Trí Tiêu Nguyên nhìn Tiêu Hương Nhi, lập tức từ chối: “Cảm ơn. Nhưng tôi đã có bạn nhảy.”
Nam sinh ngồi ở vị trí bên cạnh Trí Tiêu Nguyên nghe vậy không nhịn được lại nói mát: “Hương Nhi, em đừng giới thiệu cho cậu ta. Dù sao, ánh mắt của cậu ta rất cao, nếu không phải người xinh đẹp như em, có lẽ sẽ không lọt được vào mắt cậu ta đâu.”
Tiêu Hương Nhi tỏ vẻ xấu hổ, hơi cúi mặt xuống, nhưng trong lòng lại loạn như ma. Trí Tiêu Nguyên thực sự đã có bạn nhảy sao? Hắn vậy mà chưa từng có ý định mời cô làm bạn nhảy của hắn.
Thẩm Hạ Tri cười ha hả thành tiếng, chế nhạo: “Vậy sao? Tôi thực tò mò, không biết là cô gái xinh đẹp nào có thể lọt được vào mắt xanh của cậu đó.”
“Ha ha ha! Thẩm Hạ Tri, cậu cũng quá là lịch sự, tên điên này còn vọng tưởng có thể mời nổi bạn nhảy xinh đẹp như Tiêu Hương Nhi sao? Không hiểu chữ hoa khôi là gì sao? Lại còn có người đẹp được bằng hoa khôi chắc?”
“Không cần gặp mặt cũng biết, chắc chắn là xách dép cho Tiêu Hương Nhi còn không kịp.”
“Mẹ kiếp, nếu có thể xách dép nổi cho hoa khôi, tao bằng lòng livestream ăn phân.”
Trí Tiêu Nguyên bực mình, sao đám người này dám nói Tâm Khôi xách dép cho Tiêu Hương Nhi được chứ?
“Vậy cậu chuẩn bị livestream ăn phân đi.” Hắn tức giận trừng tên nam sinh vừa nói.
“A, ha ha ha! Chúng mày nghe thấy nó nói gì chưa? Nó còn tự tin mời được bạn nhảy đủ trình xách dép cho Tiêu Hương Nhi đấy!”
Đám nam sinh cười ầm ầm lên.
Thẩm Hạ Tri cũng nhếch mép khinh thường.
Trí Tiêu Nguyên rất ghét cái cụm từ “xách dép” mà đám nam sinh bạn Thẩm Hạ Tri gán cho Tâm Khôi. Hắn nhăn chặt mày, giọng nói mang theo hơi chút tức giận:
“Còn chưa biết là ai xách dép cho ai đâu!”
Thẩm Hạ Tri và đám bạn đều ngạc nhiên đến trợn tròn mắt. Tên Trí Tiêu Nguyên này bị điên rồi, còn dám nói bạn nhảy của hắn đẹp hơn hoa khôi?
Có hiểu chữ hoa khôi nghĩa là gì không?
Nếu có người đẹp hơn hoa khôi vậy người đó chắc chắn đã là hoa khôi rồi.
Tên thần kinh!
Bị bệnh ảo tưởng sức mạnh.
Tự cho bản thân có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng? Có thể mời nổi bạn nhảy đẹp hơn Tiêu Hương Nhi?
Sau một lúc trầm lặng vì ngạc nhiên, cả đám lại cười ầm ầm lên.
Thằng khùng!
Bọn họ thật mong chờ đến tối nay nhìn khuôn mặt của tên khoác loác này bị lột ra. Chắc chắn sẽ rất thú vị.
Tiêu Hương Nhi ở bên cạnh Thẩm Hạ Tri cũng bất ngờ, còn ẩn ẩn có một chút cảm giác như bị khiêu khích. Trong trường này không thể có người xinh hơn cô được, nếu không, cô đã chẳng được gọi là hoa khôi. Tiêu Hương Nhi cũng mong đến tối, cô muốn nhìn xem người bạn nhảy mà Trí Tiêu Nguyên dẫn đến vũ hội sẽ trông như thế nào? Tại sao hắn có thể tự tin như vậy? Đẹp hơn cô? Tiêu Hương Nhi không tin! Cô mỉm cười, cất giọng ngọt ngào nói:
“Trí Tiêu Nguyên, vậy tối nay gặp lại ở vũ hội nhé. Nhớ giới thiệu bạn nhảy xinh đẹp của cậu cho chúng tôi làm quen nhé.”
Thẩm Hạ Tri nhếch khóe miệng: “Nhất định phải giới thiệu cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đấy.”
Hừ, đừng có mà đến lúc đó lại bỏ trốn!
Trí Tiêu Nguyên: “Được!”
Đám người Thẩm Hạ Tri đã làm xong tóc nên không bao lâu sau liền rời đi.
Lúc này, Trí Tiêu Nguyên mới bắt đầu thấy chột dạ. Trước đó bị cơn tức giận che mờ lý trí, hình như hắn đã ăn nói hơi quá trớn.
Tâm Khôi, cậu nhất định phải giả gái đẹp vào đấy! Mặt mũi của tôi đều trông cậy cả vào cậu.
Lý trí nói cho Trí Tiêu Nguyên rằng Tâm Khôi giả gái khó mà xinh hơn Tiêu Hương Nhi được. Nhưng chắc chắn cũng sẽ thanh tú, ưa nhìn.
Gần đến giờ hẹn, Trí Tiêu Nguyên mặc vest, hồi hộp đi ra cổng trường đón Tâm Khôi.
Hắn đi qua đi lại một lúc lâu, cũng không thấy Tâm Khôi đâu, đã sắp đến giờ khai mạc vũ hội, hắn vừa gấp vừa giận. Tên kia chẳng nhẽ lừa hắn?
Lúc này, Tâm Khôi đang đứng dựa người bên thân cây gần cổng trường, nhìn tên ngốc bộ dáng sốt ruột đi đi lại lại bên kia đã một lúc lâu.
Hừ, trước cổng trường chỉ có hai người là cô và hắn. Vậy mà hắn còn không nhận ra cô đang ở đây?
Đợi thêm một lúc, Tâm Khôi xác định tên đần kia không nhận ra mình, liền chủ động đi đến chỗ hắn.
Trí Tiêu Nguyên đang sốt ruột đi đi lại lại, đột nhiên cô gái mặc váy hồng, mái tóc xoăn dài đã đứng ở gốc cây bên kia hồi lâu lại tự nhiên đi về phía hắn. Trước đó hắn đã trông thấy cô, cô giống như đang chờ ai đó. Nhưng hắn đang đợi Tâm Khôi, cũng không có quá chú ý nhiều.
Lúc này, sao cô ấy tự nhiên lại đi đến chỗ hắn?
Khoan đã! Chẳng nhẽ……