Hai người cùng nhau ăn xong, Tâm Tâm lại đẩy Trí Nhân đi đến quán café, đến khi về tới căn hộ đã là 1 giờ trưa. Tâm Tâm bắt Trí Nhân đi ngủ, không cho hắn dùng điện thoại.
Trí Nhân bất đắc dĩ, đành phải lên giường, kéo chiếc chăn mỏng lên, ngủ.
Đến 6 giờ chiều, Tâm Tâm kết thúc cuộc họp online với công ty, đóng laptop lại, rủ Trí Nhân cùng đi siêu thị mua đồ về nấu cơm.
“Tôi rất thích nấu cơm, nhưng do quá bận nên rất ít khi vào bếp. Hôm nay sẽ làm một bữa đãi anh. Coi như anh có số hưởng, chẳng mấy ai được ăn đồ tôi nấu đâu.” Tâm Tâm cười nói, đẩy Trí Nhân vào siêu thị.
Hai người đi đến quầy rau, cô chọn một cây bắp cải, quay ra hỏi Trí Nhân: “Ăn bắp cải xào tỏi nhé?”
Trí Nhân liếc cây bắp cải xanh non trên tay cô, tự dưng lại cảm thấy bắp cải có vẻ rất ngon: “Ừ.”
Tâm Tâm vui vẻ cho bắp cải vào túi bóng, lại đặt vào trong lòng Trí Nhân: “Anh cầm đi.”, cô đẩy anh đến quầy đồ hộp, chọn một hộp cá ngừ đại dương, một hộp pate, một hộp cá duội xào chua ngọt: “Anh ăn được mấy món này chứ?”
Trí Nhân:…không phải nói là nấu cơm sao?
Tâm Tâm nhìn thấy vẻ hồ nghi trong đôi mắt Trí Nhân, xấu hổ cười cười:
“Ha ha, cơm ăn với mấy món này rất ngon.”
Trí Nhân:…ý cô nấu cơm là chỉ cắm nồi cơm điện đó hả?
Tâm Tâm nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trí Nhân, ngại ngùng giải thích:
“Tôi biết xào rau nha, tôi còn biết cả nấu cháo thịt băm. Cháo hôm qua là tôi nấu cho anh ăn đó.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, giọng nói lí nhí, bộ dáng bối rối, ngại ngùng, không hiểu sao Trí Nhân lại thấy hơi buồn cười, cũng không nỡ làm cô cảm thấy khó xử.
“Vừa lúc, cũng lâu rồi tôi chưa ăn mấy món này.” Hắn nói. Kỳ thật là hắn chưa từng ăn mấy đồ hộp này thì đúng hơn.
Tâm Tâm nghe vậy, vui vẻ chọn mỗi loại một hộp, đặt vào trong lòng hắn, sau đó đẩy đến quầy tính tiền.
Về đến căn hộ của Trí Nhân, cô đẩy hắn đến bên bàn, trả lại di động cho hắn, nhưng dặn đi dặn lại chỉ được vào xem các tiết mục giải trí, cấm làm việc.
Trí Nhân gật đầu. Cả buổi chiều bị cô tịch thu di động, cô lại bận làm việc, hắn một mình nhàm chán đến hoảng.
Dặn dò Trí Nhân xong, Tâm Tâm đi đến phòng bếp, cô đeo tạp dề quanh hông, vo gạo, cho vào nồi cơm điện. Sau đó lại quay ra sơ chế bắp cải.
Vừa xào rau, Tâm Tâm vừa khe khẽ hát một bài hát thịnh hành gần đây.
Trí Nhân lướt qua mấy mục tin tức trên di động, nghe thấy tiếng hát của cô, không nhịn được liếc mắt nhìn qua. Cô gái nhỏ đang nhanh tay xào rau trên bếp, trán lấm tấm chút mồ hôi, nhưng khuôn mặt lại sáng bừng, vui vẻ.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Tâm Tâm xào xong rau, đổ ra đĩa. Sau đó, cô lại mở hộp cá hồi ra, đổ cá hồi bên trong lên chảo, đun nóng, lại đổ ra một chiếc đĩa khác. Lần lượt các món đồ hộp được sắp xếp gọn gàng lên đĩa, cô lấy hai chiếc bát, hai đôi đũa, tráng qua nước nóng, đặt lên mân. Lúc này cơm cũng vừa chín. Cô bê mọi thứ lên bàn cơm, quay ra định đẩy Trí Nhân đến ăn cơm liền phát hiện hắn đang nhìn cô hơi hơi mỉm cười.
“Anh cười gì vậy?”
Trí Nhân giật mình, hắn đang cười sao? Hình như vậy?!
“Không có gì, tôi chỉ là nhớ đến một chuyện cười.” Hắn trả lời qua quít, muốn né tránh.
“Chuyện cười gì thế, kể cho tôi nghe với.” Tâm Tâm đã đi đến chỗ hắn, đẩy xe lăn về phía bàn ăn.
Trí Nhân:… “Không có gì. Cũng không quá buồn cười đâu.”
Tâm Tâm nghe âm thanh thông báo của hệ thống vang lên trong đầu:
[Độ hảo cảm của đối tượng công lược 60. Ký chủ làm tốt lắm.]
Cô nhếch miệng cười, nói: “Vậy sao?”
Hai người đi đến bàn ăn. Tâm Tâm xới cơm cho Trí Nhân, sau đó xới cho chính mình.
Cô chuyển đũa về phía đĩa rau xào, định gắp lên một miếng, đúng lúc đũa của Trí Nhân cũng đưa tới đĩa rau xào. Đũa của hai người chạm vào nhau, cả hai xấu hổ, rụt đũa lại. Tâm Tâm lại chuyển qua gắp cá ngừ, nào ngờ đũa của Trí Nhân cũng chuyển đến đĩa cá ngừ, đũa hai người lại tình cờ chạm vào nhau một lần nữa.
Lần này, Tâm Tâm rụt hẳn đũa về, định chờ Trí Nhân gắp xong, cô mới gắp.
Trí Nhân thấy vậy, gắp lên một chút cá ngừ, đặt vào bát cô, sau đó hắn mới gắp cho chính mình.
Tâm Tâm vui vẻ ăn chỗ cá ngừ trong bát, vừa ăn vừa nói cho hắn nghe những lợi ích của cá ngừ với sức khỏe.
Trí Nhân nghe, thỉnh thoảng gật đầu, một bữa cơm trôi qua trong không khí hài hòa.
Ăn cơm xong, Tâm Tâm dọn dẹp bát đũa, sau đó đẩy Trí Nhân đi ra hồ cá để hít thở không khí trong lành.
Hôm nay, cô mang theo một ít vụn bánh mì cho đàn cá ăn.
“Trí Nhân, hàng ngày chúng ta đều ra đây cho bọn chúng ăn đi, đảm bảo sau một tháng nữa chúng sẽ béo núc ních.” Tâm Tâm thích thú vừa cho cá ăn vừa nói chuyện với Trí Nhân.