Trí Nhân giơ tay ra cầm chiếc điện thoại trên bàn gần giường, bật màn hình lên xem, bây giờ là 7 giờ: 30 phút tối.
“Tôi đi lấy cháo cho anh nhé. Bác sĩ dặn hôm nay anh chỉ nên ăn cháo cho dễ tiêu hóa. Tôi đã nấu cháo sẵn, chỉ đợi anh tỉnh dậy sẽ đun nóng lại để ăn.” Tâm Tâm vừa nói vừa đi vào phòng bếp.
Chỉ 5 phút sau, cô bưng một chiếc khay đi ra, trên khay đựng hai bát cháo nóng hổi, đặt khay lên trên chiếc bàn cạnh giường. Một bát bưng đến phía gần Trí Nhân, một bát đặt ở vị trí chỗ cô ngồi.
Trí Nhân xê dịch thân mình, ngồi đến bên cạnh giường chỗ tiếp giáp với bàn, hắn cầm thìa lên, nhìn bát cháo bốc hơi nghi ngút, trong lòng mạc danh hơi run lên một chút, múc xuống một thìa.
Cháo thịt băm, hành lá, hương vị thơm ngọt nhẹ nhàng. Hắn một lèo ăn hết bát cháo, ăn xong mới ngẩng mặt lên nhìn Tâm Tâm: “Cám ơn.”
“Không có việc gì. Anh dù sao cũng là nhân viên quan trọng của công ty, tôi còn trông cậy vào anh giúp tôi mở rộng thời trang Tâm ra thị trường quốc tế mà.” Tâm Tâm cười, nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, đem đi rửa. Làm xong hết thảy cũng đến 8 giờ: 30 phút tối.
“Bác sĩ nói hàng ngày sau khi ăn xong anh nên đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành, sẽ rất tốt cho sự phục hồi tinh thần. Bây giờ tôi đưa anh ra ngoài đi dạo khoảng 30 phút, trở về tắm rửa rồi ngủ là vừa vặn.” Nói xong, Tâm Tâm đi đẩy xe lăn của Trí Nhân đến gần giường.
Trí Nhân định từ chối, nhưng nghĩ nghĩ, hắn lại nuốt lời từ chối vào trong bụng, dịch thân mình chuyển từ trên giường lên xe lăn.
Tâm Tâm đẩy hắn đi vào thang máy, ra ngoài, đến khu tiểu cảnh của tòa chung cư dạo quanh một vòng.
Khu tiểu cảnh của tòa chung cư có một hồ cá nhỏ, xung quanh trồng hoa và cây xanh, rất thoáng mát. Tâm Tâm đẩy Trí Nhân quanh hồ cá, vừa đi vừa giới thiệu cho hắn nghe các tiện ích của khu chung cư. Phía bên trái cách hồ cá độ tầm 100 mét là khu để máy tập thể dục ngoài trời, lui xuống một chút là bể bơi, phía trước tòa nhà có sân tennis và mấy bàn cờ vua ngoài trời…
Trí Nhân chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu. Hắn hít một hơi thật sâu, từ sau khi bị tai nạn gãy chân, hắn đã lâu không có đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, một phần vì không tiện đi lại, một phần vì tâm lý hắn u ám, không muốn ra ngoài, chỉ muốn nhốt mình trong phòng, nghĩ mọi cách để trả thù, lấy lại địa vị trong gia tộc.
“Ê, có đàn cá con nè.” Tâm Tâm đến gần hồ cá, tình cờ phát hiện một đàn cá con bé tí xíu bằng đầu ngón tay đang bơi gần bờ hồ nước. Cô vội buông tay khỏi xe đẩy, đi đến gần, nhìn chăm chú. Dưới ánh đèn bên hồ, đàn cá con bơi lội tung tăng, trông thật thích mắt. Những con cá giống như đã quen với việc có người đến, nên không hề hoảng loạn với sự xuất hiện của Tâm Tâm.
Tâm Tâm thích thú ngồi xổm xuống, nhìn nhìn, lại quay đầu cười nói với Trí Nhân:
“Anh có nhìn thấy không? Ở đây nè, trông nho nhỏ, cute xỉu.”
“Có thấy!” Trí Nhân mỉm cười gật đầu, nhìn cô gái đang cười vui vẻ ngắm cá trước mặt, hắn đột nhiên cảm thấy bình yên hiếm có sau một quãng thời gian rất dài bị đè nén.
Ngồi ngắm cá một lúc, Tâm Tâm đứng lên, đi đến sau xe đẩy, vừa đẩy xe vừa nói: “Chúng ta về thôi, hết 30 phút rồi, bây giờ cũng đã muộn, ở lâu ngoài trời cũng không tốt.”
“Ừ, về thôi.” Trí Nhân nhàn nhạt đáp lời, trong lòng không hiểu sao thấy hơi hơi nuối tiếc.
Tâm Tâm đẩy hắn về căn hộ, dặn dò hắn đi ngủ sớm, sau đó mới trở về căn hộ của chính mình.
Về đến căn hộ, cô lập tức tắm rửa, thay áo ngủ, đến khi ngồi lên giường, cô lại cầm di động lên, 10 giờ tối. Cô nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn qua cho Trí Nhân.
Tâm Tâm: “Anh đã lên giường ngủ chưa?”
Trí Nhân gần như trả lời ngay lập tức: “Vừa tắm xong, chuẩn bị lên giường.”
Tâm Tâm: “Vậy bao giờ lên giường ngủ nhớ nhắn cho tôi. Không được thức khuya!”
Trí Nhân nhếch miệng cười cười: “Cô chuyển đồ của tôi từ bên khách sạn qua đây, nhưng lại không chuyển laptop từ công ty về cho tôi. Tôi cũng đâu có thể thức đêm làm việc được?”
Trí Nhân sấy khô tóc, sau đó đẩy xe lăn đến bên giường, dùng sức của hai tay đu thân mình lên, nằm xuống. Nằm ổn định xong, hắn lại lấy điện thoại ra nhắn tin: “Tôi đã nằm lên giường.” Kèm theo một bức ảnh chụp nửa người trên trong tư thế nằm.
Tâm Tâm kích mở ra xem, nhìn khuôn mặt không tình nguyện của nam nhân trong ảnh, trộm cười: “Ừm, được, ngoan lắm. Chúc ngủ ngon!”
Trí Nhân:…Ngoan lắm? Cô coi hắn là gì?
Trí Nhân chìm vào giấc ngủ, lần đầu tiên sau ba tháng hắn ngủ một giấc an ổn, kiên định.
Bên này, Tâm Tâm lại rút thời gian ra trò chuyện cùng hệ thống.
[Hệ thống 07, chị có biết cách nào để phục hồi chân cho Trí Nhân không?]