Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

Chương 12: Chương 12: Nữ phụ thanh mai 12




Trí Nhân điều chỉnh xe lăn dịch lên trước, nói với mọi người: “Cuộc họp kết thúc. Chi tiết phân công công việc tôi sẽ gửi email cho mọi người sau.” Nói xong, hắn gật đầu với Diêu Nhi, ý bảo cùng đi đến phòng tổng giám đốc. Nhưng bất ngờ, Diêu Nhi lại đi đến sau xe lăn, giúp hắn đẩy xe.

“Tổng giám đốc Tâm Tâm dặn dò tôi chiếu cố ngài như chiếu cố cô ấy.”

Tất cả mọi người trong phòng họp đều giật mình. Hóa ra Trí Nhân có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc như vậy. Mấy người vừa nãy lên tiếng có chút chột dạ, vội vàng thu người lại hết sức có thể.

Tâm Tâm đang ngồi trong phòng.

[Ting! Độ hảo cảm của đối tượng công lược số 2 +10, hiện tại là 0 điểm.] Tiếng thông báo của hệ thống vang lên.

Chậc chậc, mới giúp anh ta vãn hồi chút mặt mũi đã tăng độ hảo cảm. Trí Nhân này cũng thật là để ý mặt mũi.

Cửa phòng mở ra, Tiêu Kỳ dẫn đầu lên tiếng trước.

“Tâm Tâm, tại sao cháu lại đồng ý với bản kế hoạch của Trí Nhân? Cháu có biết bản kế hoạch này người phòng phát triển thị trường đều cảm thấy không ổn hay không?”

Tâm Tâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ một cái.

“Người phòng phát triển thị trường cảm thấy không ổn ở điểm nào? Bảo mọi người nói trực tiếp với cháu những điểm không ổn đó, lý do không ổn là gì, đề xuất phương án giải quyết.”

Tiêu Kỳ lập tức lúng túng: “Chuyện này…” Hắn có thể bắt nạt Trí Nhân là người mới, nhưng Tâm Tâm dù trẻ thì cũng là tổng giám đốc, là người thừa kế chính thức của dòng họ Tâm. Hắn cũng không dám đắc tội.

“Bản kế hoạch này chưa gửi cho anh Hoàng Hà, giám đốc bộ phận phát triển thị trường xem.” Tiêu Kỳ trong lúc hoảng loạn bèn đẩy Hoàng Hà ra làm lá chắn.

“Chú Tiêu Kỳ, cháu kính nể chú là bậc cha chú, nhưng trong công ty có phân biệt cấp bậc. Giám đốc bộ phận không cao hơn Tổng giám đốc.”

Tâm Tâm lạnh giọng nhắc nhở. Tiêu Kỳ lập tức liền xẹp xuống, dù trong lòng không phục, cũng không dám nói thêm gì.

“Chú Tiêu Kỳ, từ nay về sau, cháu muốn thấy phòng phát triển thị trường toàn lực hợp tác và hỗ trợ cho Trí Nhân. Cháu muốn trong khoảng thời gian cháu điều hành công ty, có thể đưa được thương hiệu Tâm vươn tầm thế giới. Nếu ai phản đối Trí Nhân, vậy phải trình ra được bản kế hoạch đưa thương hiệu Tâm vươn ra thế giới tốt hơn của anh ta. Nếu không thể đưa ra được, vậy cần toàn lực hỗ trợ Trí Nhân.”

Tiêu Kỳ chột dạ, hắn đương nhiên không có ý tưởng nào để có thể đưa được thương hiệu Tâm vươn ra tầm thế giới. Trên thế giới có bao nhiêu nhãn hiệu lớn? Người đại diện thương hiệu đều là các ngôi sao đình đám, công ty thời trang Tâm của bọn họ sao có thể mời nổi?

Thực ra bản kế hoạch của Trí Nhân đã là rất phù hợp với tình hình hiện tại của công ty bọn họ.

Trí Nhân liếc mắt nhìn Tâm Tâm. Bộ dáng cô nói chuyện bây giờ, có quyết đoán, có khí khái, mạnh mẽ áp đặt, khá giống với tác phong trước kia của hắn.

Hắn khẽ mím môi, rất nhanh, rất nhanh thôi, hắn sẽ trở lại như trước kia.

[Đinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược số 2, +10. Ký chủ xin tiếp tục nỗ lực!] Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Tâm Tâm.

Tâm Tâm hài lòng mỉm cười. Tuy hơi ít, nhưng cũng là số dương.

- --

Sau khi Tâm Tâm giúp Trí Nhân ra mặt, quá trình làm việc của Trí Nhân tại công ty cũng suôn sẻ hơn nhiều, rất nhiều việc hắn cũng không cần làm một mình nữa, có thể giao cho cấp dưới. Nhưng hắn vẫn duy trì nhịp độ làm việc điên cuồng như trước kia, sáng đến sớm nhất công ty, tối về muộn nhất công ty.

Tâm Tâm bị cuốn theo cường độ làm việc của hắn, cũng thường xuyên 8, 9 giờ tối mới rời công ty. Lần nào trước khi rời đi, cô cũng lải nhải nhắc nhở hắn phải trở về sớm, không được làm việc quá khuya. Trí Nhân lần nào cũng đồng ý, nhưng chỉ cần cô rời khỏi công ty, hắn sẽ làm việc bán mạng đến tận giữa đêm.

Hôm nay, khi vừa đến công ty, Tâm Tâm đã nghe bảo vệ nói lại, hôm qua Trí Nhân lại làm việc đến 2 giờ sáng mới trở về nhà, sáng hôm nay 7 giờ đã có mặt tại công ty.

Cô nhíu mày, hắn lại không nghe lời rồi!

Bước vào văn phòng, Tâm Tâm do dự một chút, chuyển hướng đi đến phòng làm việc của Trí Nhân. Hắn đang chăm chú xem bản thiết kế Hoa Xinh mới ra mắt, bên cạnh là cốc cà phê đen đặc. Râu trên mặt hắn mọc ra lún phún, hẳn là đã mấy ngày chưa cạo, dưới đôi mắt là hai quầng thâm sì, hốc má hõm sâu vào, trông thực suy nhược.

Tâm Tâm khẽ nhíu mày, tiến đến trước mặt hắn.

“Trí Nhân, anh cũng nên giành thời gian nghỉ ngơi, chúng ta cũng không cần vội vàng như thế.”

“Không sao, tôi thích làm việc.” Trí Nhân trả lời, vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.

“Thích làm việc cũng không thể tàn phá cơ thể như vậy. Tôi sợ anh sẽ không chịu nổi. Không gì quan trọng bằng bản thân mình cả.” Tâm Tâm phản đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.