Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Ngày hôm sau, Thẩm Túc đúng 6 giờ rưỡi đã rời giường.
Anh lại nhận được tin nhắn hỏi thăm đúng giờ của tiểu tình nhân.
“Thẩm tiên sinh, buổi sáng tốt lành nha. Hôm nay thời tiết sáng sủa, mong là hôm nay tâm tình của anh cũng sáng sủa như vậy nha ^o^”
Thẩm Túc:......
Thẩm tổng mặt vô cảm, còn có chút phiền, đang nghĩ có nên block không.
Lúc này, tin nhắn thứ hai từ tiểu tình nhân lại hiện ra: “Thẩm tiên sinh đừng block số em nha, làm ơn đó! Em sẽ không thường xuyên quấy rầy anh đâu, một ngày nhiều nhất chỉ nhắn 5 6 tin thôi. Để nhận lỗi, em đã chuẩn bị một món quà nhỏ, anh xuống lầu mở ngăn kéo lớn chỗ kệ để tivi ở phòng khách đi ~”
Thẩm Túc rửa mặt xong, đi vào phòng thể hình tập 30 phút, sau đó nhanh chóng đi tắm rửa, xuống lầu ăn sáng.
Dì Vương đã chuẩn bị một bữa sáng đúng kiểu Trung Quốc.
Một bên ngồi ăn sáng, một bên xem tin tức trên tivi, Thẩm Túc tầm mắt liền nhìn về phía kệ tủ để tivi.
Nguyễn Ấu San đã chuẩn bị cái gì?
Anh không cho rằng cô có thể chuẩn bị cho anh món đồ gì quý giá, anh cái gì cũng chẳng thiếu.
Nhưng lòng hiếu kỳ đã nổi lên, giống như một chiếc lông chim cào cào trong lòng anh, nếu không bắt lấy, chắc chắn sẽ sống không yên.
Thẩm Túc ăn sáng nhanh hơn một chút, lúc ăn xong, đi đến trước kệ tivi, mở ngăn kéo kia ra.
Anh tìm thấy một con mèo con bằng giấy gấp bằng giấy ghi chú màu hồng nhạt.
Thẩm Túc thật ra rất thích mèo, nhưng mà anh bị dị ứng lông mèo nên chưa từng nuôi.
Nhìn thấy con mèo giấy đáng yêu này, không thể phủ nhận, trên mặt anh hiện lên nét tươi cười, cầm con mèo ra.
Món quà này tuy không đáng tiền, nhưng lại có lòng, vẫn cảm thấy bị lấy lòng.
Thôi, tạm thời không block cô nữa, dù sao mấy cái tin nhắn này đọc cũng chẳng tốn mấy giây.
Thẩm Túc tùy tay cầm con mèo đi luôn
*
Khuôn viên của công ty Tinh Quang.
Sáng sớm hôm nay, 100 thực tập sinh của chương trình “Ước mơ ngôi sao” sẽ được giao nhiệm vụ mới, trong vòng ba ngày phải học hát và tập nhảy bài hát chủ đề, sau đó các lão sư sẽ kiểm tra cho điểm, phân lớp một lần nữa.
Nhiệm vụ lần này sẽ không đào thải ai, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ nhẹ nhàng. Lần trước là lần đầu tiên biểu diễn nên có thể phát huy không đều, nhưng lần này ai ai cũng phải cố gắng.
Mà muốn thay đổi vị thế của mình, phải biểu hiện thật tốt, nếu không sẽ bị kéo xuống bất cứ lúc nào.
Ba ngày, chỉ có ba ngày, học một bài hát, rap, vũ đạo, lúc kiểm tra có khi còn bị các lão sư đến xem, chấm điểm, đây không phải là một việc đơn giản!
Các cô gái kêu trời kêu đất: “Có ba ngày thôi, thời gian này cũng quá ngắn rồi!”
Trác Nhã Vi cổ vũ nói: “Các lão sư ba ngày này sẽ luôn đến xem các em, đừng oán giận nữa, bây giờ liền đi luyện tập đi!”
Mà lớp A, cùng với một nhóm nhỏ của lớp B, còn có các thành viên cá biệt của lớp CDF, trừ việc luyện tập bài hát chủ đề, còn phải thực hiện phỏng vấn cá nhân nữa.
Nhiệm vụ này gọi đến ai thì người đó đi vào, mỗi lần chỉ kéo dài 5 đến 10 phút.
Tổ chương trình sắp xếp thứ tự theo bảng xếp hạng từ dưới lên, cho nên Nguyễn Ấu San cùng với các thành viên lớp A đang trong phòng luyện tập.
Ngu Tịnh và Bùi Ưu là bạn cùng phòng.
Cô ta thấy Bùi Ưu và Nguyễn Ấu San quan hệ không tệ, hai người bọn họ luyện tập với nhau, dù sao cũng là người cùng công ty, cũng không có gì lạ.
Thân là thực tập sinh solo, cô ta đi đến gần: “Tôi có thể tập cùng với hai cậu được không?”
Theo nguyên tác, Ngu Tịnh vốn là kình địch tranh giành vị trí center với Tô Mạn Nhu, không phải là người của Tô Mạn Nhu.
Nguyễn Ấu San nhìn chằm chằm mái tóc hồng nhạt của Ngu Tịnh vài lần: “Được thôi.”
Nguyễn Ấu San thật ra rất thích màu hồng, cô ở trong đám người, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy Ngu Tịnh ngay. Cô đối với vẻ ngoài vừa ngọt vừa mềm này của Ngu Tịnh, thật sự không chống lại được....
Cảm giác giống như hồi nhỏ chơi búp bê, còn có khi lại giống như lúc cô chơi mấy cái game thời trang thiếu nữ, có cảm giác muốn đem đối phương ra chơi thay đồ.
Vì thế, ba người bắt đầu luyện tập.
Ngu Tịnh biết ca hát, rap cũng không tệ, nhưng vũ đạo hơi kém.
Bùi Ưu biết vũ đạo, rap cũng được, nhưng thanh nhạc lại hơi yếu.
Nhưng mà muốn tập được một bài vừa hát vừa nhảy cũng không dễ dàng gì.
Bùi Ưu: “Tôi cần hai ngày.”
Ngu Tịnh: “Tôi cũng thế, cùng lắm thì thêm nửa ngày nữa.”
Nguyễn Ấu San.....
Cô nhìn video hướng dẫn một lần, sau đó nhảy theo, động tác vẫn chưa thuần thục lắm (lần này Nguyễn Ấu San cố ý che dấu, cố ý biểu hiện sai lầm), lần thứ hai thì giảm bớt sai lầm, lần thứ ba coi như tập nhảy theo được, động tác cũng giống hệt như của lão sư vũ đạo.
Về mặt thanh nhạc cũng không có vấn đề gì.
Ngay cả đoạn rap ít ai cân được, cũng học được hết.
Bùi Ưu và Ngu Tịnh, cùng với các bạn khác ở lớp A đang ngầm quan sát, ai ai cũng khiếp sợ.
Bọn họ đều là lớp A, so với những thực tập sinh kia thì ưu tú hơn một chút, bản lĩnh, năng lực, hiểu biết, cái gì cũng không thua kém. Các lớp khác thấy ba ngày không đủ nhưng đối với bọn họ ba ngày cũng đủ rồi.
Nhưng mà, không ai ngờ được Nguyễn Ấu San lại có thể thế này, lần thứ ba đã nhảy không thua gì trong video!
Bọn họ biết là Nguyễn Ấu San so với trước đây đã khác rồi, nhưng mà loại trình độ này khiến cho Bùi Ưu nhìn Nguyễn Ấu San có hơi chút muốn theo học hỏi.
Ngu Tịnh thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ hoan hô một tiếng: “San San, cậu dạy tôi nhảy đi! Đây là phần tôi kém nhất!”
Vũ đạo của Ngu Tịnh so với những người khác cũng không quá tệ, cô nói kém là kém so với khả năng thanh nhạc của mình. Ngu Tịnh tập vài ba lần đã thuộc đoạn hát, phần rap tập cũng không tệ.
Nguyễn Ấu San đối với búp bê barbie Ngu Tịnh không chống đỡ nổi, dù sao cô mất nửa tiếng cũng đã học xong phần của ba ngày, mọi người còn trong phòng luyện tập, cô bây giờ cũng đâu thể về ký túc xá lấy sách vở ra làm bài được chứ.
Nguyễn Ấu San cười tủm tỉm với Ngu Tịnh: “Được, để tôi dạy cậu.”
Ngu Tịnh nhào qua ôm lấy cánh tay của Nguyễn Ấu San, làm nũng: “Wow, San San thật tốt quá!”
Bùi Ưu mắt có hơi u oán, nhìn chằm chằm hai người.
Rõ ràng một người là bạn chung nhóm, cũng là đồng nghiệp, tuy rằng quan hệ trước đây không tốt, nhưng hôm qua Nguyễn Ấu San đã bắt tay giảng hòa với cô rồi, còn cổ vũ cô nữa; một người kia là bạn cùng phòng hôm qua mới kết giao của cô, Ngu Tịnh lúc nào cũng khen cô nhảy thật đẹp.
Vì sao giờ hai người này lại cặp với nhau?
Nhưng mà không rủ cô đi cùng là sao?
Bùi Ưu bắt đầu đi tìm cảm giác tồn tại, hỏi Nguyễn Ấu San: “Cậu bây giờ đột nhiên lợi hại như vậy, vậy sao lúc trước luyện tập lại tệ như thế?”
Nguyễn Ấu San cũng chỉ cười tủm tỉm với Bùi Ưu: “Bởi vì, tớ bây giờ muốn đặc biệt cùng Ưu Ưu xuất đạo mà.”
Bùi Ưu trong nháy mắt liền đỏ mặt.
Mẹ nó, cô gái này sao có thể nói mấy lời cợt nhả thế chứ?
Cái gì mà nói muốn cùng cô xuất đạo?
Bùi Ưu “hừ” một tiếng, bắt đầu luyện tập.
Ngu Tịnh bĩu môi, không vui: “San San, cậu kêu cậu ấy là Ưu Ưu, nhưng không có gọi tôi là Tịnh Tịnh, cậu không muốn cùng tôi xuất đạo sao?”
Nguyễn Ấu San vươn tay xoa xoa mái tóc màu hồng phấn của Ngu Tịnh. Cô ấy chỉ cao có 160 cm, so với cô thấp hơn 6 cm. Nguyễn Ấu San có cảm giác như một người phụ huynh: “Tịnh Tịnh đáng yêu thế này, tôi đương nhiên cũng muốn cùng cậu xuất đạo.”
Cũng không biết cô có thể đi đến cuối cùng không.
Trác Nhã Vi đi vào phòng tập của lớp A, đánh vỡ không khí thi nhau tranh sủng của hai cô gái.
“”Mọi người yêu cầu chỉ đạo, vậy thì cả nhóm lại đây nhảy một lần đi tôi xem thế nào.”
Các thực tập sinh của lớp A xếp hàng vào nhảy qua bài một lần, Trác Nhã Vi kiên nhẫn chỉ ra không ít vấn đề của bọn họ, còn chỉ ra cả khiếm khuyết của mỗi cá nhân cũng như cách khắc phục những lỗi sai này.
Lúc xem Nguyễn Ấu San biểu diễn, Trác Nhã Vi cảm thán: “”Mới có hai tiếng thôi đó, trình độ của em bây giờ có thể trực tiếp đi kiểm tra được luôn, tôi không có gì để hướng dẫn nữa. Quả nhiên là hậu sinh khả úy (1) mà!””
Cũng may, chỉ có một mình Nguyễn Ấu San mới yêu nghiệt như vậy. Phần hát của Ngu Tịnh và phần nhảy của Bùi Ưu cũng rất xuất sắc, những người còn lại chỉ cần luyện tập cho nhuần nhuyễn thêm một chút nữa thôi.
Có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa ở bên cạnh, tên là An Tư Viện, nói: “Đây là lần thứ ba Nguyễn Ấu San thể hiện trình độ rồi đó. Cô ấy quả thật không phải là người mà!”
Chu Duy có mái tóc ngắn, diện mạo hơi tomboy, bản thân cô ta tập luyện cũng rất chăm chỉ nhưng không thể sánh bằng, cũng nói theo: “Cảm giác như không ở cùng một lớp A vậy đó.”
Nguyễn Ấu San: “Sao lại không chung một lớp A chứ? Chu Duy, cậu đừng có mà nói chán nản vậy chứ! Thôi đừng nói nhảm nữa, tôi cùng với Ưu Ưu, Tịnh Tịnh, cả các cậu nữa, chúng ta cùng luyện tập đi.””
Trác Nhã Vi cười rời khỏi phòng tập của lớp A, nhường lại không gian cho các cô.
Tập chưa được bao lâu, đã có người đến gọi thành viên lớp A đi phỏng vấn.
Cả một nhóm lần lượt phỏng vấn, đến phiên Nguyễn Ấu San đã là giữa trưa.
Ngu Tịnh: “San San, bọn tớ đi đến nhà ăn giữ chỗ cho cậu nha.”
Bùi Ưu: “Có cần bọn tớ lấy cơm sẵn cho không?”
Nguyễn Ấu San: “Không cần, hai người cứ ăn trước đi.”
Tới phòng phỏng vấn, chị gái trợ lý đạo diễn Tiểu Cam cùng với người quay phim đã chờ ở đó.
Nguyễn Ấu San hôm nay chỉ đi tập nên không trang điể gì, đến cả son môi cũng chưa thoa, chỉ bôi chút son dưỡng.
Nhưng mà để mặt mộc như thế, coi như có thể dùng để kiểm tra khả năng lên hình luôn. Có người trang điểm tinh xảo, có người mặt mộc giản đơn, coi như cũng đa dạng, phong phú.
Tiểu Cam đã chuẩn bị mấy câu hỏi, đa số là các câu hỏi sẵn có:
“”Vì sao bạn lại chọn tham gia “Ước mơ ngôi sao”?
Nguyễn Ấu San: “Được bao ăn bao ở, còn được quảng bá miễn phí.”
Tiểu Cam đầy nghi ngờ: “Ơ? Không phải vì được xuất đạo, vì vị trí center sao?”
Đây là cái lý do đơn giản kiểu gì thế này!
Mấy thí sinh ở các lớp dưới trả lời thế nào còn chưa biết, nhưng mà Nguyễn Ấu San bây giờ đang là thí sinh ngồi ở ghế center đó!
Nguyễn Ấu San cũng phối hợp diễn theo, mỉm cười: “Thế cũng được ạ, vậy thì vì để được xuất đạo, được làm center.”
Tiểu Cam đỡ trán, tiếp tục hỏi: “Gia đình của bạn đối với việc bạn tham gia chương trình có phản ứng gì không?”
Nguyễn Ấu San: “Rất ủng hộ ạ, có thể lên tivi miễn phí, nhiêu đó đủ để mẹ em khoe với cả thôn suốt một năm rồi.”
Tiểu Cam: “.........”
Đây là cái kiểu trả lời gì thế này! Thật sự không hề phù hợp với khí chất của vị trí center chút nào đâu nha! Bọn họ là chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nữ, chứ không phải tuyển chọn hoa hậu nông thôn đâu!
Tiểu Cam: “Em có nói rằng nếu mình không thể ra mắt thì phải về nhà kế thừa 20 mẫu ruộng khoai lang đỏ ở nhà, chuyện đó là thật ư?”
Nguyễn Ấu San: “Em nói bừa đó, trồng khoai lang đỏ vừa dơ vừa mệt, không hợp với khí chất của em.”
Tiểu Cam:......
Ơ sao lại thành ra thế này, không định theo đuổi hình tượng nữ thần bình dân nữa à?
Nguyễn Ấu San: “Nếu không được ra mắt, em sẽ đổi nghề bán hàng online, mỗi ngày livestream giúp mẹ em bán khoai lang đỏ.”
Tiểu Cam cố gắng nhịn không hộc máu, hỏi tiếp: “Vậy đối với vị trí center hiện tại của mình, em có cảm nghĩ gì không?”
Nguyễn Ấu San: “Bản thân em thì không có cảm nghĩ gì hết, nhưng mà cảm nghĩ của những người khác về việc em ngồi ở ghế center lại hơi bị nhiều đó.”
Tiểu Cam:.... Mấy lời này không phải muốn nói là nói đâu nhé!
Tiểu Cam: “Vậy em có lo lắng là ở đợt kiểm tra sau, sẽ có người thay em ngồi vào ghế center không?”
Nguyễn Ấu San: “Việc có người thay thế em không phải là chuyện tất nhiên à? Dựa vào biểu hiện hôm qua của em, liệu Phó lão sư có để em tiếp tục ngồi ở đó không? Em không cho rằng thầy ấy là người rộng lượng vậy đâu, trừ khi là em cảm nhận sai rồi.”
Tiểu Cam cảm thấy mệt tim, nói: “Vậy được rồi, hôm nay chúng ta phỏng vấn tới đây thôi.”
Nguyễn Ấu San từ phòng phỏng vấn bước ra, vốn dĩ định đi đến nhà ăn, lại bị Tiểu Cam cản lại: “Có một người tên là Hứa tiên sinh muốn gặp em, nói là người quen cũ của em, đang ở phòng chờ bên cạnh đợi em đó.”
Hứa tiên sinh? Chắc là Hứa Thịnh, trợ lý của Phó Thuân Viêm rồi!
Người này tới tìm cô làm gì, xảo trá làm tiền hay là tới uy hiếp cảnh cáo?
Sớm không tới, muộn không tới, một hai phải làm phiền cô ngay giờ ăn cơm! Không có phúc hậu gì hết!
~ Hoàn chương 8 ~
Chú thích:
(1) Hậu sinh khả úy: Thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, người trẻ có nhiều tiềm năng phát triển và cơ hội hơn người đi trước. Câu này ý Trác Nhã Vi đang khen Nguyễn Ấu San, một phần vì ấn tượng từ màn biểu diễn/cover lại bài “”Super Girl” của cô.