Tâm Khôi nhìn ra trong lòng tên này đang hờn mát, cũng tự biết điều thu hồi ánh mắt, tiến đến chỗ giường hắn, ngồi xuống, giống như một người anh em thân thiết choàng tay qua, khoác vai hắn:
“Để anh đây nói cho cậu biết, đường vào trái tim con gái là thông qua dạ dày. Biết không?”
Trí Tiêu Nguyên tuy đang giận dỗi, nhưng có ưu điểm là nhanh quên, với cả, đây là người bạn đầu tiên hắn kiếm được sau khi trở thành ‘người bình thường’, cho nên hắn cũng có chút ‘trân trọng’.
“Thì sao?” Hắn ngây thơ hỏi lại.
Tâm Khôi:…thật muốn dùng dao bổ đầu của tên này ra xem trong đó chứa cái gì?
Trí Tiêu Nguyên phát hiện Tâm Khôi lại nhìn hắn bằng đôi mắt xem kẻ ngốc, không nhịn được tức giận đẩy Tâm khôi ra:
“Bỏ ngay ánh mắt kia của cậu đi. Nếu không tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa.”
Nhìn khuôn mặt giận dỗi của Trí Tiêu Nguyên, trong lòng Tâm Khôi cười gần chết. Thực đáng yêu!
EQ của Trí Tiêu Nguyên chắc chắn là thấp nhất trong số những người cô đã từng gặp! Đúng là tỷ lệ nghịch với cấp bậc sức mạnh của hắn.
Được rồi, đối tượng công lược cần được yêu thương và dỗ dành, Tâm Khôi quyết định nhún nhường, cười làm lành, tiến lên kéo cánh tay hắn đứng dậy:
“Tôi chỉ đùa với cậu một chút cho vui thôi. Đâu cần phải phản ứng lớn thế chứ. Nào, đi thôi. Chúng ta đi xếp hàng mua bánh, rồi mang đến tặng cho hoa khôi.”
Trí Tiêu Nguyên lúc này mới hiểu ra, đúng vậy, tặng quà cho đối tượng mình thích không phải là việc cần làm sao, hình như trong phim ảnh đều có cảnh này. Cũng trách hắn bình thường quá bận, không có thời gian xem nhiều phim, không hiểu nhân tình thế thái, may mà có Tâm Khôi nhắc nhở.
—
Cửa hàng bánh kém Linh Lung không hổ là cửa hàng lâu năm, thực sự đông khách. Hai người đứng xếp hàng ở trước cửa hàng độ tầm 30 phút mới gần tới lượt.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng ồn ào nhốn nháo, Tâm Khôi theo bản năng quay đầu nhìn lại, là một nhóm nam sinh vừa đến, đang xếp hàng ở cuối cùng, kêu ca phàn nàn vì phải chờ đợi quá lâu. Cô ngẩn ra một chút.
Đây chẳng phải nhóm nam sinh trong trường đại học Magic King chuyên môn bắt nạt nguyên chủ hay sao? Đám người này ngày nào cũng tìm nguyên chủ gây phiền toán, sau lưng lén lút dùng phép thuật tấn công cô, nhét trứng thối, rác rưởi vào ngăn bàn cô, ở trước mặt mọi người trong trường cười nhạo, châm biến xuất thân từ khu nhà nghèo của cô.
Thử hỏi trong trường có bao nhiêu người xuất thân từ khu nhà nghèo chứ? Không phải một nửa, nhưng chắc chắn cũng không là số ít. Đám tiểu nhân này lại chỉ nhằm vào cô người có cấp bậc năng lượng cao hơn hẳn bọn họ, còn không phải vì nghĩ có Thẩm Hạ Tri chống lưng sao? Muốn trải nghiệm cảm giác sung sướng khi một người cấp năng lượng thấp hơn lại có thể dẫm người có cấp năng lượng cao hơn xuống dưới chân chính mình?
“Tâm Khôi?” Một nam sinh trong đó nhìn thấy cô, ngạc nhiên kêu lên. Sau đó, như nghĩ ra điều gì, hắn cười nham hiểm, bước ra khỏi hàng, thong thả ung dung đi đến chỗ cô, ra lệnh:
“Đổi chỗ đi.”
Ánh mắt nam sinh khinh khỉnh nhìn Tâm Khôi, giọng nói trịnh thượng, giống như có mười phần nắm chắc sẽ thành công. Tên Tâm Khôi này ở trong trường bị đàn anh Thẩm Hạ Tri ghim, người người đều xa lánh, cũng không ít người còn ngầm bắt nạt hắn. Mà tên này, lại nhút nhát như đàn bà, ai nói gì, ai bắt nạt gì, hắn đều nhẫn nhịn chịu đựng.
Nam sinh liếc nhìn về phía đồng bạn đang đứng ở cuối hàng, hếch cằm ra hiệu. Nếu còn xếp ở cuối kia, chắc chắn phải chờ hơn 30 phút mới đến lượt, có biện pháp tiết kiệm thời gian, tội gì không làm.
Đồng bạn cũng hiểu ám chỉ của hắn, cả đám 4 người hi hi ha ha bước ra khỏi hàng, đi lên phía trước.
Tâm Khôi nhìn hàng phía trước, chỉ còn 2 người nữa sẽ tới lượt cô và Trí Tiêu Nguyên, vừa định mở miệng từ chối, Trí Tiêu Nguyên đứng ngay phía sau cô đã lạnh giọng đáp trả trước: “Không đổi.” Hắn hơi hơi nhăn mày, trừng mắt cảnh cáo tên nam sinh vừa cao giọng ra lệnh kia.
“Mày trừng ai đấy?” Nam sinh kia hùng hùng hổ hổ, chỉ tay vào mặt Trí Tiêu Nguyên.
Bọn hắn có hẳn 5 người, đâu có sợ hai tên này. Ngoài trường không được dùng phép thuật, dù hai tên này cấp bậc có mạnh thì 2 người cũng chẳng đánh nổi 5 người.
Lại nói, tên Trí Tiêu Nguyên này nghe nói ở cùng phòng với tên Tâm Khôi xui xẻo kia nên cũng cùng số phận, dù không bị bắt nạt như Tâm Khôi nhưng cũng không ai dám kết bạn với hắn ta.
Vậy mà lại dám ở đây trừng mắt với hắn? Đúng là không biết trời cao đất dày!
Hôm nay, hắn phải cho hai tên này biết vị trí của bọn chúng. Giun dế mãi mãi là giun dế, cần phải bị dẫm đạp!
Lúc này, trong mắt Trí Tiêu Nguyên lại toàn bộ đều là chán ghét và khinh thường. Bạn? Với đám người nịnh cao đạp thấp này? Hắn thà chỉ có một người bạn như Tâm Khôi còn hơn.
“Tô Lâm, có chuyện gì đấy?” Bốn nam sinh kia đã đi đến, cất tiếng hỏi nam sinh vừa rồi.