Nguyên Triều cắn răng một cái, bất cứ giá nào nói ra:
“Tâm Tâm, anh và Hoa An là yêu nhau thực lòng. Trước đây, anh đến với em chỉ vì nể tình chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, em lại đã yêu anh nhiều năm như vậy. Trong khi anh mất đi Hoa An, không còn có thể có cảm xúc với một ai khác được nữa, nên mới nghĩ đằng nào cũng vậy, anh thành toàn cho tình cảm của em, ít nhất trong hai chúng ta, cũng có em được hạnh phúc.”
Bắt đầu giảng đạo đức! Rõ ràng làm chuyện chẳng ra gì nhưng vẫn muốn đứng ở điểm cao đạo đức, ban phát bố thí cho người ta? Còn muốn người ta phải cảm ơn hắn sao?
Tâm Tâm cúi mặt, nước mắt chan hòa, chảy thành dòng, nhỏ giọt xuống bàn tay đang nắm chặt, đặt trên đùi của cô. Chính chủ,