-San San!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mai Mai gào lên khi nhìn thấy cô rơi xuống, bật dậy nhưng cơn động đất vẫn
không đê tất cả được yên mà lay động làm cô dậy rồi lại ngã xuống...
”Doanh Doanh, xin lỗi... Là do chị hại em...”
Mai Mai ôm đầu... Có chuyện gì xảy ra... Cô lại đau đầu rồi... Một cô gái xinh đẹp khuôn mặt đau khổ ôm mộ khóc ư...?
Cũng cùng lúc Dạ Minh và Dụ Nguyên cũng đau đầu... Hình ảnh hai người thấy khác nhau... Có cái gì đó đang xảy ra...?
Dạ Minh ôm trái tim đập mạnh một cách đau đớn... Tại sao anh lại có cảm giác gì đó không lành....?
Minh Đang Linh đắc ý cười hả hê trong lòng, Tiêu Hồn nghiến răng tay nổi gân xanh quay ra bóp cổ cô ta nói:
- Tại sao cô dám đẩy Tích San San xuống vực?
Phương Mẫn Mẫn thấy vậy liền lại gần ngăn:
- Thầy Tiêu, lúc này không phải lúc tức giận, chúng ta gọi người cứu hộ thôi!
Minh Dạ Nguyệt tay run rẩy nhìn xuống vực thẳm không đáy... Anh còn chưa nói yêu với cô... Một lần nghe tin cô đã chết mà suy sụp,giờ lại tận mắt
nhìn cô ngã xuống vực....
Dụ Nguyên lo lắng... Quay ra trợn mắt với Minh Đang Linh làm cô ta sợ... Vị giáo sư dịu dàng cũng không giữ nổi bình tĩnh....
.
-------Ta là dải phân cách, lúc San San rơi---- ---
.
- Cố Doanh Doanh...
Cô vẫn đang rơi liền mở mắt ra nhìn, một bảng thông báo hiện lên trước mắt rồi giật mình.... Cái gì đây?
- Cố Doanh Doanh, cô nhập vào thân xác tôi làm tôi thành linh hồn vất
vưởng mãi không thôi, một tra nữ như cô bị ngã đẩy chết cũng đáng....
Cô nhìn bảng thông báo kì lạ này, nhíu mày nhìn xung quanh cô vẫn đan trong trạng thái rơi nhưng lại dừng ở giữa không trung.
- Cô là nguyên chủ?
San San nhíu mày hỏi....
- Đúng, giờ nhiệm vụ của cô đã hết! Cô làm cho nam nhân yêu tôi... Cô có thể...
Cô càng nhíu mày hơn đợi chờ thông báo viết nốt cùng dự cảm không lành của mình
- Đi chết đi được rồi!
Cô liền trở về trạng thái rơi với lực hút của trái đất, thông báo vẫn hiện lên
< hệ thống bị trục trặc do ý chí sống của nguyên chủ quá mạnh mẽ, tất cả
những người xuyên qua đây và một số người sẽ bị ảnh hưởng liên kết với
thế giới thật.... rè rè.... Linh hồn xuyên qua bắt buộc phải chết.... rè rè... trừ khi.... rè rè....>
Cô chưa kịp nghe hết, hệ thống
liền im bặt, cơn đau nhói từ đầu dẫn đến rồi cô liền muốn ngất lịm đi... Cuộc đời cô cuối cùng đến lúc chết cũng mới rút ra được kinh nghiệm để
đời...
Nếu có kiếp sau... Cô nguyện hết lòng vì Mai Mai, Nhi
Nhi... Cô cứ tưởng được sống lại là tốt, hóa ra lại làm hại một người
đang bình thường biến thành hồn ma vất vưởng mãi chẳng siêu thoát....
Hóa ra chuyện gì đến thì cũng sẽ đến.... Cô đáng ra mới là hồn ma vất
vưởng chứ không phải nguyên chủ. Cô cười nhẹ một cái... Mày đáng bị vậy
Cố Doanh Doanh.... Cơn đau lại ập đến, San San giơ bàn tay lên không
trung....
- Nhi Nhi... Em nhớ chị....
Rồi cô nhắm nghiền mắt lại, hoàn toàn ngất lịm đi trong bóng tối...
.
--- ----Ta là dải phân cách, trái đất của Nhi Nhi-------
.
- Doanh Doanh! Đừng đi!!!
Nhi Nhi bật dậy trong nước mắt... Nước mắt đầm đìa khi cô mơ thấy em gái
của mình bị người khác đẩy ngã xuống vực thẳm, bi ai nhất là em gái của
cô gọi tên cô...
Nhi Nhi đặt tay lên trái tim... Trái tim cô đập
rất mạnh và đau... Không được... Cô phải đi cầu nguyện... Dù Doanh Doanh là hồn ma hay chỉ là giấc mơ cô vẫn muốn Doanh Doanh của cô ra đi mà
thanh thản!
.
--- -----Ta là dải phân cách, trở về---- ---
.
- Hoắc Thiên Kình, vũ khí mới của anh thật sự quá tuyệt đi!
Lăng Hạo Thiên gật đầu suýt xoa khẩu súng đẹp tuyệt này, nhỏ gọn mà đẹp đẽ
đủ để bắn chết người trong tích tắc... Khi nào mang tặng San San một
khẩu cũng được để cô phòng thân với mấy gã dê.
(Mỗ tác giả phun nước: Hạo Thiên đại nhân, cô ấy có thể đánh ngất người ta là được rồi có cần cầm súng bắn chết người không?)
Hoắc Thiên Kình mỉm cười xoa cầm nói:
- Nghe nói Hạo Thiên thiếu gia có một vùng núi rộng lớn.... chắc hẳn nơi dự trữ vũ khí?
Lăng Hạo Thiên vẫn mân mê khẩu súng trên tay nói:
- Ồ! Nếu ông hoàng vũ khí muốn đến thăm quan, tất nhiên Hạo Thiên đây hoan hênh!
Hoắc Thiên Kình mỉm cười không đáp coi như đồng ý, bỗng có một làn sóng roẹt qua đầu anh liền nhíu mày...
Lăng Hạo Thiên tất nhiên cũng bị ảnh hưởng và đồng thời nhíu mày theo...
Một cô gái bị bắn chết bởi một người đàn ông ư...?
Tại sao họ lại nhìn thấy...?
Bỗng chốc làn sóng này cũng không ngoại lệ phóng tới chỗ Vân Thiên Vũ đang ngồi bàn làm việc kí hợp đồng.
Anh dừng bút nhíu mày... Một cô gái ư?
Có chuyện gì đang xảy ra?
.
--- -----Ta là dải phân cách, biệt thự gần núi của trường-----
.
Dụ Nguyên gọi cho bao nhiêu thuộc hạ đi tìm cô, Tiêu Hồn và Minh Dạ Nguyệt cũng không ngoại lệ...
Chỉ còn Mai Mai ngồi đẫn đờ... Cô không bảo vệ được San San... Lòng cô đau như cắt... Cảm giác mình thật sự quá bất cẩn....
Dụ Nguyên lo lắng ngồi không yên... Một lần anh đã thấy San San lạnh ngắt
trên chiếc giường bệnh rồi... Anh... Không!!! Anh sẽ không để cô một lần nữa lạnh ngắt trên giường bệnh đâu! Dụ Nguyên trái tim như vạn chiếc
kim đâm vào mà rỉ máu....
Minh Dạ Nguyệt giận muốn run người, anh tuyệt đối không cho phép cô chết! Tuyệt đối không cho phép cô chết!!!!
Lúc này chỉ duy nhất Minh Đang Linh khóc ỷ ôi:
- Giáo sư David, giáo sư kenny, giáo sư Tiêu, lúc đó thật sự San Nhi đã
kéo em về phía đất lành, em cũng đã cố kéo San Nhi lên nhưng thực sự
không được... Em... Em... Em thật sự không cố ý....
Tất cả trường im lặng không nói câu nào, với người không hiểu chuyện tất nhiên liền
thương Minh Đang Linh, dù gì cô ta cũng là nữ thần của trường.
Phương Ân Hoa thấy bạn thân khóc liền đau lòng hộ ôm cô ta vào lòng nói đỡ:
- Giáo sư...Xin đừng trách Linh Nhi! Cô ta ngã xuống cũng bởi vì cô ta đoản mệnh mà... Đâu phải do Linh Nhi...
- Cô câm miệng cho tôi! Không muốn làm mồi cho cá ăn liền lập tức ngậm cái miệng bẩn của cô lại!
Tiêu Hồn ngắt lên, mắt đỏ ngầu nhìn vô cùng đáng sợ, tay cũng siết chặt làm
mọi người định nói đỡ cho Minh Đang Linh cũng không dám nói gì...
Ai cũng biết Tiêu Hồn không phải người có thể động vào...
Rồi một làn sóng rẹt qua đầu Tiêu Hồn làm anh nhíu mày....
Lại một cảnh tượng nữa được xảy ra trong đầu một người nữa... Hệ thống bị lỗi bởi ý chí của nguyên chủ...
Mọi thứ bắt đầu rối tung lên....
Không khí ảm đạm vô cùng làm cho khung cảnh trở lên vô cùng quỷ mị và đáng sợ.....
Bầu trời âm u sắp mưa như muốn trút giận cùng ai....