Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Nguyễn Ấu San không hề biết tấm lòng làm fan bố của Thẩm Túc nay đã đổi thay rồi.
Cô đánh giá Thẩm Túc, phát hiện trên gương mặt đẹp trai của anh có thoáng chút mệt mỏi, liền hỏi han quan tâm: “Thẩm tiên sinh, hồi nãy trên máy bay anh không có ngủ hả? Anh ăn uống gì chưa?”
Thẩm Túc: “Chưa kịp ăn. Bây giờ em có đói không, chúng ta cùng nhau đi?”
Nguyễn Ấu San: “Được ạ, vẫn ăn ở nhà hàng hôm bữa nha?”
Thẩm Túc: “Bây giờ vết thương của em còn chưa lành, đi ra ngoài ăn không tiện đâu. Hay là về nhà tôi, để dì Vương nấu cơm cho nhé.”
Nguyễn Ấu San hồi trước có ở ké nhà Thẩm Túc một thời gian, tài nấu nướng của dì Vương ngon số dzách miễn bàn, tuy so với đầu bếp năm sao thì không bằng, nhưng đã là cơm nhà thì dù ngày nào cũng ăn cũng chả ngán.
Nguyễn Ấu San: “Được, vừa hay em cũng đang nhớ mấy món dì Vương nấu.”
Bác Trương lái xe liền chạy xe về phía biệt thự của Thẩm Túc.
Trên đường đi, Thẩm Túc hỏi thăm tình hình gần đây của Nguyễn Ấu San, Nguyễn Ấu San vô cùng ngoan ngoãn mà thành thật trả lời.
Đột nhiên, Thẩm Túc nghĩ đến một chuyện: “Bữa giờ em học hành sao rồi, có đủ đề ôn thi để làm không? Nếu không biết làm thì có thể hỏi tôi, tôi không giải được thì sẽ tìm cho em một gia sư kèm cặp thêm.”
Nói là vậy thôi, chứ Thẩm Túc mà có phải tìm thật thì cũng sẽ tự đề cử bản thân, chủ yếu là để tranh thủ thời gian ở cạnh crush, tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm.
Chuyện anh không giải được đề á, tất nhiên là nằm mơ cũng không thành sự thật.
Thẩm Túc năm đó đi học còn nhảy lớp, 16 tuổi đã đậu trạng nguyên bốn trường khoa học tự nhiên, học xong đại học thì tốt nghiệp song ngành tài chính với quản lý, trong vòng bốn năm đã hoàn thành chương trình học của cả hai bên.
Lúc còn đi học, anh đã từ từ tiếp nhận việc quản lý Thẩm thị rồi. Nói ngắn gọn lại là, anh tự thấy trình độ của bản thân cũng dư sức để kèm crush học thi.
Về trình độ của Nguyễn Ấu San mà nói, thật ra có thể thi được hơn 600 điểm là cũng coi như một tiểu học bá rồi, tự học không thành vấn đề. Tất nhiên lâu lâu cũng sẽ gặp mấy đề bài khó, khi so đáp án với cách giải đương nhiên sẽ có lúc hiểu lúc không.
Nguyễn Ấu San nghe thấy thế, hai mắt sáng rực lên: “Quá được luôn á, ngay lúc em đang có mấy đề bị bí.”
Tuy bây giờ cô không có mang đề thi theo, nhưng mà đề bài nào Nguyễn Ấu San làm không được thì cô đều chụp lại, bình thường nếu rảnh sẽ mở ra nghiên cứu thêm.
Lúc hai người về tới biệt thự của Thẩm Túc, dì Vương đã nấu cơm xong, một mâm cơm bốn món mặn một món canh.
Cánh gà hấp, cần tây xào gan heo, khổ qua xào, canh cải thảo, canh sườn nấu củ sen, tất cả đều là mấy món Nguyễn Ấu San thích ăn, vừa đủ dinh dưỡng mà vừa giúp làm lành vết thương.
Nguyễn Ấu San định ngày mai mới quay về tập luyện, cho nên hôm nay có thể yên tâm ngồi ăn no.
Thẩm Túc lúc trên máy bay cũng chỉ lo ngủ bù, chưa kịp ăn uống gì. Bây giờ nhìn thấy Nguyễn Ấu San ăn uống ngon miệng thế này, tâm tình anh cũng tốt lên, ăn cũng nhiều hơn ngày thường một chút.
Đợi đến lúc Nguyễn Ấu San ăn no rồi, một mình anh vét sạch phần còn dư, trên bàn chỉ còn lại một chút canh.
Dì Vương sau khi dọn dẹp chén đũa xong thì liền rời đi.
Nguyễn Ấu San sau khi ngồi cho tiêu cơm một chút, liền đem mấy đề bài giải chưa ra mở coi.
Trong thư phòng của Thẩm Túc, hai người bắt đầu buổi học thêm một kèm một.
Nguyễn Ấu San vốn còn đang sợ đại ca Thẩm sẽ không chịu giảng bài, hoặc là quay qua mắng cô “Bài đơn giản thế này mà cũng không làm được sao?”
Ôi may ghê, tình huống đó không có xảy ra.
Thẩm Túc giảng đều vô cùng xúc tích, lại vô cùng kiên nhẫn, mỗi lần nói xong đều quay qua hỏi cô: “Đã hiểu chưa? Nếu chưa hiểu thì tôi giảng lại một lần nữa.”
Đợi đến lúc Nguyễn Ấu San hiểu bài rồi, anh liền viết mấy đề cùng dạng nhưng thay số đưa cho Nguyễn Ấu San: “Em làm thử xem.'
Đến khi xác định là Nguyễn Ấu San đã ghi nhớ hết chỗ kiến thức này, thậm chí còn có thể từ dạng bài này làm ra nhiều dạng tương tự mà nâng cao hơn, anh mới hài lòng.
Nguyễn Ấu San cảm thấy, nếu có một ngày nào đó Thẩm Túc không đi làm tổng tài nữa, anh có thể mở một lớp dạy thêm, đảm bảo sẽ vô cùng đắt khách.
Nguyễn Ấu San nghĩ sao liền nói vậy.
Thẩm Túc thấy cô đã nghiêm túc học suốt một tiếng, liền cho phép cô nghỉ giải lao mười lăm phút, hai người ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Anh cũng không muốn mãi đóng vai “bố” hoặc là “thầy giáo” trong mắt cô, cho nên nhất định phải khiến cho cô chia sẻ với anh nhiều hơn một chút.
Thẩm Túc: “Hồi còn đi học đại học tôi cũng có giúp giáo sư dạy thay mấy buổi, đôi khi cũng làm trợ giảng kèm mấy em lớp dưới nữa, nhưng mà cũng chỉ làm có một lần thôi.”
Nguyễn Ấu San tò mò hỏi: “Ủa sao dọ? Tại anh bận quá hả?”
Thẩm Túc dừng một chút, hơi xấu hổ mà nói: “Mấy học muội đến xin số của tôi hơi nhiều, tôi không biết phải làm sao cho nên nghỉ.”
Nguyễn Ấu San ngồi nghĩ, Thẩm Túc bị một đống nữ sinh vây quanh không biết phải đối phó với bọn họ ra sao, bộ dáng của anh lúc đó như thế nào nhỉ...
Không được rồi, tự tưởng tượng trong đầu đã thấy không ổn.
Nguyễn Ấu San nghĩ một hồi, Thẩm Túc trong lòng cô cũng không phải là hình tượng vạn năng cái gì cũng làm được, cũng không phải kiểu đại ca cao ngạo không vướng bụi trần. Anh cũng từng trải qua thời thanh xuân niên thiếu, thậm chí vì để né tránh sự nhiệt tình của các học muội mà nghỉ việc làm trợ giảng.
Nguyễn Ấu San chống hai tay lên bàn, ôm má, nhìn sườn mặt lạnh lùng, đẹp trai của anh, có chút tò mò: “Thẩm tiên sinh, hồi đi học anh trông thế nào vậy?”
Thẩm Túc ngồi một bên liền nghiêng người qua, hỏi: “Có ảnh chụp, em có muốn xem không?”
Nguyễn Ấu San ngẩn người, không chút do dự: “Đương nhiên là muốn xem rồi!”
Thẩm Túc chỉ “Ừ” một tiếng, đứng dậy, đi đến kệ sách tìm một hồi, lôi ra một quyển album.
Thẩm Túc đem album tới đặt trước mặt Nguyễn Ấu San, nói: “Đây là ảnh chụp của tôi hồi đi học đại học làm nghiên cứu sinh, hình là do mẹ tôi chụp hoặc người khác chụp. Bà ấy chọn một ít ảnh rửa ra rồi bỏ thành album.”
Một quyển album này, mẹ anh giữ một quyển, rửa thêm một quyển nữa cho anh, nhưng Thẩm Túc rất ít khi mở ra xem hồi xưa ảnh chụp mình nhìn ra sao, cũng chả buồn đem trưng ra mà chỉ ném đại vào ngăn kéo.
Không ngờ, hôm nay quyển album này lại được thấy ánh mặt trời.
Nguyễn Ấu San mở album ra nhìn, đầu tiên là năm nhất đại học.
Thẩm Túc trong ảnh so với bây giờ non nớt hơn nhiều, vóc người vẫn cao như vậy, nhưng lại mang chút đơn bạc đặc trưng của thiếu niên.
Bối cảnh là một con đường phủ đầy cây xanh, còn có ánh mặt trời chiếu rọi, một thiếu niên mặc một bộ áo trắng quần tây đen, tư thế oai hùng đứng thẳng tắp, soái khí bừng bừng, lại chụp trong bối cảnh vườn trường không khác gì cảnh cắt ra từ phim thần tượng.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn về phía ống kính, hệt như bị chụp lén, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Xem ra, khí chất lãnh đạm, người sống chớ lại gần của Thẩm Túc đã phát ra từ hồi đại học rồi.
Nguyễn Ấu San nhịn không được hỏi: “Thẩm tiên sinh, hồi này anh bao nhiêu tuổi thế?”
Thẩm Túc bình thản nói: “Hồi trước học nhảy lớp, hình này chắc hồi 16 tuổi.”
Album lại được lật tiếp, trang thứ hai chụp ở cổng trường, là trường đại học Thanh Bắc số 1 cả nước.
Nguyễn Ấu San vốn nghĩ bản thân mình đã có thể coi là học bá rồi, nhưng mà lúc đi học cũng không tập trung toàn bộ cho chương trình học, tuy điểm không đến nỗi nào nhưng nếu đem so với Thẩm Túc thì...
Thôi, không có so sánh không có đau thương.
Đại ca Thẩm đây là nhân vật cấp học thần rồi.
Nguyễn Ấu San tiếp tục ngồi ngắm nhan sắc của học thần Thẩm Túc.
Cô cười hì hì nói: “Thẩm tiên sinh, hình này chụp nhìn anh trẻ quá nha, so với em bây giờ còn nhỏ hơn hai tuổi nữa đó!”
Nếu là trong trường của cô mà có một em trai vừa đẹp trai mà vừa là học bá thiên tài thế này, cô chắc cũng không kiềm lòng được mà đi xin số điện thoại quá.
Phần lớn ảnh trong album đều chỉ chụp một mình Thẩm Túc, có chăng vài ba tấm chụp chung với bạn học.
Mà đa số hình đều là chụp toàn góc chết, nhưng nhan sắc của Thẩm Túc làm việc quá tốt, góc nào cũng thành góc đẹp cả.
Nếu là ảnh chụp chung với người khác thì nhìn anh càng giống hạc giữa bầy gà, toả sáng hơn rất nhiều.
Nguyễn Ấu San nhịn không được cảm khái nói: “Nếu Thẩm tiên sinh hồi đại học mà cũng đi thi show sống còn vào boygroup, chẳng cần biết hát với vũ đạo anh sao, chỉ dựa vào khuôn mặt này thôi cũng đủ có xuất debut rồi nha.”
Thẩm Túc nghe thế, hai tai liền nóng bừng lên, nhưng mặt vẫn bình tĩnh hỏi: “San San, em là đang khen tôi đẹp trai đúng không?”
Anh dựa sát vào người cô, hai chữ “San San“....gọi vô cùng dễ nghe.
Hình như đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế? Ngày thường hình như cũng chưa có bao giờ gọi tên cô, lần nào cũng nói thẳng vào chuyện chính không à.
Nguyễn Ấu San trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, ngồi ngây người trong chốc lát.
Nguyễn Ấu San không biết rằng, fans của cô nếu là fans vợ, ai cũng kêu cô là ông xã Nguyễn Nguyễn, còn nếu là fans chồng thì sẽ gọi cô là bà xã San San.
Còn ai mà làm fans bố, fans mẹ thì sẽ gọi cô là em bé.
Còn fans ủng hộ sự nghiệp đơn thuần thì sẽ gọi cô là Nguyễn Nguyễn hoặc là San San.
Nhưng mà, Thẩm Túc rõ ràng không phải chỉ là một fans đơn thuần.
Thẩm Túc thấy cô không trả lời, tiếp tục hỏi: “Bộ bây giờ nhìn tôi xấu lắm hả?”
Nguyễn Ấu San:..... Má ơi, nói vậy ai đỡ nổi! Một soái ca siêu cấp đẹp trai thế này, tự nhiên quay qua đòi tui nhận xét coi ảnh có đẹp trai hay không?
Nguyễn Ấu San vô cùng thật lòng nói: “Thẩm tiên sinh, hồi trước anh đẹp là đẹp kiểu thanh xuân niên thiếu, còn bây giờ là đẹp kiểu soái ca thành thục rồi, cả hai cái kiểu nào cũng đẹp hết.”
Thẩm Túc khẽ cười, câu trả lời này coi như chấp nhận được.
“San San, em mở miệng ra toàn gọi là Thẩm tiên sinh, làm tôi cảm thấy mình rất già rồi, già cỡ ba bốn chục tuổi đó.... Từ giờ đến sinh nhật 26 tuổi của tôi còn tới nửa năm lận.”
Giọng điệu nghe uỷ khuất ghê.
Nguyễn Ấu San ngồi tính, Thẩm Túc nhìn vậy chứ cũng chỉ hơn cô có bảy tuổi.
Quan trọng là, quan hệ giữa bọn họ bây giờ là bạn bè, nếu Thẩm tiên sinh đã chủ động gọi cô là “San San”, cô mà cứ suốt ngày gọi anh là “Thẩm tiên sinh” hoài hình như cũng không ổn lắm.
Hồi xưa gọi “bố Thẩm” đã bị đại ca Thẩm cự tuyệt vô cùng, Nguyễn Ấu San từ đó tới giờ còn chưa dám gọi lại.
Nguyễn Ấu San thử: “Vậy... gọi Thẩm ca ha?”
Thẩm Túc: “Trong nhà tôi thứ sáu, em có thể gọi tôi là Thẩm lục ca, hoặc cũng có thể gọi Túc ca.”
Hồi trước anh không thích cô gọi anh là “bố Thẩm”, con nhỏ này liền gọi anh ca ca, nhưng mà ca ca cũng quá chung chung rồi.
Nguyễn Ấu San: “Thẩm lục ca, Túc ca....”
Cô kêu một hồi để coi thử cái nào thuận miệng hơn, gọi một lúc, Nguyễn Ấu San cảm thấy vẫn nếu xưng hô ngắn gọn thôi: “.... Túc ca.”
Thẩm Túc vô cùng vui vẻ: “Ừ.”
Nhưng mà, “Túc ca” nghe thân mật ghê.... “Thẩm lục ca” thì nghe rõ ràng, không có dính miếng ái muội nào hết.
Nguyễn Ấu San nghĩ thế, liền sửa miệng: “Thẩm lục ca.”
Thẩm Túc:.....
Thôi, cứ từ từ, tốt xấu gì cũng được coi là phận anh trai rồi, anh không muốn trong lòng crush suốt ngày xem anh ngang với vai bố đâu.
Nguyễn Ấu San ngồi lật qua lật lại, phát hiện có một tấm chụp Thẩm Túc cùng một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, nhìn có vẻ là sinh nhật 17 tuổi của Thẩm Túc, nhìn hai người có vài nét tương đồng.
Nguyễn Ấu San hỏi: “Đại mỹ nữ này là chị gái của anh hả?”
Thẩm Túc: “Là mẹ của tôi.”
Nguyễn Ấu San: “Wow, dì nhìn trẻ ghê á.”
Lật qua xem tiếp, thấy được mẹ Thẩm, bố Thẩm... Ồ, bố của Thẩm Túc hoá ra là một đại thúc thành thục nho nhã.
Còn có mấy tấm ảnh chụp Thẩm Túc lúc nhận cúp nữa.
Thẩm tiên sinh.... À không, bây giờ là Thẩm lục ca, thời niên thiếu vậy mà thật xuất sắc ghê.
Đương nhiên, bây giờ cũng xuất sắc không kém.
Xem xong quyển album này, Nguyễn Ấu San cảm thấy quan hệ giữa cô với Thẩm Túc trở nên gần gũi hơn nhiều.
Thẩm Túc cầm album: “Được rồi, học tiếp thôi.”
Nguyễn Ấu San nhìn chưa đã ghiền, liền duỗi tay giành lại cuốn album từ tay Thẩm Túc: “Từ từ đã, em còn muốn chụp lại mấy tấm. Trong điện thoại của em không có một tấm hình nào của Thẩm lục ca hết.”
Thẩm Túc vốn đang định đem album đi cất, nghe thế liền không đi nữa.
Anh có chút không tự nhiên: “Khụ, có cái gì đẹp mà chụp chứ.”
Nguyễn Ấu San: “Kệ em, em thích thì chụp thôi.”
Trong lòng Thẩm Túc đang nhảy nhót vui vẻ nhưng ngoài mặt lại kiểu bất đắc dĩ phải thoả hiệp, liền đem album đưa qua: “Ờ, thích thì chụp đi.”
Trong điện thoại của anh thật ra có rất nhiều ảnh của Nguyễn Ấu San.
Nhưng mà, mấy tấm đó toàn là hình do bên chương trình chụp, hoặc là ảnh cô đăng lên Weibo.
Mấy hình này, anh có, người khác cũng có...
Thẩm Túc cũng muốn chụp mấy tấm mà người khác không thể chụp được.
Nguyễn Ấu San cầm điện thoại chụp tách tách, chụp vài tấm xong, cô cảm thấy ảnh chụp vô cùng đẹp.
Thẩm Túc nói: “Tôi có một đứa em họ con cô chú, nó mới học lớp mười, cũng đang theo dõi chương trình của em, muốn có chữ ký của em, còn muốn xin vài tấm ảnh nữa, kiểu ảnh cá nhân không phải ảnh đăng rồi đó... Tôi có thể chụp giúp em họ mấy tấm không?”
Thẩm Túc lúc này không tính là đang nói dối, em họ của anh quả thật là fan của Nguyễn Ấu San.
Hồi trước, khi cái tin anh bao dưỡng Nguyễn Ấu San bị đưa lên hot search, ngày thường anh rất sợ em họ nhắn tin hỏi anh trên WeChat là chuyện này có thật hay không.
Thẩm Túc nghĩ lúc đó mình đã ký với Nguyễn Ấu San hợp đồng “trợ lý sinh hoạt đặc biệt”, nhưng mà quan hệ giữa hai người thật sự rất trong sạch, nên vô cùng chắc chắn mà trả lời em họ là: “Anh với cô ấy không có quan hệ ái muội gì hết.”
Lúc đó, em họ mới thở hắt ra, sau đó lại vô cùng mong chờ mà hỏi: “Vậy Túc biểu ca biết Nguyễn Ấu San mà đúng không? Có thể xin giúp em chữ ký của chị ấy được không?”
Thẩm Túc lạnh nhạt trả lời: “Cả ngày chỉ biết đu idol, làm bài tập xong hết chưa?”
EM họ liền im như thóc, không dám làm phiền anh nữa.
Nguyễn Ấu San nhìn lại bản thân: “Nhưng mà bây giờ em không tiện lên hình đâu.”
Vết thương trên trán đã tróc vảy rồi, nhưng vẫn còn nhìn rõ một vết sẹo hồng nhạt, phải một thời gian nữa mới có thể đi xoá sẹo.
Lúc cô đội tóc giả chụp hình quảng cáo xong đã tháo xuống ngay, cũng tẩy trang luôn rồi, chỉ còn lại son môi thôi.
Nguyễn Ấu San vốn là nghệ sĩ, vì giữ thể diện trên Weibo mà mỗi ngày đăng ảnh đều là một bộ đồ khác nhau, hoặc là chụp ở địa điểm khác nhau, cho nên lúc chụp hình đều đã quen việc tính toán phải chụp mấy bộ, cần người hỗ trợ chụp cho.
Nhưng mà đa số ảnh đều còn nằm trong điện thoại, ảnh đăng lên không có nhiều, để khỏi bị coi là spam làm phiền người khác.
Nguyễn Ấu San nói: “Để lát nữa em chụp xong gửi WeChat cho anh.”
Thẩm Túc đạt được mục đích, vui vẻ mà cong môi cười: “Được.”
Sau đó còn ký tên.
Nguyễn Ấu San từ trong túi tìm được giấy ghi chú ngũ sắc của mình, hỏi Thẩm Túc: “Em họ anh tên gì, để em viết vào phần To: nè.”
Thẩm Túc vốn dĩ định giả danh em họ xin chữ ký, sau đó sẽ trộm ghi tên mình vào:.....
Anh không tình nguyện mà nói ra tên em họ: “Tống Hiểu Quân.”
Trên tờ giấy ghi chú màu hồng nhạt, Nguyễn Ấu San viết:
Gửi tới tiểu khả ái Tống Hiểu Quân:
Học tập tiến bộ, mỗi ngày đều vui!
Cô còn cố ý luyện chữ ký, ký xong còn vẽ thêm một mặt cười với một trái tim nho nhỏ.
Thẩm Túc nhận được tờ chữ ký của Nguyễn Ấu San, thế này mà lại không phải của anh.
Anh không nhịn được nữa, mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng là fan của em nè.”
Ý là, tôi cũng muốn có chữ ký nhắn nhủ.
~ Hoàn chương 36 ~
Phàm là phận đu idol thì có là fan bạn trai hành thật hay hàng fake thì tâm tình cũng như nhau cả thôi