Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 15: Chương 15: Thế giới 1: Tiểu thư tàn phế (15)




Nàng đã rơi vào một vòng tay mềm mại.

Tô Quỳ mở mắt, một lúc sau lại cười khẽ.

Cung nữ này, đạt tiêu chuẩn!

Không sai, Tô Quỳ đang thử thăm dò Lục Yêu, nhìn xem rốt cuộc nàng là ai.

Nếu như nàng biết võ công mà hết lần này đến lần khác muốn giấu, mặc cho nàng ngã xuống thì Tô Quỳ cũng nhận.

Chỉ là sau này sẽ không trọng dụng nàng.

Nhưng mà rõ ràng, Lục Yêu đã chọn loại phương thức khác, biểu đạt lòng trung thành với Tô Quỳ.

Phùng Thanh Thanh mặt đầy hoảng sợ thấy không thể giả bộ được, cơ mặt của nàng ta như căng ra, cười gượng tiến lên dò hỏi, “Tỷ, tỷ không sao chứ? Thật xin lỗi, hãy tha thứ cho muội nhé.”

Tô Quỳ cười giễu cợt, không biết Phùng Thanh Thanh rốt cuộc là hận nàng ở chỗ nào, mặc dù nàng ta chỉ là một thứ nữ, nhưng thân thể khỏe mạnh, mặt mũi không tầm thường, lại có cha và di nương thương yêu, vẫn không hài lòng ư?

Nàng nhíu mày, từ chối cho ý kiến, “Phùng Thanh Thanh ta khuyên ngươi đừng tính kế với ta, vô nghĩa, hai tỷ muội tranh chấp nhau, truyền ra ngoài cũng không tốt, ngươi nói phải không? Vả lại, nếu để cho phụ thân biết...”

Nàng còn chưa kết thúc câu nói, nhưng nàng tin nhất định Phùng Thanh Thanh sẽ hiểu được.

Phùng Thái sư cưng chiều nàng ta sâu sắc, cũng rất đơn giản. Phùng gia có ba cô con gái, trưởng nữ tàn phế, thứ nữ ngu dốt, chỉ còn biết đánh cược vào người con gái thứ hai có năng lực.

Hễ là có chút dã tâm, ai không muốn đem con gái mình đưa vào, leo lên ngôi phượng vị cao nhất.

Cho nên, sắc mặt Phùng Thanh Thanh biến đổi, chắc hẳn cũng hiểu rõ điều này, khẽ cúi người bảo: “Tỷ nói đúng, sau này muội sẽ chú ý, để tránh việc khiến người ngoài hiểu lầm.”

Tô Quỳ cười như không cười: “À, ngươi hiểu là được rồi.”

Nếu làm ****(1), còn không phải là kéo một tấm màn che cho mình.

[(1) Tác giả để đấy]

Thật không biết có ý gì.

Híp mắt nhìn bước chân Phùng Thanh Thanh vội vã đi xa, Tô Quỳ mới nghiêng đầu nói với Lục Yêu, “Chúng ta cũng đi thôi.”

Lục Yêu mím môi, không dám nhìn vào đôi mắt trong suốt củaTô Quỳ, cung kính đáp lại.

Nàng có chút không nhìn rõ nữ nhân tươi cười trước mắt này, một bộ dạng nữ nhân hung hăng càn quấy.

Bên trong và bên ngoài triều đình ai lại không biết tính khí hỉ nộ vô thường (2) của trưởng nữ, chỉ cần một lời không hợp liền động thủ đánh người.

[(2)Tính cách thất thường hay thay đổi]

Nhiều người chê cười Phùng Thái sư anh minh một đời, Phùng phủ là trụ cột của triều đình, lại sinh ra một người chân thì tàn phế, người còn lại thì đần độn.

Làm cho Phùng Thái sư mất hết mặt mũi trước các đồng liêu (3).

[(3) đồng nghiệp]

Có thể Lục Yêu không cho là thế, nàng không nhìn thấu Tô Quỳ, mỗi lời nàng nói tựa như không suy nghĩ, nhưng nó luôn luôn đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong tim, để cho người khác không phản bác được.

Quan trọng hơn là, Lục Yêu thấy trên người Tô Quỳ có một hơi thở giống như chủ nhân của mình.

***

Đêm khuya, phủ Nhiếp chính vương.

Ngoài cửa sổ trăng sáng giống như một lớp sợi bạc, chiếu qua góc cửa đang hé mở.

Bên trong phòng không có đèn, ánh trắng màu bạc chiếu mờ ảo vào phòng, nó rọi lên người đàn ông đang nằm trên nhuyễn tháp một tầng ánh sáng rực rỡ.

Lúc này, cửa phòng két một tiếng bị người ngoài đẩy ra, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

Lý Tấn khom người bước vào, bước chân hầu như không phát ra tiếng động, bước mười lại gần Quân Mạc rồi đứng yên.

“Vương gia, Lục Yêu truyền tin tức nói, hình như Phùng tiểu thư đã phát hiện nàng biết võ công.”

“Hả?”

Những ngón tay mảnh khảnh của bàn tay phải vô thức xoa ngón tay trên bàn tay trái, Quân Mạc nhíu mày cười khẽ, nhìn qua cũng không có gì là bất ngờ.

Hắn nói, “Ta biết, bảo Lục Yêu không cần làm gì hết, mọi thứ đều phụ thuộc vào suy nghĩ của nàng!”

“Vâng!” Lý Tấn lập tức đáp, chuẩn bị ra cửa hồi âm cho Lục Yêu thì bị Quân Mạc gọi lại.

“Chờ một chút! Hãy để Lục Yêu bảo vệ nàng ấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.