Ngày hôm sau Vân Yên phải đi casting, nên phải dậy thật sớm. Đèn trong phòng sáng trưng, hẳn là nửa đêm qua có điện. cô đang định rời giường đi tắt đèn, thì phát hiện tay bị Trầm Ám nắm lại, còn siết chặt.
cô nhẹ nhàng rút ra, Trầm Ám lập tức tỉnh. Sắc môi anh tái nhợt, sắc mặt cũng khó coi, miếng dán hạ sốt trên trán không biết rơi đi đâu rồi, giương mắt an tĩnh nhìn cô.
Vân Yên đưa tay sờ thử trán anh, đã hết nóng. Thuận tay chải mấy sợi tóc cho anh.
“Buổi sáng muốn ăn gì?”
“...”
“Cháo cải xanh được không?”
“...”
Trầm Ám chớp mắt, lông mi quét qua mu bàn tay của cô.
“Thả tay ra. anh không đói bụng sao, tôi muốn đi ra ngoài mua điểm tâm.”
Giọng Vân Yên ôn tồn dùng lời nói nhỏ nhẹ thương lượng với anh: “Còn phải mua chút quà vặt để lại cho anh ăn trưa, hôm nay tôi phải đi casting, anh ở nhà một mình không được chạy lung tung đó, bên ngoài rất nguy hiểm.”
nói xong, tay Trầm Ám có vẻ càng nắm chặt.
Vân Yên xoa xoa đầu Trầm Ám: “Ngoan nào.”
Trầm Ám nhìn cô một hồi, từ từ buông lỏng tay. Vân Yên vỗ đầu anh một cái nữa để khen thưởng, rồi đứng dậy tìm dép mang vào. Vừa quay đầu lại, Trầm Ám cũng rời giường, đi theo phía sau cô, nửa bước không rời, cô vào phòng vệ sinh, anh cũng đi cùng. Bị Vân Yên khoá lại ở bên ngoài.
Vân Yên rửa mặt xong, mở cửa ra, thấy anh còn đứng ngoài cửa. cô đi tới đẩy đẩy cánh tay anh: “anhđi tắm một cái đi.”
Đẩy không động đậy.
“Bây giờ tôi không đi.” Vân Yên nói: “Lúc đi tôi sẽ báo.”
Lúc này Trầm Ám mới ngoan ngoãn đi vào.
Vân Yên lau tóc, sấy tóc, thay quần áo, sau đó định ra ngoài mua bữa sáng.
Điện thoại di động vỡ màn hình lẳng lặng nằm trên bàn, Vân Yên thử một chút, vẫn không có cách nào mở máy.
May là đã nhớ địa chỉ nơi casting.
Vân Yên thả điện thoại xuống, đếm mấy tờ một trăm đồng, cầm chìa khoá lên rồi ra ngoài.
đi siêu thị trước.
Gần đây cũng không có siêu thị gì lớn, chỉ có cửa hàng tiện lợi loại nhỏ. Vân Yên đẩy cửa đi vào, thu ngân thấy cô có vẻ hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn ti vi một chút, sau đó lại nhìn cô, giống như đang xác nhận cái gì.
Vân Yên nhanh chóng mua đồ xong, đặt giỏ mua hàng trên quầy tính tiền. Thu ngân nhìn chằm chằm mặt cô, không tập trung quét mã, động tác chậm chạp.
Tiếng ti vi ồn ào, âm điệu của nhân vật bên trong đột nhiên giương cao: “Nặc Tây! cô còn mặt mũi trở về gặp tôi à!”
Vân Yên chấn động một cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy mặt mình lê hoa đái vũ trênmàn ảnh.
Vân Yên: “...”
“Này.” Thu ngân không nhịn được mở miệng: “Dáng dấp cô rất giống cô minh tinh đó.”
cô lúng túng cười một tiếng: “... vậy sao.”
“Đúng vậy, rất rất giống!” Động tác trên tay thu ngân không ngừng, ngẩng đầu lên muốn xác nhận lần nữa, ống kính đã chuyển đến người khác.
“Có điều cô nàng này chỉ có gương mặt là dễ nhìn, còn kỹ thuật diễn lại chưa ra hình dáng gì.” Thu ngân bĩu môi: “một bộ phim thật hay lại bị cô ấy làm hỏng mất, bây giờ trên mạng đều đang mắng côấy, tôi cảm thấy cô đi diễn còn hay hơn đó, dù sao dáng dấp cũng không khác mấy... muốn dùng túi nylon không.”
Vân Yên: “... Muốn.”
Xách túi nylon, Vân Yên tâm trạng phức tạp đẩy cửa kính cửa hàng tiện lợi ra.
Ánh mặt trời chiếu tới, cô giơ tay lên che một chút, một giây sau trước mắt chìm vào một bóng râm.
Tóc Trầm Ám ướt, trên người có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm, màu da trắng đến trong suốt, đen mặt trừng cô.
Vân Yên ngẩn ra, không biết làm sao: “anh lại không ngoan.”
Trầm Ám mím mím môi không lên tiếng. Nhìn rất giống như có điều ủy khuất, khiến Vân Yên bị nổi bật thành ác nhân.
“Ai.” cô thở dài, nhức đầu nói: “Bây giờ cùng đi ra ngoài thì cũng được, nhưng chút nữa nhất định đừng đi theo tôi. Nơi đó rất xa, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ là được.”
Vừa nói vừa tay dắt anh: “đi thôi, đi ăn điểm tâm.”
Trầm Ám không động đậy, vẫn nhìn chằm chằm cô.
Vân Yên không hiểu nổi anh để ý cái gì, giải thích: “không phải tôi gạt anh. Bởi vì mua bữa ăn sáng rất nhanh sẽ trở về mà, nói không chừng tôi trở về anh còn chưa tắm xong đâu, cho nên mới không báo.”
Sau mấy giây, có vẻ Trầm Ám chấp nhận lời giải thích này. Chịu động đậy, còn khom người cầm túi nylon trong tay cô.
Vân Yên nhân cơ hội nhón chân xoa mái tóc lộn xộn của anh, cười híp mắt nói: “thật ngoan.”
——
Ăn điểm tâm xong, Vân Yên phải đi casting.
Lúc cô đi không yên tâm, sợ Trầm Ám lại chạy lung tung, nên mở ti vi chiếu “Tom and Jerry” cho anhxem, vẻ mặt thành thật dỗ anh nói: “anh ở chỗ này trông bọn chúng đừng chạy ra ngoài nha, nếu không bọn chúng ăn mất quà vặt, anh sẽ phải đói bụng đó, nếu bọn chúng phá nhà, thì chúng ta sẽkhông có chỗ ngủ đâu.”
Trầm Ám: “...”
Tám giờ rưỡi, Vân Yên bước một bước quay đầu ba lần.
Liên quan tới lần casting này, ngoại trừ cái địa chỉ bên ngoài thì cô không biết gì cả, ngay cả thời gian cụ thể cũng chưa kịp hỏi. Sợ bị trễ, nên cố gắng đi sớm. không nghĩ tới lúc đến nơi, đã có không ít người ở đó.
Vừa vào cửa, cô lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.