Editor: Nana Chan
Khóc đến cổ họng cũng sưng đau, người này vẫn không dao động. Thôi được rồi, không làm khổ mình nữa. Ta sẽ làm cá mặn mặc kệ các ngươi thích làm gì thì làm.
Dù sao không qua bao lâu nữa, tướng phủ nhà cao cửa rộng này của các người sẽ phải gặp tai ương. Tòa nhà nghiêng ngã, chấn động lòng người, ta còn phải phiền muộn vì không có cơ hội chạy đi sao.
Người hầu đó lại xách thẳng nàng đến phòng chứa củi. Sau đó nghe được tiếng đóng cửa, tiếng bước chân xa dần.
Tô Duyệt lăn lộn một vòng, cả người mệt mỏi, nàng đổi tư thế thoải mái nằm trên đống rơm rạ, định sẽ thương lượng với hệ thống.
Kết quả tay bỗng chốc sờ thấy thứ mềm mại.
Oa, là bánh bao nha.
Nhìn không ra, đầu như cọc gỗ của người hầu đó, tuy không nói lời nào, nhưng cuối cùng vẫn không quên cho nàng chút thức ăn.
Chắc là có ba cái bánh bao, Tô Duyệt cầm lên gặm một cái. Nàng vừa gặm, trong miệng vừa mập mờ không rõ kêu to: “Hệ thống, nhanh ra đây nghiệm thu thành quả.”
Không nghĩ đến, lần này hệ thống phản ứng rất nhanh, nàng kêu một tiếng, thì nghe được giọng nói mềm mại đáng yêu ở bên kia: “Nguyệt Nguyệt, cô có khỏe không?”
“Khỏe cái rắm! Đây chẳng phải là nói nhảm sao? Ngươi muốn một người bị mù như ta còn có thể khỏe thế nào?” Tô Duyệt quả thật nổi giận.
“Nguyệt Nguyệt, đây chỉ là tạm thời.”
“Vậy...... Có thể làm ta khôi phục thị lực hay không, để một lát nữa ta còn đi nghiên cứu địa hình của tướng phủ này. Nếu không, đến lúc đó sao ta có thể chạy trốn được?” Tô Duyệt thương lượng.
Kết quả, bên kia lại không phản ứng.
“Hệ thống sẽ hoãn lại, tạm thời không có cách nào xử lý yêu cầu của cô.” Giọng chị đại đã trở lại.
Mẹ nó! Hệ thống còn hoãn lại! Không đúng, ngài hoãn lại, nhưng ta chờ không được nha.
“Chúng ta có tính người một chút được không, ngươi xem, ta cũng đã gặp nam hai, hơn nữa còn cho hắn một manh mối. Tuy rằng còn cách kết cục rất xa, nhưng đây cũng là thúc đẩy sự phát triển của nội dung cốt truyện mà. Nếu nói vậy, có phải nên ban thưởng một chút cho ta hay không, thế thì ta mới có động lực.”
Im lặng một lát, giọng chị đại kia nói: “Chúng ta sẽ sớm đưa ra câu trả lời chắc chắn cho ngài.” Tích một tiếng trong đầu yên tĩnh.
Cứ thế à...... Thế là lại đi rồi.
Tô Duyệt hung hăng cắn một miệng lớn bánh bao, vẫn còn chưa hết giận.
Trước mắt cũng chỉ có thể tự suy xét. Không bao lâu nữa, tướng phủ sẽ phải gặp nạn, đến lúc đó, dù sao đi nữa nàng cũng phải nắm chắc cơ hội, chạy khỏi đây. Sau đó đi đến chỗ của vai chính.
Tô Duyệt thở dài một hơi, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy. Suy xét lại mà nhớ đến, người vừa mới đỡ nàng là nam hai Cố Hoài Nam.
Nghĩ như thế, bánh bao trong miệng lập tức nhạt như nước ốc. Xuyên sách thì tốt rồi, nhưng tại sao lại bị mù chứ. Sách này trai đẹp đông đúc, Jack Sue tụ tập. Tuy nói nam chủ Viên Mục Vân mới được tô điểm nhiều nhất, nhưng hắn chỉ thuộc về nữ chủ, tạm thời không đề cập tới.
Nhưng...... Còn có vô số nam hai nam ba nam bốn nữa mà.
Đã từng có một trai đẹp đứng ngay trước mặt nàng, nhưng nàng lại bị mù!
Tuy nói bây giờ nhóm trai đẹp vẫn còn là thiếu niên, nhưng nếu có thể nhìn bọn họ dần dần trưởng thành, thì cảnh đẹp ý vui biết bao nhiêu.
Nam hai Cố Hoài Nam quả thật là máy hút fan siêu cấp vô địch. Thân là con trai trưởng của tả tướng đương triều, tính tình của hắn ta đạm bạc tiêu sái, vô tâm với quyền hành, chỉ thích dạo chơi giang hồ, càng quan trọng hơn là hắn một lòng si tình với nữ chủ, lặng lẽ bảo vệ. Trong chính truyện đã phí rất nhiều bút mực để miêu tả, một thân áo trắng thanh nhã, không có bút mực nào có thể tả hết, thư họa tuyệt đỉnh.
A a a! Không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ càng bực bội.
Tô Duyệt sờ sờ đôi mắt thiếu chút nữa đã moi xuống, trai đẹp ở trước mặt, đôi mắt này có lợi gì chứ. Đặc biệt lúc ấy, nàng một lòng chỉ nghĩ đến nội dung cốt truyện, nghĩ đến sẽ thiết kế chướng ngại vật cho nhân vật phản diện, cũng chưa kịp nói thêm vài câu nữa.
Ai! Thôi được rồi! Sau này còn có nam ba nam bốn......
Cứ thế mà tự an ủi mình một lần, Tô Duyệt mới ngã lên đống rơm cẩn thận ngẫm lại kế hoạch sau này.
Đầu tiên là nam chủ Viên Mục Vân, từ nhỏ hắn ta theo mẫu thân ở tại quận Bình Lương phía nam, không tranh dành quyền thế. Trên thực tế thân phận thật của hắn ta lại vô cùng tôn quý, là con trai của Thái Tử ở triều đại trước mồ côi từ khi còn trong bụng mẹ, là cháu của Dung Hoa Đế. Tính tình khoan dung, trải qua muôn vàn khó khăn vẫn một lòng giúp đỡ chính nghĩa, quyết tâm mở ra thiên hạ thái bình.
Ở trên, là thân phận Tô Duyệt đặt ra cho nam chủ trong 《 Phượng Tê Ngô 》. Phải biết rằng, nếu như đã là tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue, thì cho dù nam chính đó thế nào cũng có thân thế và năng lực thế gian hiếm có.
Tích cực hướng tới ba quan điểm, có tiền có nhan sắc có địa vị, toàn tâm toàn ý yêu nữ chủ, quả thật được vẽ ra đến tận phía chân trời.
Tô Duyệt cẩn thận nhớ lại nội dung cốt truyện một lần nữa. Lúc này, Viên Mục Vân mới tám tuổi, còn chạy trốn giữa đường. Nếu Cố Hoài Nam không tìm được hắn ta, vậy thì cuối cùng hắn ta có thể sẽ bỏ chạy đến Mạc Bắc. Đương nhiên, lại là một cuộc gặp gỡ bất ngờ......
Xa cuối chân trời, Tô Duyệt thở dài, cảm thấy nhiệm vụ tìm kiếm nam chủ không thua gì việc phải có ba đầu sáu tay.
Nếu thế thì, hay là xuống tay từ bên nữ chủ Lục Hoàn Thủy.
Nữ chủ Lục Hoàn Thủy, vô cùng đơn giản trong sáng lại ngọt ngào pha chút ngây ngô ngốc nghếch. Tâm tư đơn thuần, dung nhan lại khuynh thành. Là thanh mai trúc mã với Viên Mục Vân. Nhưng nàng vẫn luôn yên lặng ở tại Lĩnh Nam, điềm tĩnh nhàn nhã.
Nhưng vì một chuyện, nàng lại từ Lĩnh Nam lên phía Bắc. Do đó gặp gỡ Viên Mục Vân đang chạy trốn, giúp đỡ lẫn nhau, tạo nên quan hệ thân thiết.
Đó cũng chính là thời gian tướng phủ bị tịch thu.
Lục Hoàn Thủy đi theo phụ thân tới kinh thành thăm người thân, vừa lúc thấy tướng phủ gặp nạn. Kinh thành phức tạp, nàng không cẩn thận đi lạc đường, đi thẳng đến phía Bắc......
Đây là điểm liên kết.
Tô Duyệt tính toán lại một lần nữa, chờ đến khi tướng phủ bị tịch thu, nàng ngoại trừ chạy đi, còn phải đi tìm Lục Hoàn Thủy, từ đây về sau ở lại bên cạnh vai chính.
Nhưng làm sao để rời khỏi tướng phủ, đây thật sự là một vấn đề lớn.
Liên tiếp ba ngày, người hầu áo đen kia đều sẽ đưa thức ăn và nước đến cho nàng, nhưng cho dù có cưa miệng, thì hắn cũng không rên một tiếng. Tô Duyệt bỏ qua ý định muốn biết được manh mối từ trong miệng hắn ta.
Lẽ ra tướng phủ này rất lớn, nhưng bên phòng chứa củi này ngược lại rất yên tĩnh, mấy ngày nay nàng cũng đã thử lần mò đi ra ngoài, nhưng nàng không dám đi xa, sợ không nhớ đường.
Thỉnh thoảng cũng có tiếng bước chân vội vã đi ngang qua, chắc là mấy gã sai vặt và tỳ nữ của tướng phủ này. Nhưng đều không có ai trả lời nàng. Nhưng Tô Duyệt thật ra rất tích cực muốn đi lôi kéo làm quen, nhưng vì sao không có ai phản ứng lại nàng.
Bỗng nhiên một ý tưởng ùa ra trong đầu.
Mẹ nó! Nàng chắc là sẽ thúi lắm đi! Nàng dám chắc chắn!
Mấy ngày rồi không có tắm rửa? Không nhớ rõ, nhưng dù sao thì từ khi đến đây cũng chưa tắm bao giờ, cả người thúi hoắc xông lên chết người, vết bẩn trải rộng, khó trách đều không có ai để ý đến nàng!
Tô Duyệt cúi đầu ngửi quần áo, một mùi vừa thiu vừa thúi đánh úp lại, có thể so với nước cống.
Tô Duyệt cũng không quản nhiều được, vừa nhấc chân thì giống như bị ruồi nhặng không đầu cắn tứ tung. Khó khăn chạy một hồi, cuối cùng lần mò đến một cửa phòng của gian trước. bởi vì ngoài những thứ khác lạ ra, thì ở rất xa còn nghe được tiếng nước nhỏ vang lên, trong không khí tràn ngập hơi nước.
Tướng phủ còn có hồ hoa sen, nhưng nàng là tuyệt đối sẽ không nhảy vào. Mà chỗ này, Tô Duyệt ước chừng có thể chắc chắn đây là suối nước nóng ở trong nhà.
Loại quý tộc thế gia thế này luôn hưởng thụ những thứ xa hoa lãng phí tốt nhất.
Tô Duyệt đi chầm chậm từ cạnh cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, hoàn toàn không vang lên tiếng động. Ngược lại tưởng tượng, vào ban ngày hiển nhiên sẽ không có ai ngăm suối nước nóng. Nàng lặng lẽ tiến vào.
Vóc dáng của nàng nhỏ bé, tuyệt đối không dễ làm người khác chú ý, tiến vào im lặng không một chút tiếng động, quần áo cũng không cởi, bò xuống cạnh ao.
Tô Duyệt thoải mái híp mắt, nàng cẩn thận rửa sạch sẽ dơ bẩn ở trên người. Hơi nóng trong hồ xông lên làm suýt chút nữa nàng ngủ. Nhưng nàng vẫn lo lắng có người tới, nên liền lặng lẽ bò lên. Mới vừa lên đến cạnh ao, lại sờ thấy một đống quần áo khô mát.
Ơ, ở đây còn có quần áo, Tô Duyệt cầm lấy bộ quần áo đó ngửi ngửi, còn có mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, đây là quần áo sạch.
Tô Duyệt không nói hai lời, đã cởi quần áo ướt trên người, mặc lên trên người bộ quần áo kia.
Cũng không biết đây là quần áo của ai, lại lớn quá. Những nàng vốn đã nhỏ, cũng không có gì quan trọng.
“Không phải đã nói khi ta tắm gội không ai được đến sao?”
Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên, trong lạnh nhạt lại mang theo tức giận. Trong lòng Tô Duyệt cả kinh, là Ngôn Vực!
Nhưng nàng vừa mới nghe ngóng cẩn thận chỗ này không ai mà.
“Đi ra ngoài!” Trong giọng nói của Ngôn Vực đều là tức giận.
Tô Duyệt quả thật cầu mà không được, đang định chạy nhanh đi ra ngoài, nhưng quần áo quá dài làm vướng chân, rầm một tiếng ngã ở cạnh ao, Tô Duyệt vội vàng đứng lên, đi ra cửa.
“Đứng lại!”
Giọng nói tức giận kia từ xa tới gần.
Tô Duyệt giống như không nghe thấy cất bước bỏ chạy, Ngôn Vực tiện tay giật một tấm khăn quấn quanh ở bên hông, trong một lát chắn cửa ra vào, đóng cửa lại.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là cô. Thật đúng là ăn phải gan hùm mật gấu!” Ngôn Vực ra tay bóp chặt cổ Tô Duyệt. Hắn thật sự muốn giết nàng! Cho dù là nàng bị mù, cái gì cũng không thấy, thế nhưng lại dám mặc quần áo của hắn lên người!
Tô Duyệt hô hấp khó khăn, tay chân quơ loạn xạ, chộp thẳng lên ngực của Ngôn Vực, đang không mặc gì.
“Khụ khụ -- dừng lại, tại sao ngươi không mặc quần áo?”
Ngôn Vực lửa giận bộc phát, trực tiếp bắt lấy cổ của Tô Duyệt muốn ấn đầu của nàng vào trong nước, kết quả lại bị Tô Duyệt kéo khăn vải ở bên hông xuống trước.
“Thì ra cũng có mặc à, ta còn tưởng rằng lớn thế rồi còn có người không biết xấu hổ nữa chứ......”
Bùm một tiếng, Ngôn Vực nhảy vào hồ nước.
“Cút!” Tức giận rào thét.
Tô Duyệt tìm được đường sống trong chỗ chết chạy ra ngoài, nàng vừa mới thiếu chút nữa thì đã chết.
Nhân vật phản diện này không muốn để người khác biết được bí mật. Tuy rằng nàng bị mù, nhưng Ngôn Vực vẫn muốn giết người diệt khẩu như cũ. Nàng mới vừa cố ý mở miệng kích tướng hắn dưới tình thế cấp bách mới may mắn chạy thoát được.
Nhân vật phản diện tàn bạo lãnh khốc này, quả thật là một quả bom, sớm hay muộn gì cũng sẽ nổ tung.
Nhưng mà, khi Tô Duyệt sờ lên quần áo trên người, tâm trạng lại phức tạp. Nàng vậy mà lại cướp quần áo của nhân vật phản diện. Chất liệu này có lẽ không sai, chậc chậc, còn có hương thơm.
Chỉ là Tô Duyệt lại lạc đường, hoàn toàn không biết nên làm sao để trở lại. Nàng theo tiếng bước chân đi tìm mấy gã sai với nha hoàn trong phủ, nhưng cũng cứ như thế, còn chưa đợi đến trước mặt, mọi người đều vội vàng rời đi.
Ta không có hôi mà, Tô Duyệt buồn bực, ngược lại hiểu ra là do trên người nàng còn mặc quần áo của Ngôn Vực.
Mối họa khôn lường này là do nhân vật phản diện gây ra cả!