Giang Mạc nghe thấy có tiếng bước chân đang đi vào phòng. Hắn liền vội tắt máy và bỏ vào trong túi quần. Hắn xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy Úc Noãn mở cửa đi vào. Cô nhìn hắn rồi thấy khó hiểu, tự dưng đứng im một mình ở ngay cửa sổ. Mà thôi kệ, dù sao cô cũng đã dần quen với kiểu người khác thường như hắn rồi, nên là không thèm đoái hoài tới.
Cô bước tới cạnh hắn và nói:
- Chú ngồi xuống đi. Để tôi còn rửa vết thương nữa.
- Ừm.
Hắn nghe lời ngồi xuống mép giường. Cô ngồi quỳ ở dưới nền nhà, ngay cạnh giường. Cô tỉ mỉ tháo băng cũ ra và bắt đầu vào chuyên môn của mình. Vừa vệ sinh vết thương giúp hắn, cô vừa nói:
- Tại sao chú lại cởi trần? Chiếc đầm hôm qua tôi đưa đâu rồi?
Nói xong, cô đưa mắt lên nhìn và chờ câu trả lời của hắn. Rất nhanh hắn liền nói:
- Chật quá nên tôi xé rồi.
- Cái gì chứ?
Cô nghe thấy hắn nói hắn xé đồ của cô, làm cô bực bội vô cùng lại vô tình đè mạnh vào vết thương của hắn. Hắn nhăn mặt, miệng kêu lên một tiếng CHẬC.
Thấy vậy cô nhẹ tay lại, nhưng rồi lại hắng giọng nói:
- Chú bị điên à? Đồ của tôi mà sao chú dám...
- Tôi đền cho em. Bao nhiêu tôi cũng đền được.
- Chú nghĩ tôi cần tiền của chú à.
Thật là tức chết cô, hắn đã làm sai vậy mà thái độ còn không biết hối lỗi. Nói với cái giọng tỉnh bơ, đã thế còn dùng tiền để mà bù đắp, ngay cả một tiếng xin lỗi cũng không nhận được. Hứ, cái tên cẩu thối tha, hắc dịch này, cô thật sự rất muốn cầm dao chẻ đôi hắn ra. Rồi cắt từng khúc đem đi xào nấu...
Hắn thấy cô nổi sùng, xù lông lên thì đáng yêu vô cùng. Nhưng thái độ của hắn vẫn bình tĩnh, lạnh lùng, thờ ơ như thường lệ. Tiếp đến hắn lên tiếng:
- Con người ai lại không cần tiền.
- Chú....
Cô không thèm nói với cái tên đáng ghét này nữa. Đành cố nhịn cục tức xuống, mau chóng làm xong việc băng bó cho hắn. Khoảng chừng 10 phút là cô đã xử lý hết thẩy vết thương của hắn. Cô thu dọn đồ đạc lại và đi xuống nhà. Hắn cũng đứng lên, lẽo đẽo theo phía sau cô và cùng đi xuống.
...---------------------------...
Trên bàn ăn, cô đã để sẵn từng tô cháo rau củ. Vì hắn đang bị thương nên ăn nhẹ nhàng, thanh đạm một chút. Nay cô không muốn làm người tốt với hắn, vì thế nên không thèm đỡ hắn xuống ghế ngồi. Mặc cho hắn tự xử lý.
Cô đi ngang qua chỗ ngồi của hắn và ngồi xuống phía đối diện. Khi ngồi xuống, cô đưa mắt lên nhìn phía đối diện. Thật là một cảnh nóng hiếm có. Một người đàn ông đẹp đẽ, cùng với một thân hình đầy săn chắc, đã thế còn cởi trần nên là có thể nhìn rất rõ từng cơ múi cho đến vùng hông đầy quyến rũ của phải nam. Nhìn lên một chút sẽ thấy hai xương quai xanh đầy hấp dẫn, rồi khi dọc theo cánh tay của hắn đi xuống, thì nhưng cơ bắp và đường gân nổi lên mồn một. Dường như mọi sức hút của phái nam đều tập trung lên cơ thể của hắn. ngôn tình tổng tài
Cô nhìn hình ảnh chết người trước mắt thật là ngại đến nỗi muốn té lăn ra xỉu. Lại thêm cái hiệu ứng khói bay từ tô cháo bốc lên, càng làm cho hình ảnh của hắn trở nên đầy ma mị, sức hút.
Mãi nhìn và suy nghĩ vu vơ. Cô nào có nhận ra mình như đang muốn chảy nước thèm khát cơ thể của hắn. Giang Mạc ngồi đối diện nhìn thấy cô chăm chú nhìn cơ thế mình, lúc này hắn thầm cười mỉm. Nhưng cũng rất nhanh lấy lại sự lạnh lùng, thờ ơ của mình. Hắn ho khụ, lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng:
- E hèm.... Em thích không, ngày nào tôi cũng cho em ngắm. Ngay bây giờ cũng được.
Úc Noãn bị lời nói của hắn làm cho giật mình, cô tỉnh táo lên hắn. Sau đó cảm thấy lời nói của hắn đâm trúng tim đen của mình, nên cô vội dùng giọng ghét bỏ hắn và nói:
- Đồ vô liêm sỉ, tôi đây không thèm.
Cô gái nhỏ này của hắn thật là cứng đầu mà. Rất là thích xù lông lên, chẳng khác gì một con mèo nhỏ. Có một chút đáng yêu...
...--------------------------------...
Úc Noãn và Giang Mạc đã dùng xong bữa sáng. Tầm đó cũng đã 7 giờ hơn. Úc Noãn để hắn ngồi im trên ghế salon ngoài phòng khách. Còn mình thì tiếp tục làm công việc nhà thường ngày.
Hắn nhìn cô bận rộn như thế liền cảm thấy vô cùng xót xa, đau lòng. Hắn thấy cô làm hết việc rửa chén bát, rồi lại quay sang quét nhà, lau nhà. Tiếp đến là đi tưới cây rồi lại đi giặt đồ, phơi đồ. Có vẻ là sáng nào cô cũng đề bận rộn như thế, không hề có chút nghỉ tay.
Úc Noãn làm việc mà cứ bị ánh mắt của Giang Mạc nhìn vào. Cô khó chịu đi tới phòng khách. Cầm lấy cái remote và bấm nút bất tivi lên. Cô mở đại một kệnh và nói:
- Chú ngồi mà coi đi, đừng có mà nhìn tôi làm việc mãi. Phiền phức.
Nói xong cô bỏ hắn lại một mình ở phòng khách, và tiếp tục đi làm việc của mình. Còn hắn thì cười cười rồi quay sang nhìn vào tivi. Mặt hắn lúc này liền biến sắc, mặt đen như đít nồi. Bởi vì sao? Vì sao ư? Là vì cái kênh mà cô bật cho hắn coi không ngờ tới là kênh dành cho thiếu nhi.
Hắn cảm giác mình đang bị cô chọc ghẹo, trong lòng cảm thấy bực tức, giận dữ. Trong đầu hắn liền nghĩ ngay tới việc chắc chắn sẽ cho cái hàng kênh thiếu nhi này phải đóng cửa. Nhất định phải đóng cửa ngay và luôn.
Hắn không thèm coi nữa, liền bấm nút tắt tivi. Hắn đứng dậy tính sẽ đi vào phòng. Nhưng rồi lại ngồi ngay xuống ghế salon. Bởi hắn chẳng muốn phải rời mắt khỏi cô một chút nào cả. Hắn cố ý không nhìn quá sâu vào người cô, cùng lắm thì lâu lâu cố tình liếc mắt sang, xem như là sự vô tình vậy.
Hắn ngồi dựa lưng vào thành ghế, hai tay day day hai bên vùng thái dương. Hắn Hắn suy nghĩ tới cảm xúc của mình hiện tại. Bởi vì ngay từ đầu hắn luôn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Úc Noãn cùng lắm chỉ là quan hệ “cha con nuôi“. Chỉ khi gặp được Thảo Thanh, hắn cảm thấy mình có chút rung động. Người phụ nữ mà hắn cần phải bảo vệ, yêu thương đã xuất hiện, chính là Trịnh Thảo Thanh. Hắn còn nghĩ rằng cô ấy chính là tình yêu thật sự của mình. Cho đến khi....hắn và Úc Noãn xảy ra mối quan hệ XÁC THỊT.
Lúc đó hắn vô cùng tức giận, dường như chưa bao giờ giận dữ đến thế. Một đứa con gái nuôi mà trước đó hắn vẫn luôn xem trọng, thế mà lại dám tính kế lên giường với “người cha nuôi” là hắn. Hắn thấy Úc Noãn thật sự thay đổi rất nhiều, một cô gái ngây thơ thanh thuần lúc nhỏ nay đã biến đổi thành người đàn bà mưu mô, xảo trá.
Và khi thấy cô ra tay tính kế độc ác với Thảo Thanh. Hắn liền ra tay ngăn chặn và chợt nhận ra bản thân chắc là đã yêu Thảo Thanh. Còn với Úc Noãn là sự ghét bỏ, khinh thường.
Thế mà đến khi biết tin cô đã chết, hắn đã tự mình đi tìm kiếm tung tích của cô nhưng lực bất tồng tâm. Hắn ngày đêm chìm trong nỗi nhớ thương cùng với sự hối lỗi của mình. Và kể từ lúc đó, mỗi khi đối mặt với Thảo Thanh, cảm xúc rung động, mãnh liệt trước kia đã dần tan biến. Hắn không cảm thấy sự vui vẻ hay hạnh phúc nào cả. Bởi vì trong tâm hắn chỉ có mỗi Úc Noãn - một người không rõ sống hay chết.
Thế mà hắn vẫn luôn mãi hy vọng, cầu mong rồi lại hy vọng. Và rồi, sự hy vọng ấy cũng thành sự thật. Cái ngày gặp cô ở trung tâm thương mại, tim hắn dường như ngừng đập, rồi lại đập liên hồi lên. Sự vui mừng, kích động ấy hắn không bao giờ quên được. Hắn nhận ra rằng.... Đúng vậy....
Hắn chính là đã yêu cô thật rồi. Hắn yêu Giang Úc Noãn.
Người phụ nữ từng là “con gái nuôi” của hắn, là người mà hắn chăm lo từ nhỏ cho đến lớn. Và cô cũng là người đã từng bị hắn đem đến nhiều đau thương, khổ cực. Chợt nhớ tới điều đó, tim hắn thóp chặt, có chút quặn đau. Thì ra cảm giác yêu một người nhưng lại đi hành hạ người mình yêu không ngờ nó đau đớn như thế này.
Hắn nhận ra thật rồi, rất rõ là đằng khác. Nếu như cảm xúc đối với Thảo Thanh là sự rung động nhất thời. Thì với Úc Noãn....hắn thật sự là đã yêu cô, yêu rất nhiều. Hắn rung động với Thảo Thanh vì cô ấy là người đơn giản, thuần khiết. Nhưng rung động chỉ là nhất thời, vì từ khi gặp lại Úc Noãn, hắn nhận ra cô không hề có sự thuần khiết mà hắn muốn thế nhưng hắn vẫn rung động và lại yêu vô cùng.
Hắn muốn bù đắp lại mọi lỗi lầm của mình trước đó và muốn xây dựng lên một mái ấm của riêng hắn. Và nhất định phải có Úc Noãn ở trong mái ấm ấy.
Liệu có còn kịp để cho hắn làm lại từ đầu hay không?
^^^#Xíu_Xíu^^^