nhưng mà lần trước quả thật cô đã tăng lên tới hai trăm thứ hạng.

“Vào top 200, thưởng 50 vạn, cứ lên một bậc thì thêm 5000 tệ. Vào top 100, thưởng 100 vạn, lên một bậc thưởng 10000 tệ. Vào top 10, ngoại trừ tiền thưởng ra thì còn được mua thêm 1 chiếc xe.”

“Nếu thi đậu thủ khoa, ngoại trừ tiền thưởng và xe, sẽ mua thêm một căn hộ.”

Nguyễn Ấu San:......?!

Trời ơi, bố Thẩm quả nhiên bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền!

Thời nay có thể loại fan bố, đã đu thần tượng thì thôi, còn vì để đốc xúc idol học hành mà hào phóng vậy luôn á?

Cô dù sao cũng chỉ là tình nhân trên danh nghĩa của anh thôi, một tháng được cho 20 vạn, còn thường xuyên bị trừ tiền lương nữa... Mà, ngoại trừ việc lâu lâu nói mấy câu sến súa ra thì cô cũng chưa có làm một cái việc gì cho xứng danh tình nhân hết luôn đó.

Quả thật, bây giờ Nguyễn Ấu San đã một chân bước vào giới giải trí, nhận vài ba cái quảng cáo thì căn hộ, xe hơi, sớm muộn gì cũng có thể mua được.

Nhưng mà, quà khen thưởng là mấy thứ này thì có ai mà không thích chứ.

Hơn nữa, Thẩm Túc đã bỏ tiền ra mua xe, mua nhà, thì kiểu gì cũng là đồ đắt tiền.

Nhưng mà, Thẩm Túc cũng chỉ là fan bố thôi, không phải bố ruột, Nguyễn Ấu San đâu thể nào nhận quà giá trị vậy chứ.

Nguyễn Nguyễn của bạn: “Xe với căn hộ không cần đâu, tiền thưởng cũng không cần nhiều như vậy đâu, một phần mười số đó là được rồi. Thẩm tiên sinh đã có lòng thì em ghi nhận, nhưng tuyệt đối không vì anh có tiền mà lợi dụng.”

Thẩm Túc biết Nguyễn Ấu San vốn rất yêu tiền, nhưng bản thân cô cũng có nguyên tắc, sẽ không vì lí do gì mà nhận quà của anh như thế.

Thẩm Túc: “Nếu đã không nhận tiền, nhà, hay xe, vậy lúc đó sẽ tặng em thứ khác.”

Nguyễn Ấu San lúc này đã về tới ký túc xá, nhìn một túi to toàn sách tham khảo trong phòng còn chưa mở ra....

Giờ cứ nghe tới “quà tặng” từ đại ca Thẩm là Nguyễn Ấu San lại cảm thấy nhức đầu.

Nhưng mà, nếu là quà sau khi thi đại học, dựa vào ý nghĩa “quà tặng” theo định nghĩa của Thẩm Túc, chắc là đại ca Thẩm sẽ không có tặng đề ôn thi như thế này nữa đâu.

Nguyễn Ấu San nghĩ thế thấy cũng hơi mong chờ, nhìn đống đề tham khảo càng có thêm động lực: “Được nha! Bây giờ em đi làm bài nè!”

*

Ngày hôm sau, 50 thí sinh còn lại vì buổi công diễn thứ hai mà lao đầu vào luyện tập.

Vòng đầu tiên, các thí sinh sẽ điền nguyện vọng muốn được xếp vào nhóm ca hát, vũ đạo, hay rap.

Nếu thực lực mạnh, có thể sẽ được các lão sư chọn trực tiếp vào nhóm theo nguyện vọng đầu tiên luôn, còn nếu thực lực kém, đành phải xem nhóm nào thiếu người thì xin vào, hoặc là bị xếp vào nhóm ở nguyện vọng hai.

Tưởng Mỹ Thiến cầm tờ nguyện vọng xong, liền hỏi Nguyễn Ấu San: “San San, cậu định vào nhóm nào thế?”

Nguyễn Ấu San giỏi đều cả ba mảng ca hát, rap, và vũ đạo, nên vào nhóm 3A là hợp lý nhất.

Nhưng mà, lúc diễn trên sân khấu, nhảy đẹp thôi chưa đủ mà còn phải có khả năng lôi cuốn khán giả nữa.

Ở mảng rap, tuy Nguyễn Ấu San cũng khá thích thú, nhưng trình độ của cô vẫn còn rất nghiệp dư, hơn nữa hễ rảnh là cô lại lao vào làm đề thi thử để ôn thi đại học, không muốn ngồi không phí hoài năng lượng não.

Huống hồ, đại ca Thẩm đã lên tiếng rồi, hy vọng cô đạt được vị trí center ở lần diễn thứ hai này, lại còn muốn cô làm người đại diện cho điện thoại nữa.

Nguyễn Ấu San: “Tớ chọn nhóm vũ đạo.”

Đây là hạng mục mà cô am hiểu nhất.

Tưởng Mỹ Thiến năng lực ở các mảng đều ngang nhau, chủ yếu là muốn cùng Nguyễn Ấu San chung một nhóm, nên cô ấy liền nói: “Vậy tớ cũng chọn vũ đạo.”

Sầm Ý Vân ở bên kia không giỏi vũ đạo lắm nên chọn nhóm ca hát.

Bùi Ưu: “Mình chọn nhóm rap, tuy là mình không giỏi rap lắm. Nhưng chính vì không giỏi nên muốn muốn theo học hỏi kinh nghiệm từ Khương lão sư.”

Dù sao, nếu lỡ có không đạt thì vẫn còn gia nghiệp ở nhà đợi cô về thừa kế.

Ngu Tịnh do dự trong chốc lát: “Mình cũng chọn vũ đạo vậy, hy vọng lần này thứ hạng có thể cải thiện hơn.”

Lần công diễn này, người đứng nhất sẽ được làm đại diện cho điện thoại di động, người đứng thứ nhì sẽ làm đại diễn cho một hãng trà sữa. Bản thân Ngu Tịnh cũng không mong chờ lắm làm đại diện cho điện thoại, nhưng nếu đại diện cho nhãn hiệu trà sữa thì cô cũng muốn thử sức.

An Tư VIện cũng chọn vũ đạo.

Chu Duy vốn đã am hiểu rap, cũng chọn vào nhóm rap, cạnh tranh với Bùi Ưu.

Tô Mạn Nhu chọn nhóm hát.

Mỗi một lĩnh vực, người được bầu chọn cao nhất đều có thể ngồi vào ghế center, nhóm hát ba người, vũ đạo năm người, rap hai người.

Sau đó, bằng đầu phân đoạn chọn đồng đội.

Nguyễn Ấu San không chút do dự mà chọn Tưởng Mỹ Thiến về đội mình, người còn lại là Văn Lị Ngữ lần trước có hợp tác một lần.

Đặng Lộ Lộ, người lần trước hợp tác chung, đã bị loại rồi.

Ngoài ra, còn có thêm hai thành viên mới là Dễ Giai Giai và Tôn Nhàn, đều có xuất thân từ khiêu vũ nên thực lực không tệ, hơn nữa phong cách của hai người này cũng nổi bật.

Kế tiếp là việc thi đấu với đội đói thử để xếp hạng các nhóm nhỏ, ai thắng thì được ưu tiên chọn ca khúc biểu diễn.

Ngày hôm qua, Phó Việt Hành xin nghỉ phép, hôm nay đã quay trở lại. Anh ta chịu trách nhiệm chủ trì đoạn này.

Vòng thi thứ nhất, các nhóm nhỏ ở khu vực quy định mà tranh bóng yoga. Trong vòng ba phút, nếu hai chân đều rời khỏi khu vực quy định thì sẽ bị loại, nếu làm bóng lăn ra ngoài thì cũng sẽ bị loại.

Tổng cộng có bảy quả bóng, mà có tới mười đội nhỏ, mỗi đội cử hai người lên sân khấu.

Tưởng Mỹ Thiến không giỏi mồm mép, nhưng mà lại rất giỏi mấy trò thể lực, đó giờ chưa hề ngán ai bao giờ, liền xung phong lên trước: “San San, để tớ lên cho!”

Dễ Giai Giai dáng người cao gầy, ngày trước còn làm vận động viên Đông Bắc, cũng xoa tay hầm hè: “Tôi cũng muốn lên, tôi khoẻ lắm đó!”

Nguyễn Ấu San: “Được, giang sơn này của trẫm đành dựa vào hai vị ái khanh, cần giết cứ giết, không cần nề hà!”

Văn Lị Ngữ: “Bọn tớ sẽ làm cổ động viên cho hai cậu! Tiến lên!”

Tôn Nhàn: “Thiến Thiến cố lên! Giai Giai cố lên!”

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Tưởng Mỹ Thiến vô cùng tự tin có thể khiến cho Bối Nhung Tâm và đồng đội (cả hai đều chung đội với Tô Mạn Nhu) nhanh cho bị loại trừ. Cô thành công cho đồng đội của Bối Nhung Tâm xách dép đi về.

Một chọi hai, tính ra cũng không khó.

Mà ở bên này còn có Dễ Giai Giai, vững vàng ngồi trên bóng, những người khác có lại đẩy ra cũng không được, ngược lại còn bị cô ấy đẩy ngã.

Nhưng mà trên mặt đất cũng đã lót miếng đệm, có lỡ ngã cũng sẽ không đau.

Ba phút kết thúc.

Đội của Nguyễn Ấu San thành công chiến thắng được một điểm, càng vui hơn là đội của Tô Mạn Nhu không được điểm nào.

Đợt thi đấu thứ hai chơi trò ba người hai chân, quy định là tuyệt đối không được cố ý công kích đối thủ.

Nguyễn Ấu San có khả năng cân bằng tốt, cùng với Dễ Giai Giai lên sân khấu.

Lần này, Ngu Tịnh cùng với bạn chung đội làm một cặp, Tô Mạn Nhu với Bối Nhung Tâm làm một cặp cũng tham gia.

Trong quá trình thi đấu, Bối Nhung Tâm không biết là cố ý hay vô tình mà cứ hở một chút lại động vào Ngu Tịnh, Ngu Tịnh đứng không vững, thành ra cô cùng đồng đội đều ngã.

Mà Bối Nhung Tâm thấy vậy, cũng không có ý dừng lại, cứ thuận miệng mà la: “Xin lỗi nha, không có nhìn thấy mấy cậu....” nói xong liền tiến về phía trước.

Đội của bọn họ nãy giờ chưa được điểm nào, bây giờ bằng mọi giá phải ghi được một điểm.

Lúc này, Nguyễn Ấu San và Dễ Giai Giai đã ở đằng trước, cách đội thứ ba khoảng 3-4 mét gì đó.

Nguyễn Ấu San nghe thấy Ngu Tịnh la đau, vội vàng kéo Dễ Giai Giai lại: “Giai Giai, dừng lại một chút.”

Dễ Giai Giai phối hợp dừng lại, hỏi: “Sao thế?”

Nguyễn Ấu San: “Ngu Tịnh té rồi, chúng ta tới coi thử đi?”

Dễ Giai Giai nhìn thấy nhóm của Bối Nhung Tâm với Tô Mạn Nhu sắp bắt kịp, còn Ngu Tịnh lại là một đối thủ khá mạnh trong nhóm vũ đạo của bọn họ.

Dễ Giai Giai liền mở miệng, nói giọng Đông Bắc: “Chị tôi ơi, chúng ta đang thi đấu mà.”

Nguyễn Ấu San: “Vui là chính, thi là phụ mà.”

Dễ Giai Giai đành thở dài: “Thôi vậy, cậu đẹp, cậu có quyền.”

Hai người quay đầu lại, đỡ Ngu Tịnh và đồng đội đứng dậy.

Nguyễn Ấu San quan tâm hỏi: “Tịnh Tịnh, tay chân có bị thương gì không?”

Cô cảm thấy Bối Nhung Tâm mới nãy không phải vô tình chạm phải mà là cố ý.

Ngu Tịnh mới nãy ngã, chân có hơi đau, nhưng bây giờ nghỉ một lúc thì thấy cũng không có vấn đề gì đáng ngại.

Cô biết được Nguyễn Ấu San và Dễ Giai Giai là đang từ bỏ thi đấu để quay lại giúp đỡ họ, không khỏi ảo não nói: “Trời ơi sao mà ngốc quá vậy, đang thi mà tự nhiên quay lại chi? Hai người phải lấy được hạng một để báo thù cho tụi này chứ.”

Nguyễn Ấu San: “Bởi vì chúng ta là bạn mà, an toàn của mọi người còn quan trọng hơn việc đứng đầu nhiều.”

Dễ Giai Giai: “Thôi, còn hai trò nữa mà, chúng ta lát nữa cố gắng thắng là được mà.”

Vòng thi này kết thúc, Phó Việt Hành tuyên bố: “Đội của Nguyễn Ấu San và Dễ Giai Giai đang thi nửa chừng, quay lại giúp đỡ đội bạn bị ngã, tinh thần đồng đội đáng khen ngợi. Sau khi bàn bạc với các vị lão sư, chúng tôi quyết định khen thưởng cho đội của Nguyễn Ấu San ba điểm.”

Nguyễn Ấu San kinh ngạc mà nhìn Phó Việt Hành, ánh mắt kia như muốn nói, không ngờ anh cũng đồng ý cho loại khen thưởng này.

Phó Việt Hành lúng túng mà nhìn chỗ khác.

Trước đây, đúng là anh ta có ý nhắm vào Nguyễn Ấu San thật. Bây giờ, anh ta nào dám nữa. Thẩm Túc đã cảnh cáo rồi, nếu anh ta lại tiếp tục bắt nạt người của anh, anh nhất định sẽ cho người khác thay thế vị trí của anh.

Phó Việt Hành bây giờ, dù trước kia đã từng thân mật với Tô Mạn Nhu, cũng không còn cảm giác tim đập nhanh, bị cô ta hấp dẫn đến không thể rời mắt như trước nữa.

Anh ta vẫn không thể hiểu nổi vì sao trước kia lại có thể nghĩ rằng Tô Mạn Nhu đẹp đến toả sáng như vậy chứ, khác biệt hoàn toàn so với những người khác, cái gì cô ta làm cũng đúng.

Hôm nay, cô ta và Bối Nhung Tâm rõ ràng là cố tình tấn công đội bạn, nhìn có vẻ như “vô tình” đụng ngã, nhưng mà hai người còn chẳng thèm dừng lại để đỡ người ta lên mà.

Tuy rằng có thể giải thích là Tô Mạn Nhu vì muốn giành giải nhất nên mới thế, nhưng mà đội của Nguyễn Ấu San và Dễ Giai Giai còn lựa chọn quay lại giúp đội người ta, chiêu trò của Bối Nhung Tâm và Tô Mạn Nhu liền có hiệu quả.

Thế mà hồi trước anh ta còn nghĩ Tô Mạn Nhu là một người con gái lương thiện, nếu cô ta và người khác có phát sinh xung đột, chắc chắn là do người khác sai, không phải cô ta sai.

Tô Mạn Nhu vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng giải thích: “Nhung Tâm không phải cố ý, cô ấy đã xin lỗi rồi....”

Phó Việt Hành lạnh lùng nói: “Nếu em cảm thấy bất mãn với kết quả, vậy thì sẽ bị trừ một điểm!”

Tô Mạn Nhu cắn răng hìn Phó Việt Hành với ánh mắt phức tạp.

Không ngờ, khi không bị mị lực ảnh hưởng, Phó Việt Hành không chỉ không còn thiên vị cô ta nữa, mà đến cả ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt, vô tình.

Giống hệt như ánh mắt trước đây anh ta dành cho Nguyễn Ấu San.

Nguyễn Ấu San ở bên kia vô cùng vui vẻ mà đập tay với Dễ Giai Giai: “Yeah, được ba điểm lận đó!”

Ngu Tịnh cũng vui lây: “Tốt quá rồi, vậy cũng tốt, điểm của các cậu không có bị giảm!”

Tô Mạn Nhu nhìn thấy một màn này cảm thấy vô cùng chói mắt, trong lòng vừa ghen ghét vừa tức giận. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà hễ cái gì tốt cũng rơi vào đầu Nguyễn Ấu San?

Nguyễn Ấu San không có hệ thống trợ lực như cô ta, chẳng lẽ là dựa vào khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ đàn ông kia sao?

Nguyễn Ấu San vừa quay đầu lại, vừa vặn chạm vào đôi mắt hung ác, nham hiểm của Tô Mạn Nhu, cô nở một nụ cười sáng chói, chủ động đi đến trước mặt Tô Mạn Nhu và Bối Nhung Tâm.

Cô tỏ vẻ thành khẩn mà nhìn Bối Nhung Tâm nói: “Cảm ơn cậu đã 'không cẩn thận' mà trực tiếp tặng cho đội chúng tôi 3 điểm, cảm ơn các cậu nha! Lần thi đấu tiếp, hy vọng các cậu cẩn thận một chút, đừng có tặng điểm chùa cho đội khác nữa, bằng không ai cũng được cộng thêm điểm hết, thế thì 3 điểm này của chúng tôi thành như chả có gì!”

Bối Nhung Tâm mặt mày xanh mét, cả giận nói: “Ý cậu là sao? Tôi không có cố tình đẩy Ngu Tịnh mà!”

Bùi Ưu đi tới: “Lần trước ở nhà ăn, góc áo của Tô Mạn Nhu tôi còn chưa chạm vào, vậy mà cậu đã nói là tôi cố ý làm Tô Mạn Nhu bị thương, khiến cho cậu ta bị đụng eo. Hôm nay chính cậu đẩy Ngu Tịnh từ phía sau, bây giờ lại nói không cố ý. Bộ cậu bị mù thì những người khác đều mù hả? Bối tiểu thư, làm người đừng có ba phải vậy chứ.”

Bối Nhung Tâm nhìn về phía Tô Mạn Nhu cầu cứu.

Tô Mạn Nhu nói thẳng: “Xin lỗi, lúc nãy ở vòng một Nhung Tâm bị người ta hung hăng đẩy ra ngoài, nên bây giờ thấy có người lại gần là theo bản năng đẩy người đó ra, cô ấy không có ác ý gì đâu.”

Trong vòng đầu tiên, người đẩy Bối Nhung Tâm ra ngoài không ai khác chính là Tưởng Mỹ Thiến.

Nguyễn Ấu San: “Nhưng ở vòng đó, dưới dàn đã lót đệm, quy tắc chơi cho phép đẩy người. Lần này, quy định rõ ràng là không được tấn công đối thủ. Bối tiểu thư nếu không rõ luật có thể hỏi lại mà. Nếu còn không hiểu nữa thì làm ơn về học lại ngữ văn tiểu học cho rõ ràng rồi quay lại cũng chưa muộn đâu.”

Một câu này của Nguyễn Ấu San quả thật rất độc!

Trác Nhã Vy đành đi lại giảing hoà, lúc này mới có thể tiếp tục thi đấu.

Mấy vòng thi sau đó, chỉ cần quy định không cho tấn công hoặc cản trở, ba đội của Nguyễn Ấu San, Ngu Tịnh, Bùi Ưu đều phối hợp vô cùng ăn ý, khiến cho đội của Tô Mạn Nhu bị loại đầu tiên.

Cả một buổi sáng thi đấu bảy vòng, đội của Nguyễn Ấu San thành công đạt được 9 điểm, đứng hạng nhất. Đội của Bùi Ưu đứng thứ ba, còn đội của Ngu Tịnh đứng thứ năm.

Còn đội của Tô Mạn Nhu, không có điểm nào, đứng chót, cũng sẽ diễn cuối cùng.

Nguyễn Ấu San cùng đồng đội thương lượng xong, quyết định chọn một ca khúc dance tiếng Anh vô cùng sôi động.

Đội của Ngu Tịnh lại chọn một bài nhảy phù hợp với phong cách nhẹ nhàng, hoạt bát của cô nàng.

Còn đội của Tô Mạn Nhu, lại được giao cho một bài hát không hợp với gu của Tô Mạn Nhu nhất, là một bài hát về tình yêu vô cùng đau buồn.

*

Đến giờ cơm trưa, Nguyễn Ấu San theo lệ thường mà lên mạng, đăng một tấm hình chụp selfie với các đồng đội, chụp hẳn bằng camera thường, không thèm bỏ filter mà đăng trực tiếp lên luôn.

Để caption là: “Lại thêm một lần giương buồm vượt sóng. Lần công diễn thứ hai đến rồi, cố lên cố lên!”

Hiện giờ, fans trên Weibo của Nguyễn Ấu San đã hơn 300 vạn người, khác với hồi trước chỉ toàn anti fans thì bây giờ chủ yếu toàn là fans cả.

Bài trên Weibo mới đăng, đã có một đống fans vào bình luận: “Vợ San San của tôi quả nhiên đẹp như nữ thần, chụp ngay góc chết mà cũng không dìm được vẻ đẹp này!”

“Chồng Nguyễn Nguyễn ơi, người yêu ơi! Em là vợ chị nè, em đang ở nhà đợi chị nè!”

“Bé San San ơi, mẹ yêu con lắm đó!”

“Trời ơi chị ơi, xương quai xanh đẹp quá vậy nè, yêu ghê á!”

Nguyễn Ấu San vừa ăn cơm, vừa lướt lướt phần bình luận, quả nhiên các fangirl đu idol tràn ngập nhiệt huyết dữ dội.

Không sai, mấy người mà vào gọi cô là vợ, là chồng, là con gái, toàn là mấy đứa con gái mới lớn, thậm chí còn nhỏ hơn cô nữa.

Nghĩ nghĩ một hồi, Nguyễn Ấu San lại thấy có một bình luận mới.

Thẩm tiên sinh xxx: “Em gầy quá đó, ăn nhiều một chút. Ngày thường cứ cố gắng luyện tập, không cần quá sức, sức khoẻ là trên hết.”

Giữa một đống mấy lời sến súa, tự nhiên ở đâu lòi ra một cái bình luận khô khan...

Quả nhiên, bình luận của lão cán bộ phải khác với thường dân.

Mà ảnh đại diện của Thẩm tiên sinh, là hình một người đàn ông cầm tách cà phê.

Người bình thường, nếu đăng tấm hình này, hoặc là muốn khoe cà phê, khoe tay đẹp, khoe áo sơ mi trắng hở cổ lơ đãng, hoặc là khoe đồng hồ hàng hiệu các kiểu....

Nhưng mà Nguyễn Ấu San, liếc sơ qua một cái đã thấy, trên cổ tay áo sơ mi kia, chính là đôi khuy tay áo đính ngọc bích.

Nguyễn Ấu San bấm vào ảnh đại diện của Thẩm tiên sinh, lựa chọn “Âm thầm theo dõi“.

Sau đó, cô liền vào Wechat, chụp gửi cho Thẩm Túc một tấm hình khay cơm của mình, trên đó chỉ còn lại một ít ớt xanh do cô không thích ăn: “Em ăn siêu nhiều nhé.”

Thẩm Túc: “Ớt xanh cũng phải ăn, kén ăn không tốt đâu.”

Nguyễn Ấu San:......

Bố của cô còn mặc kệ việc cô kén ăn nhé.

Nguyễn Ấu San làm bộ không thấy tin nhắn, bưng khay cơm đi dọn.

Thẩm Túc lại gửi tiếp một tin nhắn, bên trong là hình chụp lồng cơm của nhà hàng lần trước: “Món này mới được thêm vào menu, hương vị cũng không tệ, lần sau sẽ dắt em đi ăn.”

Nguyễn Ấu San: “Được ạ. [chờ mong.jpg]”

Thẩm Túc: “Tin nhắn hỏi thăm đâu rồi, em quên rồi hả?”

Ngày hôm qua còn có, hôm nay không có một tin.

Buổi sáng không nhận được tin nhắn hỏi thăm chúc ngày tốt lành của Nguyễn Ấu San, anh cứ nhìn điện thoại mãi, cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Nguyễn Ấu San: “Thẩm tiên sinh, anh quên rồi hả, chính anh nói không cần gửi mấy cái tin nhắn vô nghĩa đó mà, anh nói đọc mấy cái tin nhắn đó tốn thời gian của anh mà.”

Thẩm Túc:............

~ Hoàn chương 24 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.